Bán Tiên ( Dịch )

Chương 649 - Chương 649: Ngẫu Nhiên Đụng Được Vận May (1)

Chương 649: Ngẫu nhiên đụng được vận may (1)

Nói cách khác, khi tiếng trống không ngừng, mọi người vẫn phải tiếp tục đi xoay quanh, không thể dừng lại.Thùng thùng thùng thùng, tiếng trống dày đặc cứ như vậy đập vang liên hồi, không ai biết khi nào sẽ dừng lại.Người đánh trống đứng ở phía sau sân khấu, không nhìn thấy được cảnh tượng phía trước, trừ phi có người nào đó bí mật báo cho biết, nếu không gã sẽ không thể gian lận cho người nào bằng tiếng trống.Tiếng trống dày đặc kéo dài một hồi lâu, khi vòng người do tám mươi chín người tạo thành không nhanh không chậm di chuyển được tám chín vòng thì tiếng trống đột nhiên dừng lại, dư âm cũng rất nhanh biến mất.Đang đi vòng quanh, bất ngờ không kịp chuẩn bị, mọi người vội vàng dừng lại, khoảng cách giữa mọi người đang từ rộng rãi chợt dồn đống lại.Mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía cây sào, muốn nhìn xem ai là người dưới bóng đổ cây sào.Dưới ánh nắng chiếu rọi, bóng cây sào đổ lên người một người đàn ông, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn tới người đó.

Người đó có vẻ như cũng chưa kịp nhận ra được, ánh mắt nhìn bóng cây sào đổ lên người mình, sau đó nhìn nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, rồi mới xác định mình là người hứng lấy bóng đổ cây sào đã nói lúc trước.Lập tức có hai gã đệ tử Côn Linh sơn đi đến xác nhận tên của gã, cũng nhìn xem chiếc phi tiêu trên tay gã.Cuối cùng, dưới sự ra hiệu của đệ tử Côn Linh sơn, người đàn ông này nhìn chằm chằm vào bức vách treo đầy mộc bài trên sân khấu, sau một hồi chần chừ, gã phóng phi tiêu trong tay ra.Cộp! Một âm thanh giòn giã vang lên, không biết có phải vì mong lấy được điềm lành hay không, phi tiêu của gã găm vào tấm mộc bài đầu tiên của hàng thứ nhất.Phóng tiêu xong, gã liền được mời ra khỏi vòng tròn, đứng sang một bên chờ đợi.Sau đó là người tiếp theo đi tới trước, đứng vào vị trí cây sào, rồi cũng phóng ra cây phi tiêu của mình khi được ra hiệu.Sau khi phi tiêu rời tay thì bước ra khỏi hàng, không để cản trở cho người phía sau tiến tới.Càng về sau, người phóng phi tiêu càng không có nhiều do dự, bởi vì càng lúc càng ít lựa chọn, cũng lựa chọn không được gì, gần như đều là ra tay theo cảm tính."

Lão Thập Ngũ, ngươi yên tâm, nếu như mấy người chúng ta gặp phải nhau, chúng ta khẳng định sẽ để cho ngươi vượt qua."

Tại trong đám người, sư huynh đệ ba người tụ cùng một chỗ, Nam Trúc thấy Dữu Khánh dường như đang trầm tư suy nghĩ gì đó, gã liền cất lời trấn an.Dữu Khánh lập tức buồn cười, cũng không phải lần đầu tiên giao thủ với nhau, bị đánh còn chưa đủ hay sao chứ, ta còn cần các ngươi nhường cho ta sao?Hắn vừa định nói ngươi cứ việc tung hết sức tới đi, nhưng khi nhìn lại, thấy Nam Trúc đang kè kè bên cạnh Bách Lý Tâm, lập tức hiểu được là chuyện gì đang xảy ra, thì ra tên mập chết tiệt này không phải nói cho hắn nghe, mà là nói cho Bách Lý Tâm nghe, hắn tức thì nhịn không được liếc mắt khinh bỉ.Lại nhìn thấy ánh mắt hèn mọn nhìn mình đầy mong đợi được nể tình của Nam Trúc, Dữu Khánh không nói nên lời, quay đầu lại, cưỡng ép nuốt trở vào lời nói đã đến bên miệng.Hắn cũng không biết Nam Trúc nghĩ như thế nào, đã biết rõ nữ nhân này có vấn đề, vậy mà vẫn còn cứ nhớ thương mong đợi, đó chẳng phải là tự rước phiền phức cho mình sao.Trên thực tế hắn và Mục Ngạo Thiết chẳng phải cũng là như thế, biết rõ nữ nhân này có vấn đề, biết rõ Nam mập không nên theo đuổi nữ nhân này, nhưng hai người vẫn là mở một con mắt nhắm một con mắt, mặc kệ gã.Bốn người chụm vào một chỗ tại sau khoảng hơn hai mươi người rồi cũng lần lượt đi tới trước cây sào, xuất thủ, cũng không có chọn lựa gì cả, có muốn lựa chọn cũng đã bị người phía trước làm xáo trộn sự lựa chọn ban đầu rồi, chỉ có thể là tùy tiện tìm một cái mộc còn trống và phóng phi tiêu trong tay của mình ra.Bắn xong thì sang một bên chờ đợi.Tốc độ cũng rất nhanh, hơn tám mươi người, hết người này đến người khác, gần như đều không có chút chần chừ nào, không bao lâu sau, một vòng người đã hoàn thành xong hết rồi.Ngay sau đó, theo thứ tự thẻ bài, những cái tên lần lượt được gọi lên sân khấu.Khi một chiếc phi tiêu cuối cùng được gọi tên, "Tô Hòa."

Nam tử tên là Tô Hòa lập tức phi thân bay lên trên sân khấu, Vũ Thiên chủ trì công việc ngay tại trước mặt mọi người, xắn tay áo lên, để cánh tay trần, cho thấy không có thầm lén động tay động chân gì trong tay áo, gã tháo xuống tấm thẻ bài cuối cùng nhất kia.Thẻ bài vừa được lấy ra khỏi bức vách phông nền, lập tức nhìn thấy tại vị trí đó xuất hiện một dấu vết chữ số lật ngược, có thể nhận biết, hẳn phải là con số "Hai mươi bảy" .Lúc này, mọi người đại khái đã biết rõ lớp sơn trên bức vách làm nền là để làm gì, thì ra là khi phi tiêu bắn trúng mộc bài, nó có thể làm cho chữ số trên mộc bài lưu lại dấu ấn, công khai ngay trước mắt mọi người để đề phòng gian lận.Quả nhiên, khi Vũ Thiên xoay mộc bài trên tay lại cho mọi người nhìn xem thì đúng là con số "Hai mươi bảy".Phi tiêu được rút ra ngay trước mắt mọi người, rồi treo lên trên cái định vừa rồi treo mộc bài, vừa vặn lơ lửng ngay tại trước con số phóng thăm tương ứng.Dưới ánh mắt giám thị của nhân viên giám sát do Tông môn Côn Linh sơn phái tới, và trước ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, ít nhất tại giờ phút này là không thể làm giả bộ, đệ tử Côn Linh sơn cũng nhanh chóng ghi vào danh sách.Tu sĩ tên là Tô Hòa cầm lấy tấm thẻ bài kia, nhảy xuống sân khấu.Sau đó, cái tên trên chiếc phi tiêu thứ hai đếm ngược từ dưới lên được hô lên, "Trần Thiếu Phi."

Một nam tử nghe tiếng gọi nhảy lên sân khấu, cầm lấy mộc bài có số mười chín.Đã có khúc dạo đầu làm mẫu, mọi người cứ theo quy trình lên sân khấu, xuống sân khấu như vậy, tốc độ cũng nhanh dần lên, người lấy được số trước tập trung nhìn chằm chằm con số của những người lên sân khấu sau, muốn biết xem ai là đối thủ của mình.Dựa theo quy tắc, tám mươi chín người, từ 1 đến 44 đều có hai tấm thẻ bài có số giống nhau, nói cách khác, người cầm thẻ số "Một" sẽ thi đấu với một người cầm thẻ số "Một" khác, cuối cùng không còn tồn tại hai thẻ số "Một", chỉ còn có thể có một thẻ "Một" còn lại mà thôi.Sau năm mươi mấy người, đến lượt Dữu Khánh lên sân khấu.

Bình Luận (0)
Comment