Bán Tiên ( Dịch )

Chương 632 - Chương 632: Đánh Cướp (2)

Chương 632: Đánh cướp (2)

Đột nhiên, mí mắt hắn giựt giựt, Quan Tự quyết đã phát giác có gì đó dị thường, đầu đang ngẩng nhìn trên cao từ từ cúi xuống, loáng thoáng nhìn thấy trong bóng tối có thứ gì đó đang chậm rãi tới gần, không biết là thứ gì, theo bản năng hắn muốn tránh đi, nhưng lại sợ Hướng Lan Huyên ở bên trên, cho nên không dám động đậy.Không còn cách nào khác, nếu như bị phát hiện lén lút xông vào cấm địa của Côn Linh sơn, lại còn là lần mò tận từ khu chữ Đinh chạy đến đây, vậy thì còn yên được sao? Chỉ sợ ngay cả án mạng Lưu Tinh điện cũng sẽ được lôi ra để tính sổ cùng một lúc.Không gặp phải mối đe dọa chí mạng, cả hai đều không dám manh động.Đến khi thứ đó đã chậm rãi tới gần, bọn hắn mới biết được đó rõ ràng là một cành dây leo chậm rãi lắc lư trườn đến, giống như là một cái vòi bạch tuộc nhẹ nhàng đến gần bọn hắn, mà cũng không thể nói là lén lút, cành dây leo này có vẻ như cố ý lắc lư tại trước mặt hai người, dường như đối với việc hai người không chút dao động mà cảm thấy kỳ quái, giống như đang thăm dò xem hai người có phải bị mù hay không.Mục Ngạo Thiết tự nhiên cũng phát hiện được rồi, muốn không phát hiện cũng khó, bởi vì nó cứ đung đưa trước mắt y.Hai người bọn hắn đương nhiên biết rõ đây là con Đằng tinh tại dưới đáy hẻm núi đang tác quái, chỉ là không biết Đằng tinh này muốn làm gì, trông động tác lúc này vẫn rất nhẹ nhàng.Nếu là người thường có lẽ đã bị hù chết, hai người là tu sĩ, nhìn thấy cũng không có gì kinh ngạc, cho nên cũng không sợ hãi thứ này.Nhưng hai người cũng rất sợ Đằng tinh này sẽ làm ra chuyện gì đó khác thường, đến lúc đó hai người muốn không gây ra động tĩnh cũng khó.Đây leo lắc lư đung đưa trước mắt hai người một hồi, cuối cùng chậm rãi chạm đến trên người Dữu Khánh, thật sự giống như một chiếc xúc tu, sờ sờ trên người Dữu Khánh, chỉ nhằm vào Dữu Khánh, không có chạm đến Mục Ngạo Thiết.Mục Ngạo Thiết ở tại bên cạnh Dữu Khánh, mơ hồ nhìn thấy nó, không khỏi nơm nớp lo sợ, nhưng không dám gây ra động tĩnh.Sau một hồi loay hoay sờ mó, cành dây leo kia vậy mà lại chui vào tìm tòi bên trong vạt áo của Dữu Khánh, chỉ chốc lát sau liền rút ra khỏi vạt áo và cũng cuốn theo một vật ra ngoài, rõ ràng là trái cây Kim lan của Nam mập.Đằng tinh này vậy mà lại xông tới đây vì vật này!Sư huynh đệ hai người nhìn thấy như vậy thì mí mắt giật giật, đều nhận ra được chút gì đó, lẽ nào trái cây mà lão Thất thuận tay lấy ra này thật sự có tác dụng gì khác hay sao?Không cam lòng bị mất đi như vậy, Dữu Khánh vô thức vươn tay ra, chụp lấy cành dây leo cuốn trái cây Kim lan, giữ chặt lấy nó nhưng không dám gây ra động tĩnh, định chậm rãi phát lực bẻ đứt dây leo, nào ngờ dây leo lập tức tung đòn phản kích, đột nhiên từ bốn phương tám hướng vươn tới đây rất nhiều xúc tu dây leo, giống như là muốn cùng một lúc phóng tới đây một vạn mũi tên vậy.Trái tim Mục Ngạo Thiết tức thì nhảy mạnh lên, Dữu Khánh trợn mắt, cũng trở nên thành thật, nhanh chóng thả tay ra.Vì vậy, nhành dây leo của Đằng chi này cứ như vậy cuốn lấy trái cây Kim lan chìm vào đáy khe núi u tối giống như U Minh Địa ngục, kể cả những nhành dây leo đang ép tới từ xung quanh cũng đồng thời rút lui, biến mất.Sư huynh đệ hai người sững sờ nhìn phương hướng trái cây Kim lan biến mất, thế nhưng không thể nhìn rõ được gì, lập tức quay mặt nhìn nhau trong bóng tối mù mờ, có nằm mơ cũng không ngờ được rằng mình lại bị đánh cướp kiểu như vậy.Nói đi cũng phải nói lại, Đằng tinh này coi như cũng còn có chút nhân tính, lấy được đồ vật rồi thôi, cũng không có làm gì hai người bọn hắn.Giống như là một số kẻ cướp biết giảng đạo đức lễ nghĩa vậy, chỉ cần tài không hại mạng.Mặc dù mình đã bị cướp đoạt, hai người vẫn không dám gây ra tiếng động, tiếp tục lặng lẽ ngẩng đầu nhìn phía trên.Cũng may Hướng Lan Huyên cũng không có nán lại một nơi quá lâu, sau khi trò chuyện với Hoàn Đại trưởng lão một chút về Đằng tinh liền cất bước đổi một nơi khác, lại phi thân đi lên trên núi cao ngắm nhìn cảnh đêm.Dù sao, lúc này Hướng Lan Huyên không có dự định dễ dàng rời đi, nàng ta chính là muốn làm cho Linh cốc bày ra trận thế, khiến cho kẻ kia không thể dễ dàng lợi dụng sơ hở.Tại dưới vách núi, Dữu Khánh ngẩng đầu nhìn chằm chằm phía trên, Quan Tự quyết đã nhận thấy được Hướng Lan Huyên rời đi rồi, mặc dù không biết có rời khỏi Linh cốc hay không, nhưng không còn phải ở ngay phía dưới mí mắt của loại cao thủ như vậy đủ để giúp cho hắn như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.Nhưng phía trên vẫn còn có ánh đèn, Quan Tự quyết cũng có thể nhận thấy được vẫn còn có người ở lại, hắn không biết được là người nào, cho nên hai người vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, vì vậy mà tiếp tục dán sát tại trên vách đá.Hai người giữ yên động tác dán sát tại trên vách đá lạnh như băng rất lâu, có phần khổ không nói nổi.Tận đến khi trời sắp rạng sáng, không nhận thấy có bất kỳ điều gì khác thường Hướng Lan Huyên mới đem theo một bụng nghi vấn mà rời đi.

Hoàn Đại trưởng lão cũng cùng rời đi theo.Chịu đựng cả một đêm, Nhan Dược và Lộc U Minh tiễn khách ra ngoài Linh cốc, nhìn theo bóng dáng quý khách rời đi xa, hai người nhìn nhau không nói nên lời.

Sau khi trở vào bên trong, Lộc U Minh mới lẩm bẩm nói lên ý kiến, "Cảm thấy nữ nhân này không giống như là tới du ngoạn, dường như có mục đích khác."

Không cần gã nói, ai cũng đều nhận ra được, nhưng không người nào biết được là có ý gì, lại không ai dám ép hỏi Hướng Lan Huyên.Nhan Dược cau mày suy nghĩ, vừa đi vừa nói chuyện: "Được rồi, việc này không cần chúng ta phải nhiều chuyện, tập trung nhân thủ lại, hỏi xem có phát hiện thấy điều gì khác thường hay không."

"Vâng."

Lộc U Minh nhận lệnh rời đi.Vì vậy, rất nhanh sau đó, ánh đèn trên núi cuối cùng đã biến mất, Dữu Khánh dùng Quan Tự quyết cũng nhận ra được người ở phía trên đã rời đi rồi.

Sau khi xác định toàn bộ người đã đi xa, có gây ra động tĩnh cũng không dễ dàng bị phát hiện, hắn nhìn chăm chú xuống phía dưới khe núi, cất tiếng, "Đằng tinh lấy đi trái cây của lão Thất rồi."

Mục Ngạo Thiết có mơ hồ nhìn thấy, "Bây giờ làm sao?"Dữu Khánh:"Có thể thấy được, nó là trực tiếp xông tới đây vì trái cây đó.

Xem ra trái cây này của lão Thất thật sự là có chút tác dụng, nếu cứ như vậy bỏ đi không để ý tới thì không thể được, dù tình dù lý đều phải đi xuống tìm xem."

Mục Ngạo Thiết lại nhìn bên trên một lần, không khỏi có phần lo lắng, "Vạn nhất gây ra động tĩnh gì đó, e rằng chúng ta không dễ thoát thân."

Dữu Khánh trầm mặc một hồi, cuối cùng cắn răng nói: "Bản thể của Đằng tinh này hẳn là rất lớn, nếu như thực sự không thức thời, vậy thì phóng hỏa đốt nó, lửa lớn khiến người chú ý, chính là cơ hội rất tốt để thừa dịp đó thoát thân."

"Được!" Mục Ngạo Thiết gật đầu đồng ý.Mấu chốt là bọn hắn cũng không cho rằng một cái Đằng tinh không thể hóa hình thì có được thực lực gì đáng ngại.Cưỡng ép bám sát trên vách đá không chút động đậy hơn bốn canh giờ, cuối cùng hai người đã được hoạt động, trước sau tung người nhảy xuống khe sâu.

Bình Luận (0)
Comment