Những người đi ra trước cũng không có chờ quá lâu tại bên ngoài Linh cốc, không bao lâu sau những người còn lại cũng đi ra, Dữu Khánh muốn kéo dài thời gian nhưng cũng không tiện kéo dài quá lâu, làm quá mức sẽ trở nên khác thường, khác thường sẽ khiến người ta hoài nghi, bị hoài nghi thì sẽ không thuận lợi để sau này hành động.Lộc U Minh bước tới cổng chào khom người tiễn khách, nhóm khách cảm tạ rồi bước ra cổng chào thuận theo bậc cấp đi xuống.Sư huynh đệ ba người lần nữa chạm mặt với nhau, không cần phải nói gì cả, Nam Trúc gật đầu một cái để ra hiệu, Dữu Khánh liền biết đã đắc thủ rồi, cũng càng không cần phải nói thêm gì nữa, tất cả đợi trở về rồi nói tiếp cũng không trễ.Tuy rằng đã lấy được đồ vật, nhưng trong lòng ba người kỳ thực vẫn có chút khần trương, dù sao đó cũng là bức tranh người ta treo trên tường, cứ như vậy lấy đi, thiếu đi một đồ vật trưng bày dạng, nếu nói không chút nào lo lắng bị phát hiện thì là giả.Việc làm này của Dữu Khánh vốn có chứa một phần đánh cược, đồ đạc bày biện trong căn phòng đó không ngăn nắp gọn gàng, còn luôn luôn không có người nào tại đó, chứng tỏ bên trong hẳn không có thứ gì trọng yếu, hơn nữa chủ nhân căn phòng đó cũng rất lôi thôi luộm thuộm, hắn đánh cược lão ta không phải là người chú ý đến tiểu tiết.Về sau có phát hiện ra thỉ cũng chỉ là một tấm bản đồ mà thôi, quỷ mới biết rõ là đã bị mất đi hay là bị cầm đi đâu rồi.Nói chung, chỉ cần không bị bắt quả tang sẽ không ai có thể khẳng định là do bọn hắn làm.Đi theo sát ba người, Bách Lý Tâm luôn dùng ánh mắt nhìn kỹ để dò xét bọn hắn, tựa như muốn tìm ra một chút manh mối nào đó.Mấy chiếc xe ngựa đưa nhóm người tới đây vẫn đang chờ đợi như cũ, lần này, trong lúc đi xuống bậc cấp, mọi người chú ý quan sát xe ngựa một chút, phát hiện thấy những con ngựa này to lớn vạm vỡ hơn ngựa bình thường, nhìn cũng có vẻ oai vệ hơn, nhưng chỉ một con ngựa lại có thể lôi kéo một chiếc xe chở người rong ruổi phi nước đại trên đường núi, chạy lên sườn dốc cũng như giẫm trên đất bằng, cước lực như vậy vẫn khiến mọi người khó thể tin nổi.Khi đi tới chính diện một con ngựa, Thiện Thiếu Đình chợt cất tiếng kinh hô, "Đây không phải ngựa, đây là 'Sơ' !"Nghe được cái tên này, mọi người lập tức dồn dập đi tới trước đầu ngựa để quan sát, lúc này mới phát hiện thấy trên trán ba con ngựa trước đây lẽ ra có một cái sừng, nhưng rõ ràng là đã bị cưa đứt, vì vậy mới khiến cho mọi người không nh65n ra sự khác biệt giữa nó và ngựa bình thường.Sơ, mọi người đều đã từng nghe nói qua, nghe nói hình dáng rất giống ngựa, trên trán có mọc một chiếc sừng, là một loại Linh thú cực kỳ hiếm thấy, tốc độ phi nước đại rất nhanh, là thực sự có thể ngày đi nghìn dặm, đa số người đều là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy.Mà với những con Sơ đã bị cưa đứt sừng này, nếu như bọn họ không được nhắc nhở thì cho dù nhìn thấy cũng chưa chắc đã liên tưởng tới, nói đến cùng vẫn là kiến thức của Thiện Thiếu Đình tốt hơn những người còn lại một ít, không hổ là con cháu danh môn, xem là kiến thức rộng rãi.Triển Vân Khí cười gật gật đầu, cho thấy y nói không sai.Nam Trúc kinh ngạc hỏi: "Côn Linh sơn lại dùng tới Linh thú như thế này để kéo xe sao? Vậy thì phải nuôi bao nhiêu con mới đủ chứ?"Đúng vậy, mọi người đều cảm thấy điều này không khỏi cũng hơi quá xa xỉ.Triển Vân Khí khiêm tốn trả lời: "Cũng không nuôi nhiều, chỉ dùng khi tiếp đãi khách đưa đón cho nhanh, nơi các ngươi nghỉ chân cách nơi này quả thực có hơi xa."
Tuy là nói như vậy, nhưng mọi người đều có thể hiểu được, từ chuyện này liền có thể nhìn ra tài lực của đại phái Linh thực đệ nhất thiên hạ, dùng Linh thú để chiêu đãi khách nhân còn chưa đủ phô trương, vậy mà còn cưa đứt sừng của Linh thú, có thể thấy được rõ ràng sự xa hoa của đại phái nghìn năm.Lúc này mọi người bước lên xe, trở về thì chỉ cần hai chiếc, lúc tới đón, Kha Nhiên không rõ sẽ dẫn theo bao nhiêu người tới đây, vì vậy chuẩn bị xe nhiều một chút, và lúc này thầy trò Triển Vân Khí cũng không có tiếp tục đi cùng bọn họ quay trở lại, cho nên hai xe là đủ rồi.Sau khi nhìn thấy chiếc xe ngựa đã chạy lên đường núi rời đi, Lộc U Minh mới xoay người quay trở vào bên trong, tại trên đường hẻm, gã nhìn thấy được bóng dáng luộm thuộm trở về, bước nhanh tới đón.Đi trước đến trước cửa vào phòng minh, Nhan Dược dừng lại chờ gã đi tới đây, hỏi: "Sao rồi?"Lộc U Minh: "Đều đã thuận lợi rời đi rồi."
Nhan Dược: "Không có vấn đề gì đi?"Lộc U Minh: "Cũng may, không gặp vấn đề gì."
Nhan Dược trầm mặc một hồi, phất tay nói: "Được rồi, ngươi đi làm việc của ngươi đi."
Lộc U Minh: "Sư thúc, ta cần rời đi một chuyến, sư tôn dường như tương đối quan tâm việc này, ta muốn báo cáo tình hình cho ông ấy biết."
Sư tôn của gã không phải ai khác, chính là Chưởng môn Côn Linh sơn.Gã cũng không phải là người, tính là Yêu tu, vốn là một con Linh sủng bên cạnh Côn Linh sơn, sau khi tu hành thành người, gã được sư tôn gã bố trí tại nơi trọng địa Linh cốc.Nhan Dược cũng biết dụng ý của Chưởng môn khi bố trí tâm phúc của mình ở tại đây, tuy rằng Linh cốc luôn do nhất mạch của bọn lão trông giữ, nhưng Chưởng môn không có khả năng chẳng quan tâm, xếp tâm phúc vào đây đảm nhiệm tai mắt cũng là chuyện bình thường, liền phất tay nói: "Đi đi."
"Vâng."
Lúc này Lộc U Minh mới xin cáo lui.Nhan Dược đi vào trong phòng, nhìn nhìn xung quanh, sau đó tháo hồ lô trên eo xuống, mở nắp hồ lố, mùi rượu tỏa ra, ngửa miệng ùng ục nốc hai ngụm, rồi đi vòng ra sau bàn, ngồi vào ghế, chân gác lên mặt bàn, ôm hồ lô rượu thưởng thức trông rất thoải mái.Lão ta cũng nhìn thấy bức tranh trên vách tường đối diện, nhưng không chút nào nhận ra rằng nó đã bị người thay đổi, những bức tranh trong bình sứ đều từng được lão treo lên tường, cũng chẳng phải là danh họa gì, lão ta cũng không có nhã hứng gì với những thứ đó, thỉnh thoảng nhìn chán thì đổi một bức khác treo lên mà thôi, chỉ có tính chất bày biện.Ở mức độ nào đó mà nói, hành vi bổ sung một bức tranh vẽ vào chỗ trống đó của Nam Trúc là rất thỏa đáng, coi như là một hành động rất lão luyện, nếu thật sự để trống không thì quả thật có khả năng khiến cho Nhan Dược chú ý...