Lúc này sư huynh đệ ba người đang ngồi uống trà ở bên đường và theo dõi một người đàn ông râu quai nón thô kệch không cao ở phía đối diện bên kia đường phố.
Nhìn thấy người đó ăn no uống đủ xong, ợ một tiếng, chùi cái miệng bóng nhẫy dầu mỡ, ném lại một nén bạc lên trên bàn, rồi hô to một tiếng, "Không cần thối."
Trong lời cảm ơn liên tục của chủ quán, người đàn ông đứng lên ưỡn chiếc bụng no căng, sau đó chắp hai tay sau lưng cất tiếng ngâm nga một bài hát nào đó bắt đầu lang thang tản bộ trên đường phố trấn nhỏ.
Nam Trúc lập tức ra hiệu cho Dữu Khánh nhìn cảnh chủ quán thu đi nén bạc lập lòe sáng, nhỏ giọng nói: "Có nhìn thấy không, xuất thủ thực phóng khoáng."
Dữu Khánh cũng hạ thấp giọng hỏi: "Nào có chuyện ngang nhiên công khai gào to trên đường phố là mình có quan hệ đưa người tiến vào 'Triêu Dương đại hội' chứ? Ngươi có xác định không phải là tên lừa đảo hay không?"Đối tượng mà bọn hắn đang theo dõi là bọn hắn phát hiện trong lúc vô tình, tên là Tào Uy, nghe thấy gã ta khoác lác với người khác, nói là gã ta có mối quan hệ có thể đưa người tiến vào "Triêu Dương đại hội", nói rằng thúc phụ gã ta là Chưởng môn "Chính Dương phái", gã ta sẽ đứng ra kết nối với "Chính Dương phái", đảm bảo đưa người tiến vào "Triêu Dương đại hội" xem trò vui khẳng định không có vấn đề.
Đương nhiên rồi, người ta không thể hỗ trợ không công, phải thu tiền.
Nam Trúc tức thì cười hắc hắc, "Ngươi là không hiểu được việc này rồi.
Loại chuyện này, nếu là người nào lén lén lút lút, vụng trộm tiếp xúc ngươi mới là khả nghi.
Ngươi nhìn xem nơi đây là nơi nào? Loại chuyện này, ai dám ngang nhiên giả danh lừa bịp? Làm vậy chẳng khác nào không muốn sống nữa.
Lão Thập Ngũ, nói đến loại kinh nghiệm giang hồ này, nói ra ngươi không thích nghe, nhưng thật sự ngươi không bằng ta, ngươi còn có phần non lắm."
Dữu Khánh đương nhiên không thích nghe, sắc mặt lập tức trầm xuống, "Liên quan cái rắm gì tới kinh nghiệm chứ, khả nghi chính là khả nghi."
Nam Trúc đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay hắn đặt trên bàn, cười nói: "Đã biết là ngươi không thích nghe mà.
Không nên gấp gáp, bình tĩnh đừng nóng nha.
Ta là người như thế nào, ta nào phải là người có thể dễ dàng nhảy vào trong hố.
Mấy ngày nay ta không phải kẻ mù, ta đã nhìn chằm chằm vào gã không rời, ngươi đoán xem hàng ngày gã ta thường lui tới với ai?"Dữu Khánh không trả lời, yên tĩnh chờ đợi, biết rõ miệng gã sẽ chủ động tự nói ra.
Quả nhiên, Nam Trúc như tự hỏi tự đáp: "Là Thống lĩnh của doanh trại quân đội đồn trú ngoài trấn, vô cùng thân thiện với gã ta.
Ta mấy lần tận mắt nhìn thấy gã tùy ý ra vào doanh trại quân đội, loại người như vậy có thể là lừa đảo sao? Hơn nữa, với những người cũng muốn đi vào như chúng ta, ta tận mắt nhìn thấy gã đưa hai nhóm người tiến vào Côn Linh sơn, hành trình thuận lợi thông suốt, không có trở ngại gì.
Ngoài ra, ta đã tìm hiểu được, bên trong Ân quốc quả thực có môn phái tên là 'Chính Dương phái', quy mô còn không nhỏ a."
Đối với hai điểm phát hiện phía trước, Chính Dương phái hay không phải Chính Dương phái cũng không trọng yếu, quan trọng nhất là có thể thỏa mãn được mục đích của bọn họ.
Vẻ mặt Dữu Khánh thả lỏng xuống, nhìn theo bóng lưng Tào Uy đã đi xa, hất đầu ra hiệu đuổi theo.
Ném lại tiền trà, tại trong lời chào "Khách quan đi thong thả" của chủ quán, ba người lục tục đứng dậy, sải bước nhanh chóng đi đến đầu kia đường phố.
Nhanh chóng đuổi theo, cuối cùng đuổi kịp Tào Uy đang tản bộ phía trước.
Nam Trúc nhanh hơn mấy bước tiến tới trước, đến bên cạnh Tào Uy thì thầm với gã ta mấy câu, Tào Uy lập tức nhìn nhìn xung quanh, sau đó đi theo Nam Trúc tiến vào hẻm nhỏ ở bên cạnh.
Nam Trúc vẫy vẫy tay với Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết, kêu gọi hai người cũng tiến vào trong ngõ hẻm theo luôn.
Tào Uy quan sát ba người từ trên xuống dưới, chắp tay lẩm bẩm nói: "Muốn tiến vào 'Triêu Dương đại hội' mở rộng tầm mắt là chuyện tốt, chỉ là không biết các ngươi có biết giá trị thị trường hay không?"Nam Trúc chắp tay cười bồi, "Nguyên nhân chính là bởi vì không biết nên mới tìm ngài.
Nghe nói ngài có cách, giá cả như thế nào, ngài cứ nói ra xem."
Tào Uy làm ra vẻ khinh thường, nhìn người qua lỗ mũi, "Ba vạn lượng một người, trước tiên giao tiền đặt cọc một vạn, sau khi đưa vào trong trả tiếp hai vạn còn lại, không trả giá, không nhận nợ."
Đó chính là chín vạn lượng, sư huynh đệ ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không muốn móc ra số tiền này."
Tiếc tiền mà xem với xét cái gì? Lãng phí thời gian của lão tử."
Tào Uy khinh thường ném ra một câu, rồi lập tức quay đầu bỏ đi."
Hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi."
Nam Trúc nhanh chóng kéo gã ta lại, sau đó cùng Mục Ngạo Thiết đồng thời nhìn tới Dữu Khánh, có ý gì thì mọi người đều hiểu.
Sắc mặt Dữu Khánh tức thì có chút khó coi, nhưng ai bảo hắn là Chưởng môn, lại là vì hắn làm liên lụy hai người bị Địa tuyền gây họa, cuối cùng đành phải đưa tay vào trong áo lấy ra ba vạn lượng ngân phiếu.
Khi Tào Uy đưa tay tới thì hắn lại co tay về, "Dùng cái gì để bảo đảm? Đưa tiền cho ngươi, vạn nhất ngươi không nhận nợ thì làm sao bây giờ?"Tào Uy lập tức sầm mặt, "Ngươi, mẹ nó, có bệnh đi? Việc này không có bảo đảm, cũng sẽ không viết biên lai gì cả, càng sẽ không lưu lại bất kỳ chứng cứ nào.
Sự việc có thể hoàn thành thì hoàn thành, không hoàn thành được cũng là nguyện đánh nguyện chịu, chắc chắn không hoàn tiền.
Tin thì đưa tiền, không tin thì thôi đi."
Sự cứng rắn của đối phương trái lại giúp cho Dữu Khánh yên tâm hơn một ít, hơn nữa có Nam Trúc kéo tay áo ám chỉ yên tâm, Dữu Khánh cuối cùng cũng đưa tiền cho đối phương.
Sau khi cầm tiền vào tay, vẻ mặt Tào Uy cũng dễ coi hơn chút, lẩm bẩm nói: "Yên tâm đi, ta cầm tiền làm việc vẫn là có uy tín.
Bây giờ ta sẽ đi doanh trại ngoài trấn để khơi thông quan hệ.
Toàn bộ khu vực ngoại vi Côn Linh sơn đều bị quân đội triều đình giới nghiêm rồi, không khơi thông không được."
Gã vừa nói vừa lắc lắc ngân phiếu trong tay, đưa ra ám chỉ.
Sau đó gã nói tiếp: "Đến chạng vạng tối, gặp mặt nhau bên ngoài cổng Nam thị trấn, nếu không có trục trặc gì bất ngờ, chiều tối nay sẽ đưa các ngươi vào Côn Linh sơn."
Dứt lời, gã ta nhét tiền vào trong tay áo, xoay người bỏ đi.
Đó nhưng là ba vạn lượng bạc a, sư huynh đệ ba người sao có thể yên tâm để cho người ta lấy đi dễ dàng, cuối cùng vẫn là âm thầm đuổi theo.
Kết quả cũng được, Tào Uy dường như không có nuốt lời, đúng là đi thẳng đến doanh trại quân đội đao thương như rừng ở ngoài thị trấn.
Cũng giống như lời Nam Trúc đã nói, gã ta chỉ hơi chút chào hỏi với bảo vệ rồi tiến vào trong, xem ra quả thực không phải quen biết bình thường.
Bên trong lều Trung quân, nơi vị trí chủ vị, khách và chủ thay đổi chỗ ngồi, một gã hoạn quan Nội thị với mái tóc mai hoa râm mặc cẩm y ngồi ngay ngắn dùng trà, trên khuôn mặt nhiều nếp nhăn tràn đầy vẻ nghiêm nghị lạnh lùng.
Thống lĩnh quân đội nơi đây thì lại khoanh tay đứng ở vị trí phía dưới.
Ngoài trướng thông báo một tiếng, tại bên ngoài bộ dạng có vẻ giá áo túi cơm, lúc này Tào Uy lại thể hiện ra một phong thái khí phái bước đi vào, gã ta có phần bất ngờ liếc mắt nhìn người ngồi vị trí chủ vị, không nhận ra, nhưng biết không phải tầm thường, gã ta nhanh chóng cúi đầu, đi tới trước mặt thống lĩnh, hai tay dâng ngân phiếu lên, bẩm báo: "Lại tới ba con."
Thống lĩnh hất đầu ra hiệu cho phó tướng, "Các ngươi tự đi làm đi, động tĩnh nhỏ một chút."
Vì vậy phó tướng và Tào Uy song song lui xuống.
Hoạn quan ngồi trên chủ vị bỏ cốc trà xuống, nhàn nhạt hỏi, "Chuyện gì vậy?"Thống lĩnh vội đáp: "Bẩm đốc công, tuân theo ý của ngài, quét sạch kẻ có lòng dạ gây rối bên ngoài Côn Linh sơn, lại có ba kẻ tự chui đầu vào lưới, chuẩn bị bắt lấy nghiêm hình thẩm vấn."
Hoạn quan hơi gật đầu.
Thống lĩnh lại ngẩng đầu thử hỏi một câu, "Chẳng lẽ bệ hạ sẽ ngự giá đích thân tới sao?"Hoạn quan lập tức lạnh lùng quét mắt tới, "Đây là việc ngươi có thể hỏi sao? Bất kể có tới hay không, thánh ý tự có quyết định.
Việc của ngươi cần phải làm là tận lực quét sạch bên ngoài, chuẩn bị sẵn sàng."
"Vâng."
Thống lĩnh khom người nhận lệnh.