Tại trên đường về, xe tiếp tục lướt nhanh như gió, chuông nhỏ cũng vang vọng suốt chặng đường.Khi xuống xe, để ý thấy xa phu tháo chiếc chuông nhỏ xuống, Dữu Khánh nhiều chuyện chõ miệng hỏi một câu, "Làm vậy để làm gì?"Xa phu đáp, "Sợ Linh thú thủ sơn trong núi sẽ quấy nhiễu quý khách, chuông nhỏ này có thể trấn an Linh thú thủ sơn, tránh bị nó tấn công."
Dữu Khánh a một tiếng, cảm tạ gã đưa đón, rồi cùng những người khác đồng thời quay trở về trên núi.Đi đến đỉnh núi, mọi người lại dồn dập cảm tạ Kha Nhiên, hôm nay có thể đi vào Linh cốc mở mang tầm mắt đều là nhờ có người ta.Kha Nhiên thể hiện không cần cảm ơn, nói một số lời đại loại như đó chỉ là chuyện tiện tay.Nhìn theo từng người trở về nơi ở của mình, Tiêu Trường Đạo và Ngô Dung Quý không có tâm tình trở về, cùng nhau thả bộ đi đến bên mép núi.Sau khi nhìn trước nhìn sau một chút, Ngô Dung Quý hạ thấp giọng nói:"Họ Kha kia khẳng định lai lịch không nhỏ, nhìn như vậy, Thiện Thiếu Đình là không hù dọa chạy được hắn."
Tiêu Trường Đạo xùy một tiếng, nói:"Có thể dễ dàng sắp xếp mọi người tiến vào tham quan cấm địa của Côn Linh sơn, bây giờ ngay cả Thiện Thiếu Đình rõ ràng cũng phải xem trọng hắn, cũng không có khả năng sẽ gây sự với hắn, e rằng không dễ dàng để ly gián."
Ngô Dung Quý nhắc nhở:"Thiện Thiếu Đình, Triệu Khuynh là hai, thêm bốn Đại tiễn sư, bây giờ lại toát ra một Kha Nhiên, rất có khả năng đã chiếm bảy danh ngạch trong khu Đinh Dần này, chỉ còn lại có ba danh ngạch, về sau còn không biết có những người nào đến, hai chúng ta e rằng chưa chắc đã được ổn thỏa."
Tiêu Trường Đạo cất tiếng thở dài.Hai người còn chưa biết việc "Bốn vị Đại tiễn sư" kia đã vô cùng thoải mái đồng ý với Côn Linh sơn sẽ không dùng cung tên để dự thi, dù sao thì ngày hôm nay, trong thời gian hai bọn họ cùng đi du lãm với bọn hắn thì đều không chút nào nhìn thấy bốn người này có gì không vui, vì vậy, sau một phen trao đổi với nhau, hai người lại đi xuống núi, đi tìm những người dự thi đã bị kích động ngày hôm qua, muốn làm cho mọi người tiếp tục đi chất vấn Côn Linh sơn.Vừa trở về trong căn nhà của mình, có thể tưởng tượng được hành động của Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết, hai người lập tức gọi to kêu Dữu Khánh đi lên lầu mật đàm, còn Bách Lý Tâm chỉ có thể dõi đôi mắt trông mong nhìn theo, nàng ta cũng không tiện chủ động tiến vào phòng đàn ông.Đi vào trong phòng, đóng cửa lại, Nam Trúc lập tức móc tấm bản đồ từ trong người ra, vỗ vào trong tay Dữu Khánh, "Ta nói nha lão Thập Ngũ, ngươi có bệnh sao, chưa xong việc này đã làm việc khác, đột nhiên lại bảo ta đi làm việc này, khiến ta sợ muốn chết!"Về việc này, chính gã cũng không biết nên hình dung như thế nào.Lúc đó, khi làm việc này, bản thân là người trong cuộc, gã cũng không suy nghĩ gì nhiều, trộm đồ một cách rất thuận lợi, thẳng đến khi ngồi trên xe ngựa trở về, gã mới bắt đầu dần dần nghĩ mà sợ, bắt đầu ngẫm lại về bản thân, phát hiện thấy dường như mình trở nên càng ngày càng xung động, nếu là trước đây mình chắc chắn không có lá gan lớn như vậy, nhưng bây giờ lại dám chạy vào trong cấm địa của đại phái Linh thực đệ nhất thiên hạ lén lút trộm đồ đem về.Khiến suốt đường về gã không còn có tâm tình quan tâm tới Bách Lý Tâm nữa, ngồi trong xe nhưng nơm nớp lo sợ cảnh giác theo dõi ngoài xe, chuẩn bị sẵn sàng một khi phát hiện thấy tình hình không ổn thì sẽ lập tức chấn vỡ tấm bản đồ trong người thành bụi phấn, nhằm tiêu diệt tang vật.Dữu Khánh xùy một tiếng, không để ý tới gã, mở bản đồ ra nhìn xem, nhìn thấy có đường viền bị xé rách dọc xuống, sửng sốt một chút, chỉ vào hỏi: "Cái quỷ gì đây?"Nam Trúc ai một tiếng, nói:"Mang theo hai cái que không tiện giấu trên người, ngươi yên tâm, đã hủy thi diệt tích xóa sạch dấu vết rồi."
Nhìn thấy hắn mở bản đồ ra trải ở trên bàn, gã tiến gần tới hỏi, "Ngươi lấy thứ này làm gì vậy?"Dữu Khánh:"Còn cần phải nói sao, để chuẩn bị lẻn vào Linh cốc lần nữa, nếu không, nơi này lạ nước lạ cái, cũng không tiện tìm đệ tử Côn Linh sơn để hỏi thăm, hỏi nhiều rất dễ dàng gây ra hoài nghi, có bản đồ thì thuận lợi hơn nhiều, ít nhất có thể tránh được một ít trọng địa có nhiều bảo vệ, không phải rơi vào tình cảnh tự chui đầu vào lưới."
Hai người Nam, Mục đều sửng sốt, Nam Trúc kinh nghi nói:"Ngươi còn muốn lén lút lẻn đến đó sao? Điên rồi à? Ngươi đã quên lời xa phu kia nói rồi sao, ngoại trừ đệ tử thủ sơn ra, còn có Linh thú thủ sơn nữa, muốn vượt qua đoạn đường xa như vậy mà không bị phát hiện, căn bản là chuyện không thể nào.
Hơn nữa, chúng ta đã đi vào đó xem xét một lần rồi, cũng không có nhìn ra được trò trống gì."
Dữu Khánh áp gần vào hai người một chút, tiếp tục đè thấp âm thanh, nói: "Rất có thể lối vào Kính Hoa tiên uyển nằm tại trên không trung của vực sâu kia."
Lời này vừa được nói ra, hai người Nam, Mục lập tức giống như bị hóa đá, cả hai đều nghĩ nghĩ lại tình huống lúc đó.Một lúc lâu sau, Mục Ngạo Thiết mở miệng hỏi: "Phía trên vực sâu có xích sắt trói buộc Đằng yêu kia sao?"Dữu Khánh gật đầu.Nam Trúc nghi ngờ hỏi: "Vì sao ta không nhận thấy được có dị thường gì?"Dữu Khánh: "Với cặp mắt của ngươi, ngoại trừ nữ nhân và tiền ra, còn có thể nhìn thấy cái gì? Chỉ dùng con mắt nhìn là vô dụng, còn phải dùng tâm trí để quan sát, sương mù trôi nổi lơ lửng phía trên vực sâu không bình thường, trong không trung hình như có thứ gì đó, nếu như Lệ Nương nói là thật sự, vậy thì rất có khả năng chính là lối vào Kính Hoa tiên uyển."
Nghe hắn nói như vậy, hai người Nam, Mục nhìn nhau, sau đó không có tiếp tục nói ra lời nghi vấn gì nữa, đối với ánh mắt của lão Thập Ngũ, bọn họ không phải lần đầu tiên lĩnh giáo, đã cảm thấy được lão Thập Ngũ hẳn là biết một loại thuật pháp gì đó, khi tại Minh Hải, sau khi bị Giao nhân tập kích, hắn còn có thể dẫn theo bọn họ đến được Ảo Vọng thì hai bọn họ đã có cảm giác rất mãnh liệt, nếu lão Thập Ngũ đã nói như vậy, vậy thì chắc hẳn là thật sự phát hiện ra chút mánh khóe gì đó.Nam Trúc cũng không biết là hưng phấn hay là khẩn trương, xoa xoa hai tay, "Lại bị chúng ta tìm đến một cái hay sao? Ngươi có xác định không?"Dữu Khánh:"Chỉ mới nhìn thoáng qua, làm sao dám chắc chắn xác định? Có hai cách để xác nhận, một chính là trước kia đã nói, nhìn xem cảnh tượng cây khô gặp mùa xuân trong Linh cốc có liên quan gì đến đại trận gì đó hay không, một cách khác chính là lẻn đến hiện trường lần nữa để thăm dò cho kỹ càng."
Nam Trúc than thở:"Đại trận ở trong Linh cốc, muốn xác nhận có liên quan tới đại trận hay không, chẳng phải cũng cần đến hiện trường dò xét hay sao, điều này có khác gì với cách thứ hai đâu chứ?"Dữu Khánh cầm địa đồ trên tay, "Cho nên mới cần có tấm bản đồ này."
Nam Trúc giang hai tay ra: "Ngươi không phải là đang nói nhảm sao, muốn vượt qua một khoảng cách xa như vậy mà không bị phát hiện ra là chuyện không thể, có bản đồ thì có tác dụng gì?"Ánh mắt Dữu Khánh nhìn chăm chú vào tấm bản đồ:"Trước đây, khi ta bỏ quan chạy ra khỏi kinh thành thì thiên quân vạn mã cũng không thể dễ dàng bắt được ta, nếu ta thật sự muốn xông vào nơi đó, bọn họ chưa chắc đã có thể phát hiện được ta, chỉ nhìn xem ông trời có cho ta cơ hội hay không mà thôi."