Bán Tiên ( Dịch )

Chương 603 - Chương 603: Mưu Đồ Trộm Cắp (2)

Chương 603: Mưu đồ trộm cắp (2)

Dữu Khánh phụ trách kéo dài thời gian thì tiếp tục đi theo tham quan với đám đông người, giống như không có việc gì xảy ra.Những người khác đều không quan tâm, chỉ có Bách Lý Tâm xách cung lớn trên tay thì thỉnh thoảng len lén quan sát Dữu Khánh, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.Hành vi của mấy sư huynh đệ tận lực khiến nàng ta tránh ra xa và âm thầm giao lưu riêng làm cho nàng ta biết đó không phải là tán gẫu, hơn nữa hành động khác thường của ba người lúc này càng khó thể tránh được trong lòng nàng ta không sinh ra hoài nghi, nhưng nàng ta lại không thể biết rõ là chuyện gì đang xảy ra.Trong sư huynh đệ ba người, chuyện Mục Ngạo Thiết cần làm lúc này là nhẹ nhàng nhất, đơn giản nhất, chỉ là một đường rời đi.Cùng đồng hành, vị đệ tử Côn Linh sơn bước lên bậc cấp lối ra giữa hẻm núi, xoay người quay đầu lại, đối diện với phong cảnh đẹp đẽ bên trong Linh cốc, nói:"Chúng ta chờ ở đây đi."

Mục Ngạo Thiết lập tức từ chối, "Vẫn nên đi ra ngoài cửa vào chờ đi."

Hoàn toàn không có ý thương lượng, vừa nói vừa đi ra phía ngoài.Đệ tử Côn Linh sơn không nói nên lời, đành phải xoay người đuổi theo y.Hai người cứ thế đi vượt qua hẻm núi, rồi tại trước ánh mắt nhìn chăm chú của hai gã thủ vệ ngoài cổng mà cất bước đi xuống tầng bậc cấp thứ nhất, sau khi lại đi qua một vùng đất bằng, Mục Ngạo Thiết không đi nữa, giống như đi đã mệt rồi, ngồi xuống bậc cấp dưới cổng cổng chào bằng đá.Một gã thủ vệ hỏi vị đệ tử Côn Linh sơn cùng đi ra theo xem đã xảy ra chuyện gì, người sau bất đắc dĩ, kể lại tình huống đại khái cho gã nghe.Vì vậy thủ vệ cổng vào cũng không tiếp tục can thiệp vào nữa, bảo bọn họ chờ ở nơi này.Mà lúc này Nam Trúc cũng bắt đầu bước lên bậc cấp bên trong Linh cốc, nhìn nhìn đường hẻm một cái, không thấy bóng người nào, biết rõ lão Cửu đã thành công kéo người đi rồi, gã lập tức bước nhanh lên, đi nhanh trong đường hẻm, đi tới gian phòng đăng ký lúc trước thì đột nhiên dừng lại ngay cửa vào.Đứng yên lắng nghe một hồi, quay đầu nhìn nhìn khắp nơi, sau đó mới bước lên bậc cửa, đứng tại ngoài cửa gọi, "Có ai không? Tại hạ có việc muốn nhờ."

Gọi liền mấy tiếng, đợi một chút, bên trong phòng vẫn không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại, bên trong đường hẻm vẫn không một bóng người, bên trong những căn phòng khác cũng im lìm không có bất kỳ phản ứng gì, gã lập tức vươn đầu vào trong cửa, nhìn xung quanh phòng một cái, xác nhận không có người nào mới nhanh chóng luồn đi vào.Đi vào trong phòng, gã nhanh chóng quan sát mấy bức tranh vẽ treo trên vách tường, thoáng nhìn một cái đã xác định được tấm bản đồ mà lão Thập Ngũ đã nói, nhảy tới bên, xác định chính là bản đồ toàn cảnh Côn Linh sơn, gã không có gì do dự nữa, trực tiếp lấy xuống.Đồ vật đã vào tay, vừa định cuốn bản đồ lại nhét vào trong ống quần để rời đi, nhưng ánh mắt liếc thấy trong một bình sứ tại góc phòng có cắm mấy cuốn thư pháp, gã dừng động tác lại, quay đầu nhìn nhìn chỗ trống trên tường, cảm thấy quả thực quá gây chú ý, lập tức bước nhanh tới trước bình sứ, lấy mấy cuộn tranh chữ ra, tìm một tấm tranh sơn thủy có kích thước tương tự, treo lên vị trí bức bản đồ lúc trước, bù đắp vào chỗ trống trên tường.Lui ra phía sau mấy bước nhìn nhìn, dường như không còn quá gây chú ý như vừa rồi nữa, lúc này gã mới rung mở tấm bản đồ trên tay, rẹt rẹt mấy cái, trực tiếp xé tấm bản đồ ra khỏi thanh nẹp, gấp nhỏ bản đồ lại, nhét vào bên trong quần áo.

Làm như vậy quả thực dễ mang theo hơn nhiều, cũng không dễ dàng bị phát hiện.Hai thanh nẹp bị gã ném thẳng vào trong bình sứ đựng mấy bức tranh chữ kia, cũng thi pháp vận công đem nó vặn thành bột mịn, làm cho nó biến thành một đống bụi bặm dưới đáy bình sứ.Sau đó xoay người bước nhanh đến cửa vào, vươn đầu cẩn thận quan sát bên ngoài, sau khi xác nhận trong đường hẻm không có người nào, gã nhanh chóng lách người đi ra ngoài, rồi mới hướng về phía cổng vào cất bước.

Nhưng vừa mới đi mấy bước, không biết nghĩ đến điều gì, gã bất ngờ rất nhanh lui về trên bậc cấp đi lên phía trong Linh cốc, làm xong gã mới bỗng cao giọng gọi, "Sư đệ, sư đệ, ngươi đi đâu rồi?"Rất nhanh, nơi cổng vào phía ngoài hẻm xuất hiện bóng dáng của thủ vệ, hướng vào bên trong nhìn nhìn quan sát, tiếp đó thân ảnh của Mục Ngạo Thiết cũng xuất hiện tại trên bậc cấp ngoài cổng, tại nơi xa xa đáp lại "Sư huynh, nơi này."

Lúc này Nam Trúc mới sải bước nhanh chóng đi qua, tại trước ánh mắt quan sát kỹ càng của thủ vệ, gã nhanh chóng bước ra cánh cổng.Vị đệ tử Côn Linh sơn tiếp khách đi ra lúc trước cũng quay trở lại trên bậc cấp cổng vào, nhìn thấy đường hẻm bên trong trống không, lại nhìn về phía gã, nghi hoặc hỏi: "Ngươi đây là? Bọn họ đâu rồi?"Nam Trúc ai một tiếng,"Bọn họ vẫn còn tại du ngoạn ở bên trong."

Rồi nhấc tay chỉ tới Mục Ngạo Thiết,"Ta không an tâm với hắn, bọn họ bảo ta đi ra trước tìm các ngươi."

Sau đó liền lôi kéo Mục Ngạo Thiết đi xuống bậc cấp, lớn tiếng khiển trách: "Ngươi có chuyện gì vậy? Mọi người vẫn còn đang hào hứng du ngoạn, ngươi tự nhiên lại không muốn đi nữa là sao, có biết cái gì gọi là mất hứng hay không, còn có chút cấp bậc lễ nghĩa nào hay không chứ?"Tùy ý cho gã mắng, Mục Ngạo Thiết im lặng không hé răng, cam chịu.Thủ vệ bên ngoài cổng đi xuống bậc cấp trở về vị trí cũ.

Đệ tử tiếp khách cũng yên lặng đi xuống tới, sư huynh đệ đồng môn người ta răn dạy nhau, gã cũng không tiện can thiệp vào, mặc kệ bọn họ, đứng tại trước mặt với hai đệ tử thủ vệ, lặng lẽ chờ đợi.Bọn họ yên tĩnh, nhưng Nam Trúc thì không yên tĩnh, trong miệng ầm ầm mắng không ngừng, mắng đến nỗi Mục Ngạo Thiết xụ cả mặt, mắng rất lâu, mắng đến mức ba gã đệ tử Côn Linh sơn tại cổng vào đều phải nhìn bằng ánh mắt khác, phát hiện thấy vị này thực sự có khả năng nói.Một lúc lâu sau, miệng Nam Trúc mới ngừng lại, sư huynh đệ hai người cùng nhau chờ đợi tại dưới cổng chào bằng đá.Thừa dịp không có người nào chú ý, Mục Ngạo Thiết gửi cho Nam Trcú một cái ánh mắt dò hỏi.Nam Trúc làm như không có gì nhấc tay phải gãi sột soạt xương sườn dưới ngực bên trái, như đang gãi ngứa, thực ra là đang nói cho đối phương biết đã đắc thủ rồi, tại nơi đây.

Bình Luận (0)
Comment