Tần Phó Quân phất tay ra hiệu cho người bên cạnh không nên lung tung chuyển động, bảo những người tại đây giữ yên tĩnh, để Địa Linh có thể nhanh chóng hết sức tìm đến vị trí của hung thủ.Nhưng tình hình dường như cũng không có được rõ ràng như vậy, Địa Linh ngưng thần tĩnh khí áp sát tai mặt đất lắng nghe một hồi, cũng liên tục đổi tai mấy lần dán sát mặt đất để lắng nghe, nhưng mãi vẫn chưa thể cho ra kết quả.Đây không phải là tốc độ nghe ngóng kiểm tra của Địa Linh mà Tần Phó Quân từng biết, đợi một lúc sau, cuối cùng nàng ta nhịn không được hỏi: "Có phải là bởi vì có quá nhiều nhân viên lục soát hay không, tiếng bước chân quá nhiều làm cho thính giác của ngươi bị rối loạn?"Vẫn dán sát mặt đất để lắng nghe, Địa Linh nói ra tiếng người, "Quả thực có bị rối loạn, nhưng không sao, nhịp điệu và tiết tấu bước chân của nhân viên lục soát không giống với tiết tấu trốn trốn tránh tránh của hung thủ, kể cả phương thức tiến tới cũng không thể giống nhau, tuy nhiều tiếng bước chân, nhưng vẫn có thể phân biệt ra được, để cho ta thêm chút thời gian."
Tần Phó Quân: "Tốt nhất là nhớ được đặc điểm bước chận của hung thủ, đề phòng xảy ra chuyện bất ngờ."
Việc mà nàng ta gọi là đề phòng chuyện bất ngờ có ý là để đề phòng lỡ như lúc này không bắt được hung thủ thì có manh mối để về sau tiếp tục tổ chức lùng bắt.
Nàng ta biết Địa Linh có bản lĩnh về phương diện này, có thể nhớ kỹ được chi tiết đặc thù trong bước chân của người đi, thí dụ như các nhân viên lui tới Lưu Tinh điện, Địa Linh nghe tiếng bước chân liền có thể biết được là ai tới.Cũng chính là bởi vì như vậy, lúc trước con quái tai to này mới tại Lưu Tinh điện mà có thể nghe ra được có ngoại nhân tự tiện xông vào, bởi vì không giống như là cách thước bước đi của đệ tử Côn Linh sơn.Đối với lời căn dặn này, Địa Linh trả lời: "Có chút khó khăn, hiện tại hung thủ ở trong trạng thái chạy trốn thoát thân, trạng thái di chuyển không bình thường, hoàn toàn không phải là cách thức bước đi lúc bình thường, tiết tấu, nhịp điệu giẫm đạp khác hẳn lúc bình thường, bây giờ muốn xác nhận được đã rất khó, cho dù nhớ được nhịp điệu đi lại lúc này, về sau gặp lại bước đi bình thường của hung thủ thì cũng không thể nhận ra được."
Nói đến đây, giọng nói chợt ngừng bặt, và rõ ràng càng trở nên tập trung hơn.Tần Phó Quân lập tức nhận thức được gì đó, nàng ta im tiếng, và cũng nhấc tay ra hiệu cho mọi người không nên lên tiếng.Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Địa Linh bỗng nhiên đứng dậy ngẩng đầu, nhìn chăm chú về một phương hướng, "Quả nhiên là hai người.
Thật sự có năng lực, vậy mà đã chạy trốn ra tới ngoại vi khu vực tập trung nhân thủ trọng điểm lục soát.
Khu vực trọng điểm bố trí nhân viên truy tìm cũng không bắt được bọn hắn, khu vực ngoại vi chỉ lác đác người e rằng càng không thể bắt được, nhanh đi, triệu tập nhân thủ đi theo ta!"Tiếng nói còn chưa dứt, nó đã nhanh chóng nhảy lên vọt ra ngoài.Tần Phó Quân cũng không vội vã đi theo, vai trò của nàng ta ở đây không phải là xông tới phía trước nhất để đánh đánh giết giết, mà là chỉ huy, không thể để cho mọi người chạy loạn giống như con ruồi không đầu.Nhưng tinh thần nàng ta cũng được nâng cao, nếu Địa Linh đã xác định được đối tượng rồi, vậy thì hẳn là không có sai, chỉ cần bị Địa Linh khóa chặt là được, cho dù trốn ra khỏi khu vực lùng bắt thì như thế nào? Phạm vi của Côn Linh sơn chỉ lớn như vậy, chỉ cần bị Địa Linh bám chặt sẽ chạy không thoát, Côn Linh sơn có thể triệu tập lực lượng chặn đường, bao vây truy bắt bất cứ khi nào.Lúc này cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều, nàng ta nhanh chóng phất tay kêu gọi, "Thông báo cho nhân thủ vây quét, không nên chạy loạn khắp nơi, tập trung nhân thủ, hễ Địa Linh đi tới đâu, mọi người cùng đi theo đó, chuẩn bị sẵn sàng tổ chức vây bắt bất cứ lúc nào.
Ta thực sự muốn nhìn xem là thần thánh phương nào, dám đến Côn Linh sơn ta dương oai!"Rất nhanh, theo tin tức không ngừng được truyền xuống, các nhân thủ phân tán ra lục soát lần lượt được tập trung lại, rồi đi theo phía sau Địa Linh."
Huýt..."
Dưới sự bố trí, sắp xếp của Tần Phó Quân, tiếng còi chói tai cũng lần nữa vang lên.Đám cú đêm bay lượn trong trời đêm, và cả các cú đêm luồn lách bay lượng trong rừng cũng dồn dập cất cánh bay lên không trung, lượng lớn cánh chim vẫy cánh bay lượn trong màn đêm, tụ tập lại, tất cả đều bay đi tìm kiếm theo cùng một phương hướng.Không giống như Địa Linh, mỗi khi chạy một đoạn nó đều phải dừng lại nằm phục xuống đất lắng nghe, để xác nhận xem phương hướng hung thủ trốn đi có thay đổi hay không, đám cú đêm tập trung lại thì trực tiếp vượt qua những ngọn núi to to nhỏ nhỏ bay thẳng đến nơi.Đội hình như vậy tự nhiên rất nhanh liền khiến cho hai sư huynh đệ đang chạy trốn trở nên cảnh giác, trên đầu đột nhiên lại xuất hiện từng bầy cú đêm, muốn không cảnh giác cũng khó.Cũng may bây giờ đám cú đêm không còn để ý tới bọn hắn, cũng không thèm tiếp tục dây dưa báo nguy hay tương tự.Nhưng Dữu Khánh vẫn nhanh chóng lướt lên tán cây một gốc cây đại thụ, quay đầu nhìn về phía đường cũ, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền giật nảy mình, hắn nhìn thấy dưới ánh trăng có lượng lớn cú đêm tập trung bay đến, không có tản ra bay khắp nơi tìm kiếm như lúc trước, mà rõ ràng là bay thẳng càn quét về phương hướng này.Chuyện đó cũng chỉ là thứ yếu, sương mù trôi nổi bập bềnh phía xa xa giúp hắn đọc ra được một số kết quả khác.Khoảng cách tuy rằng có chút xa, cũng không nhìn được rõ ràng dưới ánh trăng, nhưng biên độ bập bềnh thay đổi quá lớn, mặc dù với tu vi Quan Tự quyết của hắn là không phân tích rõ ràng được chi tiết ở khoảng cách xa như vậy, nhưng động tĩnh như thế đủ để khiến cho hắn cảm thấy được đang có lượng lớn nhân thủ đang tập trung về phương hướng này.Cú đêm tụ tập thành đàn bay đến, lượng lớn nhân thủ cũng tập trung lao về phía này, đây là tình huống gì chứ?Dữu Khánh vô cùng lo sợ, lúc trước còn tưởng rằng đã nắm chắc thoát thân, dự định đi vòng một đoạn đường để làm rối loạn dự đoán phương hướng của người truy đuổi, sau đó mới chuyển hướng trốn về nơi ở là khu vực "Đinh Dần".Nhưng với tình hình bây giờ, tại sao hắn lại có cảm giác giống như những kẻ truy đuổi đã nắm chắc được tung tích của bọn hắn? Đang ráo riết truy đuổi thẳng về hướng bỏ trốn của bọn hắn.Hắn nào còn dám do dự, nhanh chóng nhảy xuống cây, kêu gọi Mục Ngạo Thiết một câu rồi rất nhanh chuyển đổi một phương hướng khác để chạy trốn, bỏ qua phương hướng lượng lớn cú đêm đang bay lượn lục soát."
Huýt..."
Chưa cắt đuôi truy đuổi được bao lâu, sư huynh đệ hai người lại mơ hồ nghe được tiếng còi hiệu chói tai kia, âm thanh dường như không quá lớn, nhưng sức lan truyền lại rất mạnh, nhất là tại ban đêm.Hai người đều nhanh chóng nhảy lên trên cây, nhô lên khỏi tán cây để kiểm tra tình hình, kết quả, hai người bọn hắn mắt mở trừng trừng nhìn thấy lượng lớn bóng đen bay lượn từ trong rừng lao lên không, có một số đã bay qua thậm chí còn quay lại bay trở về.
Nói chung là tập thể quay đầu lại và cùng nhau bay về phía bên này.Đây chỉ là những gì Mục Ngạo Thiết có thể nhìn thấy bằng thị lực cực hạn của, Dữu Khánh thì có thể nhìn thấy càng nhiều hơn.
Hắn dùng Quan Tự quyết thông qua sự phập phồng thay đổi của sương mù đã nhìn ra được lượng lớn nhân thủ truy tìm cũng thay đổi phương hướng, chuyển hướng sang phía bên này.