Khi đò rời khỏi phạm vi mây đen bao phủ thì bầu trời bên ngoài đã rõ ràng nhưng chưa sáng tỏ, buổi sáng sớm trước khi mặt trời mọc, chân trời ửng sáng màu trắng bạc giống như một tia ánh sáng hi vọng mà cuộc sống mong đợi.
Ảo Vọng phía xa xa, sự rực rỡ thuộc về bóng đêm đang dần dần tàn lụi.
Tại khu vực tập kết hàng hóa gần Ảo Vọng, xung quanh đã có nhiều tàu thuyền qua lại, ánh mắt sư huynh đệ ba người gần như một mực đề phòng tất cả các phương hướng, nhưng sóng gió gợn lên ở trong lòng bởi việc Thiết Diệu Thanh kết hôn vẫn chưa lắng lại, có một loại cảm xúc khó tả...
Giữa trong đám tàu thuyền qua lại bỗng nhiên xuất hiện một chiếc thuyền hoa, đây là điều rất hiếm thấy, thuyền hoa rất ít khi rời bờ biển quá xa.
Tại phía đầu thuyền có người hướng dẫn, thuyền hoa tiến về phía hai chiếc đò chở khách phía bên này.
Người chủ sự đứng ở đầu thuyền chính là Bàng Thành Khâu, bên cạnh gã còn có một người khác, là lão bản nương Cổ Thanh Chiếu của Kinh Hồng điện, mặt mày như vẽ họa, phong vận bảo tồn, quạt tròn trong tay nhẹ nhàng lay động.
Hai tầng của chiếc thuyền, từ trên xuống dưới có đứng không ít hảo thủ của Kinh Hồng điện.
Hai chiếc thuyền lớn thuyền nhỏ tiến tới gần nhau, khi mỗi bên đều đã nhìn thấy rõ được người ở phía bên kia, người ở trên đò lần lượt đứng lên, con tin bị bắt vẫn chưa được thả ra, trái lại động tác cưỡng ép con tin càng trở nên chặt chẽ.
Hai bên dừng lại giằng co với nhau ở trên biển.
Đứng ở đầu thuyền, ánh mắt Cổ Thanh Chiếu tập trung quan sát Thanh Nha, nhìn thấy người còn chưa thể chết được liền chuyển sang quan sát Long Hành Vân đang bị Dữu Khánh khống chế rồi lại dừng tại trên người Ngân Sơn Hà.
Dọc đường chạy tới đây, bà ta đã được Bàng Thành Khâu kể cho nghe tình huống cụ thể, đã biết được việc Long Hành Vân mưu sát Thám Hoa lang không thành, trái lại còn bị Thám Hoa lang bắt cóc.
Bà ta lại quay sang nhìn nhìn Thanh Nha đang bị khống chế ở trước mắt, trong lòng cảm thấy hoang mang, buồn bực, cả hai bên liên thủ mưu hại Thám Hoa lang, cho dù là về thực lực hay nhân số đều chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, tại sao lại có thể bị người ta càn quét tất cả, rơi vào tình cảnh cực kỳ thê thảm như thế chứ, nếu nói ra ngoài e rằng sẽ bị thiên hạ cười nhạo.
Đương nhiên, bà ta cũng không phải quá kinh ngạc, tại trong cảm nhận của bà ta, vị Thám Hoa lang Dữu Khánh này quả thực có hào quang của "Thiên hạ đệ nhất tài tử".
Lúc trước ngay cả những kẻ như Vương Tuyết Đường cũng bị Thám Hoa lang giải quyết, bây giờ thấy những người này rơi vào tay hắn, trong lòng bà ta cũng chỉ là thêm lần nữa cảm thấy cảm thán mà thôi, việc này cũng làm được, không hổ là thiên hạ đệ nhất tài tử!Ở trong mắt bà ta, đây là bởi vì mình đã lớn tuổi rồi, nếu như trẻ lại khoảng ba mươi tuổi, chắc hẳn mình sẽ không thể không theo đuổi vị Thám Hoa lang này.
Nhìn thấy Cổ Thanh Chiếu dẫn người đến đây, Thanh Nha ít nhiều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Và cuối cùng, ánh mắt Cổ Thanh Chiếu cũng đối diện với ánh mắt của Dữu Khánh.
Dữu Khánh nhếch miệng cười, sự chú ý của Cổ Thanh Chiếu lập tức bị chút ria mép trên khóe miệng nhếch lên của hắn thu hút, trong lòng cất lên một câu lẩm bẩm không phải lần đầu tiên nói ra, thật khó nhìn!Mọi thứ khác đều tốt, nhưng bắt đầu từ bộ ria mép của Dữu Khánh, bà ta thực sự cảm thấy khả năng thẩm mỹ của Thám Hoa lang không được tốt lắm.
Cổ Thanh Chiếu giả vờ bình tĩnh, phe phẩy quạt tròn, nở nụ cười mở miệng trước, "Thám Hoa lang, còn ở rất xa đã khẩn cấp gọi ta tới đây, là có chuyện gì vậy?"Dữu Khánh vừa định mở miệng, nào ngờ Long Hành Vân đã giành mở miệng trước, "Lão bản nương, hắn là tên tiểu nhân, tìm ngươi tới, tất có gian mưu, ngươi cũng nên cẩn thận."
Vừa nghe được gã nói ra những lời này, Ngân Sơn Hà lần nữa biểu hiện ra vẻ mặt không nói nên lời, gần như dự đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, làm cho ông ta cảm thấy ngạc nhiên chính là, lần này Dữu Khánh lại không có vội vàng hạ thủ, mà nhìn Long Hành Vân với ánh mắt giống như nhìn một món bảo bối hiếm lạ vậy, ánh mắt đó khiến cho trong lòng Long Hành Vân có chút sợ hãi.
Sau đó, Dữu Khánh vẫn là không quen được với tật xấu của gã, phất tay, bốp! Một âm thanh tát miệng nghe rất to rõ vang lên.
Lần này hạ thủ tương đối nặng, trực tiếp tát cho miệng mũi Long Hành Vân sặc ra máu, thiếu một chút đã đánh cho Long Hành Vân hôn mê bất tỉnh.
Cảnh tượng này khiến cho Cổ Thanh Chiếu thất kinh, thầm hô lên vị Thám Hoa lang này thật to gan, dám ngang nhiên làm nhục thiếu Các chủ của Xích Lan các, lập tức bà ta chuyển ánh mắt nhìn xem phản ứng của Ngân Sơn Hà, kết quả phát hiện thấy Ngân Sơn Hà làm như không nhìn thấy, vậy mà không có bất kỳ phản ứng nào.
Dữu Khánh lại "tôn trọng" Ngân Sơn Hà như thường lệ, "Sơn hà tiền bối, ta cũng là bị ép buộc a, ta đã nói rồi, hắn không phạm ta, ta không phạm hắn."
Khóe miệng Ngân Sơn Hà giựt giựt, vẫn không có hé răng, cũng không có làm ra bất kỳ phản ứng gì.
Sau đó Dữu Khánh giữ chặt lấy Long Hành Vân, đưa ngón tay chấm vào máu tươi vừa mới toát ra từ miệng mũi Long Hành Vân, sau đó hắn điều chỉnh đến một phương hướng mà mọi người không nhìn thấy được, lấy ngón tay làm bút, nhiều lần chấm máu viết một hàng chữ lên y phục phía sau lưng Long Hành Vân: Muốn cứu Thanh Nha, bảo Can nương tới gặp ta.
Viết xong, hắn túm lấy y phục của gã, rẹt một tiếng, xé ra một mảnh lớn, vo lại thành một cục, vận công ném về phía Cổ Thanh Chiếu đang đứng thẳng trên thuyền lớn.
Cổ Thanh Chiếu vung tay chụp lấy, có phần nghi hoặc không hiểu hắn muốn làm gì, đang định chậm rãi rũ mở ra nhìn xem có gì.
Nhìn thấy Bàng Thành Khâu cũng vươn đầu tới muốn nhìn xem, Dữu Khánh lập tức nhắc nhở một câu, "Lão bản nương, ta cảm thấy vẫn nên tránh người khác mới tốt, chỉ nên một mình bà xem sẽ thích hợp hơn."
Nghe được lời này, Bàng Thành Khâu sửng sốt, đành phải rụt đầu về.
Cổ Thanh Chiếu và Dữu Khánh đối diện ánh mắt với nhau, thấy Dữu Khánh gật đầu ra hiệu, vì vậy bà ta nhìn nhìn hai bên, rồi chậm rãi nghiêng người đi, lại dùng quạt tròn trong tay che một nửa, rồi mới mở tấm vải rách kia ra nhìn xem.
Thanh Nha đang nghi vấn không biết trên tấm vải rách đó viết cái gì, chợt thấy vẻ mặt Cổ Thanh Chiếu kịch biến, giống như là nhìn thấy nội dung gì đó cực kỳ đáng sợ, mảnh vải vừa mới mở ra lại nhanh chóng bị vo lại thành một cục, thậm chí còn trực tiếp vận công phá hủy nó thành bụi phấn.
Kỳ thực Dữu Khánh cũng đang chăm chú quan sát xem phản ứng của bà ta khi nhìn thấy nội dung viết trên mảnh vải, nhìn thấy tình trạng như vậy thì trong lòng càng thêm có nắm chắc.
Cổ Thanh Chiếu đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm tới Thanh Nha, lạnh lùng hỏi: "Thanh Nha, ngươi đã nói lung tung gì với hắn vậy?"Thanh Nha bị phản ứng của bà ta làm cho sửng sốt, không hiểu ra sao, hỏi: "Ta có nói gì chứ? Ta không nói gì cả nha?"Vẻ mặt không hiểu ra sao, có cảm giác rất oan uổng.
Người không biết tình hình, kể cả Ngân Sơn Hà ở trong đó, nhìn thấy tình trạng này thì đều có phần tò mò không biết Dữu Khánh đến cùng đã viết cái gì trên mảnh vải rách đó mà có thể khiến cho nữ nhân này phản ứng dữ dội như thế.
Cổ Thanh Chiếu muốn nói gì đó nhưng lại thôi, có một số đề tài căn bản không thể thảo luận công khai, bà ta chỉ có thể lạnh lùng nhìn Dữu Khánh chăm chú, trầm giọng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"Dữu Khánh: "Ta muốn làm gì đã viết rõ ràng trên miếng vải đó.
Làm phiền."
Cổ Thanh Chiếu vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lấp lóe một hồi, sau đó hỏi: "Không để lên bờ rồi mới nói, phải muốn ta vội vội vàng vàng chạy tới chạy lui sao?"Dữu Khánh: "Có một số việc vẫn nên trao đổi xong trước khi lên bờ mới tương đối thích hợp.
Ta đã đồng ý với Sơn Hà tiền bối, khi lên bờ sẽ thả Long thiếu Các chủ."