Bán Tiên ( Dịch )

Chương 614 - Chương 614: Bám Chặt (2)

Chương 614: Bám chặt (2)

"Hình như đã bám chặt vào chúng ta."

Mục Ngạo Thiết nhắc nhở một câu, cũng là đang hỏi nên làm gì bây giờ.Trong tình huống như thế này, y tự nhận cho dù là về thực lực hay là năng lực thì mình đều không có cách nào thoát khỏi cục diện này.

Nếu không phải có lão Thập Ngũ dùng năng lực của hắn để tránh thoát một đường truy đuổi, y khẳng định đã bị bắt từ lâu rồi.

Lúc này y cũng chỉ có thể tiếp tục đặt hi vọng vào lão Thập Ngũ.Vẻ mặt Dữu Khánh rất khó nhìn, hắn trầm giọng nói: "Đi!"Hai người trước sau rơi xuống, Dữu Khánh nhìn nhìn khắp nơi, sau đó lại là một chữ, "Đi!"Hắn dẫn Mục Ngạo Thiết đi theo hướng hơi chếch so với vừa rồi, không thay đổi quá lớn phương hướng.Mục Ngạo Thiết có phần không hiểu được, quay nhìn hắn, chẳng lẽ không phải lần nữa chuyển hướng tránh đi sao? Không hiểu lần này hắn có ý gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, cùng chạy theo là được.Chỉ chốc lát sau, tình huống khiến y vô cùng lo sợ đã xuất hiện, phía trước đột nhiên xuất hiện hai gã đệ tử Côn Linh sơn, rõ ràng là nhân viên tìm kiếm rải rác bên ngoài ngoại vi.Đối phương hiển nhiên cũng nhìn thấy được bọn hắn, đang dừng lại quan sát bọn hắn.Mục Ngạo Thiết tiếng lòng căng thẳng, đã chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến, nào ngờ Dữu Khánh lại phi thân tiến tới, còn chủ động cất tiếng chào hỏi: "Hai vị sư đệ, có phát hiện thấy gì hay không?"Nghe được lời này, Mục Ngạo Thiết hơi giật mình, đã nhận thức được chút gì đó.Hai gã đệ tử Côn Linh sơn truy tìm nhìn y phục, thấy là đồng môn, đều thả lỏng tâm tình, một người nói: "Tạm thời chưa có phát hiện được gì, các ngươi là người của Núi nào?"Rẹt! Đáp lại gã chính là một vệt hàn quang, một đường sắc bén cắt qua cổ gã.Cổ của một gã đệ tử Côn Linh sơn khác cũng bị lưỡi kiếm dính máu trong tay Dữu Khánh ép cho đứng yên, thân hình vừa định vội vàng né tránh cũng phải cứng lại, bàn tay nắm tại trên chuôi kiếm muốn rút ra cũng không dám tiếp tục vọng động.Lúc này gã mới mắt mở trừng trừng nhìn thấy cổ của đồng bạn phun máu ra, miệng thì thào lẩm bẩm, đôi mắt trừng lớn ngã nhào ra đất, đau đớn co giật, mùi máu tươi dần dần tản ra.Thừa dịp cảnh đêm khiến tầm nhìn không rõ ràng, Dữu Khánh giả mạo thân phận tới gần tập kích, không chút do dự trực tiếp lấy mạng một người, và khống chế một người khác.Rút kiếm đánh ra một đòn, cùng lúc khống chế hai người, Phong Trần kiếm quyết cũng không có uổng công tu luyện, trình độ ngự kiếm đã thuần thục hơn xưa.Vừa động thủ liền đẩy người vào chỗ chết, cũng không còn cách nào, trên tay đã dính máu hai gã đệ tử Côn Linh sơn, người tuy rằng là lão Cửu giết, nhưng hắn không thoát được can hệ, một khi bị Côn Linh sơn bắt được, là sẽ không bỏ qua cho bọn họ, đã không cần phải tiếp tục lo được lo mất nữa rồi.Sinh tử tranh đấu với nhau, chỉ có thể là mình sống người chết, trước tiên kiếm đường sống cho mình và lão Cửu đã!"Các ngươi...

Các ngươi làm sao có thể xằng bậy giết hại đồng môn...

Các ngươi là ai?"Một tên khác còn sống liếc nhìn lưỡi kiếm gác trên cổ mình, nơm nớp lo sợ mà đặt câu hỏi, đã bắt đầu hoài nghi thân phận của đối phương.Dữu Khánh không có chút nào do dự, xuất thủ điểm liên tục mấy chỉ, hạ cấm chế lên người đối phương, khiến cho gã hôn mê ngã xuống đất, nhưng không có giết chết gã.Mục Ngạo Thiết thấy vậy thì ngạc nhiên, giết một tên để lại một tên là có ý gì?Dữu Khánh thi pháp chấn động rớt hết máu dính trên kiếm, trường kiếm trở vào bao, sau đó không dám tiếp tục kéo dài, lập tức nhỏ giọng căn dặn Mục Ngạo Thiết: "Ngươi không nên cởi cấm chế trên người hắn ra, lập tức cứu tỉnh rồi dẫn hắn rời đi, nhớ kỹ phải dẫn hắn cùng đi, để cho hắn tự bước đi."

Những lời này vừa được nói ra, Mục Ngạo Thiết lập tức liền hiểu, đánh hôn mê người này là vì không muốn có người nghe được bọn họ nói chuyện với nhau, nhưng y quả thực không hiểu làm vậy để làm gì, cất lời hỏi cho rõ: "Ta không rõ cần làm gì?"Dữu Khánh vụt ngẩng đầu, nhìn nhìn trên không có lác đác một số cú đêm đã đến trước, "Nếu như ta không có đoán sai, Linh thú 'Phục địa' kia đã xuất thủ rồi, đã bám chặt lấy chúng ta.

Ngươi dẫn hắn rời đi, làm giả như là hai người đang bước đi chạy trốn, dùng để dụ địch, dụ dỗ bọn họ tiếp tục truy tung, ta đi gặp Linh thú 'Phục địa' kia một lần."

Mục Ngạo Thiết nghe vậy thì kinh hãi, "Đối phương khẳng định không chỉ có một mình, bên người nhất định có lượng lớn nhân thủ, ngươi một mình đi gặp nó, không phải là muốn chết sao?"Dữu Khánh: "Đừng dông dài, lúc này cũng không có thời gian dông dài, nếu không khiến cho con Linh thú 'Phục địa' kia dừng tay, chúng ta không thể chạy thoát được, đừng có lề mề giống như lão Thất!"Hắn nhấc tay chỉ về phía ngọn núi cao nhất lờ mờ dưới màn đêm phía trước, "Ngươi dẫn người làm mồi dụ, không nên chạy quá xa, chạy lên ngọn núi đó tìm nơi ẩn nấp, sau đó ta dùng ám hiệu cũ để đi gặp mặt ngươi.

Trên đường nếu như gặp phải đệ tử Côn Linh sơn, thì dùng cách ta làm vừa rồi để bắt chuyện với bọn họ, tự ngươi thay đổi cho linh hoạt."

Mục Ngạo Thiết im lặng gật gật đầu, đột nhiên nói:"Nếu việc không thể làm, ngươi cứ chạy một mình đi, không cần lo cho ta.

Cho dù ta có bị bắt, ta cũng sẽ không để cho bọn họ nhận ra được ta là ai.

Lão Thập Ngũ, dùng năng lực của ngươi, tận lực đưa lão Thất mang đi đi."

Ý nghĩa trong lời nói rất đơn giản, y có thể đem người khác hủy thi diệt tích thì cũng có thể khiến người khác không nhận ra được khuôn mặt y, tận lực kéo dài thời gian bộc lộ thân phận của lão Thất và lão Thập Ngũ, tận lực tranh thủ thời gian cho bọn hắn thoát thân.Dữu Khánh hai má lập tức căng thẳng, gắt gao nhìn chằm chằm vào trong mắt đối phương, biết rõ lúc này đối phương đã hạ quyết tâm tuyệt đối như thế nào, hắn cảm thấy hơi thở chợt trở nên sắc nhọn, dồn nén tại trong khoang mũi, hít thở khó khăn, dùng hết sức hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh nói: "Biết rồi, không còn thời gian nữa, mau đi đi!"Hắn không có nói cái gì mà làm được hay không hoặc là không nên làm như vậy, qua một lần giao thủ tranh đấu đến bây giờ hắn đã rõ ràng, nội tình của đại phái nghìn năm vượt quá tưởng tượng của hắn, nếu như hắn không thoát thân được, lão Cửu cũng chạy không thoát, đến lúc đó hậu quả đã không phải do chính bản thân bọn hắn đi lo lắng suy nghĩ nữa rồi.Mục Ngạo Thiết lập tức cúi người, từ trên thân người chết kéo xuống miếng vải, rất nhanh bịt kín mắt người hôn mê, sau đó cứu tỉnh gã, cũng cho gã một quyền để khiến gã thành thật một chút, sau đó liền kẹp một cánh tay rất nhanh kéo người rời đi, chỉ thoáng quay đầu nhìn Dữu Khánh một cái, rồi không tiếp tục quay đầu lại nữa.

Bình Luận (0)
Comment