Bán Tiên ( Dịch )

Chương 576 - Chương 576: Nữ Nhân Che Mặt (1)

Chương 576: Nữ nhân che mặt (1)

Y sở dĩ cung kính đối với vị hoạn quan này như thế, thực sự là bởi vì thân phận người đến không phải tầm thường, là nhân vật số 2 trong Hoàng cung Nội thị, tên là Mễ Vân Trung, quản lý Ngoại Hậu, một bộ phận độc lập với hệ thống triều đình, là tai mắt riêng của Hoàng đế.

Đối với rất nhiều văn võ quan viên mà nói, đó là một tồn tại kinh khủng, tràn đầy máu tanh.

Có "Ngoại Hậu" thì có "Nội Hậu", gọi chung là "Nội Ngoại Hậu", "Nội Hậu" xếp trước "Ngoại Hậu", được quản lý bởi đại thái giám số một trong hoàng cung Ân quốc, người ta xưng là Nội Hậu tổng quản, thường ở bên cạnh Hoàng đế.

Mễ Vân Trung thì là Ngoại Hậu đô đốc, đã từng được mọi người xưng là "Đốc công", ở mức độ nhất định có sự kiểm soát của Nội Hậu tổng quản.

Nhân vật như vậy đích thân tới loại địa phương này, y là thống lĩnh quân đội tại đây làm sao có thể không cung kính.

Sau khi tay đã cầm lại cốc trà, Mễ Vân Trung lại hỏi: "Khu vực này của ngươi, tình huống hiện nay như thế nào?"Thống lĩnh bẩm báo: "Tạm thời đã bắt được mười mấy kẻ khả nghi có ý định trà trộn vào 'Triêu Dương đại hội'."

Mễ Vân Trung: "Đám người đó là ai?"Thống lĩnh: "Mới tìm hiểu sơ bộ thì đủ loại đủ kiểu, còn chưa hoàn toàn xác định được lai lịch, còn đang đợi xác định kết quả sau khi nghiêm hình thẩm vấn.

Tuy nhiên ty chức cho rằng, thà rằng bắt sai chứ không thể buông tha, hễ kẻ nào muốn dùng con đường không bình thường để trà trộn vào 'Triêu Dương đại hội' đều có thể nghi vấn, bất kể có thân phận bối cảnh như thế nào, trước tiên bắt hết đã rồi nói tiếp!"Cách làm này có phần không nói lý, nhưng Mễ Vân Trung lại yên tâm gật gật đầu, cũng đưa ra lời khẳng định, "Rất tốt!"Bởi vì đã thanh toán trước ba vạn lượng bạc, sư huynh đệ ba người Dữu Khánh không thể bình thản ung dung, không làm theo lời Tào Uy nói cái gì mà gặp mặt bên ngoài cổng Nam của thị trấn lúc sẩm tối, bọn hắn một mực trông chừng tại bên ngoài nhìn chằm chằm cổng vào doanh trại, chờ Tào Uy đi ra.

Sau khi Tào Uy từ bên trong doanh trại đi ra, ba người lại rút lui, không để cho Tào Uy phát hiện, chỉ lặng lẽ đi theo phía sau Tào Uy, sợ gã ta bỏ chạy và cũng muốn biết Tào Uy sẽ làm những chuyện gì, kết quả phát hiện thấy tên này chỉ đi lang thang khắp nơi, tới nơi nào cũng chỉ khoác lác đánh rắm, thậm chí còn đi kỹ viện tìm vui.

Ba người cùng theo đến cửa vào kỹ viện, dù cho không hiểu rõ ràng lắm về ngành nghề này, nhưng bọn hắn cũng có thể nhận ra được kỹ viện này là vừa mới mở ra, thị trấn quá nhỏ, vốn không có kỹ viện, sau khi nơi đây trở nên náo nhiệt có thị trường thì mới lâm thời mở ra.

Đối diện với lời mời chào nồng nhiệt của các cô nương tô son má phấn, không có vẻ ngại ngùng như Dữu Khánh, cũng không giống Mục Ngạo Thiết bày ra vẻ thanh cao cao ngạo, Nam Trúc thì hai mắt tỏa sáng, huých cánh tay Dữu Khánh, ra hiệu hắn móc ngân phiếu ra, "Để ta vào theo dõi giúp ngươi."

Dữu Khánh khinh thường, "Ngươi đi theo dõi thì theo dõi đi, cần tiền làm gì?" Dứt lời hắn quay đầu bỏ đi.

Mục Ngạo Thiết cũng cười nhạt với Nam Trúc, xoay người rời đi.

Nam Trúc cũng cất bước đuổi theo, ngoài miệng lại lẩm bẩm thì thầm, "Nếu như mất ba vạn lượng kia thì đừng có trách ta."

Ba người cũng không đi quá xa, tới một chỗ quầy hàng nghiêng chếch đối diện với kỹ viện, ngồi xuống, tiếp tục uống trà.

.

Một bình trà, châm mấy lần nước, nhai chút đồ ăn vặt, cũng kéo thời gian tới xấp xỉ tối, vào lúc này Tào Uy cũng từ trong kỹ viện đi ra.

Ba người lập tức ném tiền lại, rời đi, lại cùng đi theo gã ta.

Tại cổng nam thị trấn, sau khi đến nơi, Tào Uy nhìn nhìn khắp nơi, không phát hiện thấy người hẹn gặp, đang lúc ngạc nhiên không rõ như thế nào thì sư huynh đệ ba người Dữu Khánh đột nhiên xông ra chào hỏi.

Tào Uy cũng không khách khí với bọn họ, hỏi: "Đã chuẩn bị sẵn sàng ngân phiếu hay chưa?"Dữu Khánh đáp: "Yên tâm, làm xong việc chúng ta sẽ không thiếu tiền của ngươi."

Tào Uy vung tay lên, "Đi thôi."

Sư huynh đệ ba người phát hiện thấy gã này cũng rất giữ uy tín, bọn hắn không nói thêm gì nữa, cùng đi theo gã ta tiến về phía dãy núi bao la phía xa xa.

Ba người đều biết rõ, chỉ cần tiến vào ngọn núi phía trước là đã tiến vào ranh giới của Côn Linh sơn, mà đường chính vào núi đã bị người của triều đình bố trí trạm kiểm soát, chỉ có đi qua trạm kiểm soát đi đường chính vào núi thì mới có thể bảo đảm bình an.

Muốn mưu toan lén lút lẻn vào núi rừng trà trộn vào trong, cũng không phải là không được, chỉ là không biết trong núi có bố trí bao nhiêu trạm canh gác ngầm, còn có cả các thủ đoạn bảo vệ núi của chính Côn Linh sơn nữa, phải có bản lĩnh mới luồn lách vào được.

Vấn đề là lén lút trà trộn đi vào cũng không có tác dụng gì, không có thân phận thích hợp để tiến vào thì cũng khó mà nhúc nhích, không có khả năng một người nào đó không có bất kỳ chứng minh lai lịch nào lại có thể chạy loạn khắp nơi tại bên trong Côn Linh sơn.

Nếu không phải là như thế, sư huynh đệ ba người cũng sẽ không bị làm cho phân vân chần chừ như vậy.

Nhìn núi có vẻ gần nhưng chạy chết ngựa, khoảng cách giữa thị trấn và dãy núi quả thực không ngắn.

Rời xa khỏi thị trấn, nhất là sau khi lệch hướng rời khỏi đường chính, người qua lại thưa dần, sắc trời cũng dần dần tối.

Tại khi trước sau đoạn đường đã không còn thấy vết chân, chỉ có tiếng bước chân của mấy người thì đột nhiên có tiếng xé gió "Vù" vang lên.

Mấy người hơi giật mình, nhanh chóng phản ứng, sư huynh đệ ba người càng là khẩn cấp rút kiếm tự vệ.

Lúc này bọn họ mới nghe được âm thanh dây cung bật lên như tiếng sét đánh, đồng thời lại nghe được ở bên cạnh vang lên tiếng kêu "Ah" đau đớn.

Ba người quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Tào Uy đã rút bội đao ra đang chống đao xuống đất, thân thể run rẩy muốn đổ, hai chân duỗi ra ở đó, có vẻ nửa bước khó di chuyển.

Một mũi tên xuyên qua bắp đùi của Tào Uy, hơn nữa còn xuyên qua hai cái bắp đùi, vừa vặn xâu chuỗi hai cái đùi của hắn lại với nhau, khiến gã ta khó mà dịch bước."

Ai?"Tào Uy gầm lên một tiếng, trợn mắt nhìn xung quanh, dáng vẻ giá áo túi cơm biến mất không còn, lúc này gã ta có một loại khí thế dũng mãnh, gã ta đưa tay chụp lấy một bên mũi tên găm trên bắp đùi, trực tiếp cưỡng ép rút mũi tên ra khỏi hai bắp đùi đầm đìa máu tươi của mình.

Bình Luận (0)
Comment