Treo xong hết thẻ bài, tất cả những người có tham dự đến việc treo thẻ bài đều đi tới mép hậu trường, tất cả xoay người lại đưa lưng về phía thẻ bài, nhắm mắt không nói lời nào, cũng không thể có bất kỳ động tác nào.Lúc này, Tôn Liên Tinh mới nói: "Lật lại đi."
Lập tức có người tiến tới, rút đi chốt cài ở cây cột hai bên, xoay ngược bức vách phông nền lại, thì ra một bức vách phông nền to như vậy lại có thể xoay chuyển được.Sau khi bức vách được lật ngược xong, nó lại được cài chốt để cố định lại.Phía dưới trước sân khấu, một đám thí sinh dự thi bắt đầu chỉ trỏ về phía bức vách treo một đống thẻ bài, vừa rồi đều đã cầm lấy quy tắc thi đấu của đại hội, biết được con số mặt sau những tấm thẻ bài này sẽ quyết định đối thủ của mình, cũng sẽ quyết định kết quả thi đấu của mình.Âm thanh trao đổi dồn dập, đều không biết vận khí của mình như thế nào.Đạo lý rất đơn giản, cũng đều có thể hiểu được, đụng phải đối thủ có thực lực yếu tự nhiên sẽ có lợi thế.Nếu là có thể lấy được con số lẻ cặp kia, vậy thì càng tốt, sẽ giống như nói giỡn chơi lúc trước vậy, không cần thi đấu là có thể vào vòng trong.Chỉ cần là tới đây tham gia tỷ thí, e rằng có không ít người mong muốn đạt được con số lẻ loi kia.Từng đôi mắt đều nhìn chằm chằm quan sát từng tấm mộc bài, đều muốn nhìn ra chút manh mối gì đó, nhưng mà nhìn lui nhìn tới, nhìn hoài cũng không thể tìm ra được bất kỳ manh mối gì, trong mắt tất cả chỉ là các biểu tượng của Triêu Dương đại hội.Đừng nói tới bọn họ, cho dù Dữu Khánh có tu luyện Quan Tự quyết cũng chỉ có thể nhìn rồi lại nhìn, cũng không nhìn ra được thứ gì, chỉ có thể âm thầm cười khổ, xoay tới xoay lui chiếc phi tiêu có tên mình ở trong tay, chờ nhìn xem vận khí của mình như thế nào.Đối diện với ánh tài thiên hạ tới tham dự, hắn cũng không có tuyệt đối nắm chắc, chỉ có thể ở trong lòng âm thầm ân cần thăm hỏi cha mẹ, tổ tông nhà Long Hành Vân.Tuy nhiên, ở một mức độ nào đó mà nói, hắn lại mơ hồ có chút mong đợi, tuy rằng bị ép buộc dự thi, nhưng hắn cũng muốn nhân cơ hội này đối diện một lần với anh tài trong thiên hạ.Sau khi tu vi đột phá đến Huyền cấp, kỳ thực hắn vẫn luôn có cảm giác muốn chủ động tìm người để gây sự, muốn thử xem với tu vi của mình bây giờ và tu luyện Phong Trần kiếm quyết thì đến cùng thực lực sẽ như thế nào.Nhưng vừa rời cửa liền đi sai đường, hoặc là tiếp xúc với nhân vật có tầng thứ quá cao không dám gây chuyện, hoặc chính là rất bối rối mà trốn trốn tránh tránh, trên cơ bản là vẫn luôn không thể tìm được nơi thích hợp để dùng võ.Lần này là bị bức bách không còn cách nào, cũng coi như có cớ ỡm ờ tham gia.Đương nhiên, mọi người cũng đều hiểu được vì sao phải làm ra loại cách thức rút thăm đặc biệt này.Người tại đây đều không phải người thường, đều là tu sĩ, mỗi người đều có pháp môn tu hành riêng, đối tu sĩ mà nói, cách thức chồng chất một đống thẻ trong một cái hộp để mọi người tự rút không thể bảo đảm, có khả năng rất lớn sẽ có người âm thầm thi pháp tra xét ra được nội dung trên thẻ.Nói chung chính là muốn để cho một đám tu sĩ cùng với thẻ duy trì một khoảng cách nhất định, không cho bọn họ có bất kỳ cơ hội nào tiếp xúc với thẻ, nếu không sẽ rất dễ dàng bị lợi dụng sơ hở, để cho những người này cách một khoảng cách xác định lá thăm mới là ổn thỏa nhất.Mọi việc đã chuẩn bị xong, Tôn Liên Tinh ở phía sau lại nói với Vũ Thiên: "Bắt đầu đi."
Vũ Thiên hơi khom người nhận lệnh, từ sau sân khấu bước ra, đi tới phía trước sân khấu, lớn tiếng nói với mọi người: "Chư vị im lặng, chư vị xin nghe ta nói một lời."
Đợi cho hiện trường đã yên tĩnh, gã lại cất cao giọng nói: "Trên tay chư vị đều đã cầm lấy bản quy tắc thi đấu, chắc hẳn mọi người đều đã hiểu rõ cách thức rút thăm, còn có người nào chưa rõ ràng hay không? Nếu có người nào chưa rõ ràng thì cứ việc lên tiếng, ta sẽ giải thích nghi hoặc."
Những thí sinh dự thi ở bên dưới đều hết nhìn đông tới nhìn tây, tạm không người nào hé răng.Chờ một hồi, thấy không người nào đáp lại, Vũ Thiên nói tiếp: "Đã không có người nào có thắc mắc, vậy ta coi như mọi người đều đã hiểu rõ quy tắc rút thăm."
Gã xoay người lại chỉ về phía bức vách treo đầy thẻ bài, nói: "Dùng phi tiêu trên tay mọi người, phóng vào thẻ bài trên này, một tấm thẻ bài chỉ có thể cắm một cây phi tiêu, sau khi thẻ bài đã bị trúng tiêu, không cho phép người sau tiếp tục bắn vào nó, bắn trúng cũng vô hiệu.
Mong mọi người ra tay với mức độ vừa phải, không nên cố ý quấy rối làm hủy đi thẻ bài.Mặt khác, ta hỏi lại một câu, khoảng cách cũng chỉ có khoảng năm trượng, trong số chư vị sẽ không có người nào ngay cả một tấm thẻ bài cũng phóng không trúng a?"Lời này vừa được nói ra, lập tức có người hét lên: "Không cần quan tâm về việc này.
Nếu ngay cả như vậy cũng phóng không trúng, ta thấy cũng không cần tiếp tục tham gia thi đấu làm gì?""Ha hả..."
Lại có một tràng cười to vang lên, tất cả đều coi như là một câu nói đùa, tu sĩ tới đây tham gia Triêu Dương đại hội làm sao có thể ngay cả một cái thẻ bài chỉ ở cách xa năm trượng cũng phóng không trúng chứ.Vũ Thiên nhìn nhìn phản ứng của mọi người, thấy không có ai có ý kiến, liền không tiếp tục bận tâm với vấn đề này nữa, gã lập tức lớn tiếng nói: "Vậy thì chính thức bắt đầu đi.
Mọi người hãy làm theo quy tắc, lấy hắn làm trung tâm, vây quanh thành một vòng tròn lớn!"Gã đưa tay chỉ về phía sau mọi người, chỉ về phía một đệ tử Côn Linh sơn đứng trên đất trống.Đám đông lập tức thưa thớt di chuyển đi tới, một lúc sau, mọi người mới tạo thành một cái vòng lớn cũng không được tròn cho lắm.Thấy bọn họ đã vây quanh xong rồi, người đệ tử Côn Linh sơn đứng ở giữa bọn họ phất tay chỉ huy:"Làm phiền mọi người từ Tây sang Bắc, làm phiền lấy ta làm trung tâm, từ Tây đi vòng sang phía Bắc, đúng, cứ đi như vậy, vui lòng đi nhanh hơn một chút."
"Thùng thùng thùng thùng thùng..."
Phía sau hậu trường đột nhiên vang lên tiếng trống, nhịp trống dần dần nhanh lên.Có đệ tử Côn Linh sơn khiêng một cây sào dài cắm ở ngoại vi của vòng tròn xoay chuyển.Vũ Thiên lại lần nữa lên tiếng, chỉ vào cây sào dài kia và nói: "Mọi người vui lòng làm theo quy tắc rút thăm, khi tiếng trống dừng, mọi người cũng dừng lại, người nào tại bóng sào làm trước!"