Bước chân của gã ta đang di chuyển xoay quanh Nam Trúc đột nhiên dừng lại, thân hình lao vọt tới giống như mũi tên rời dây cung, ngọn thương rung lên trong không trung, giống như độc xà phun lưỡi, vạch ra một chùm vệt sáng, kèm theo cương khí đột ngột đâm tới Nam Trúc.Nam Trúc vẫn khí định thần nhàn như cũ, với tốc độ đòn tấn công như thế này, gã dường như không để vào mắt, khi đầu mũi thương đến gần người, gã tiện tay vung kiếm đẩy một cái, người hơi nghiêng liền đã bức ra một đòn tập kích này.Theo một tiếng keng va chạm vào nhau, cương khí trong đòn đánh của hai người chấn động lên và tràn ra xung quanh, mặt đất chấn động lên xuống, từ đó có thể thấy mức độ xuất thủ cũng không nhẹ.Theo đà nhào tới, Tiêu Trường Đạo mượn lực lăng không xoay người, thương ảnh hất lên rất nhanh chóng biến đổi, biến thành thế một ngọn núi lớn từ trên trời đè ép xuống.Nam Trúc một tay gác sau lưng, một tay vung kiếm nghênh đón trên không, đưa qua đỉnh đầu, thân kiếm giơ nghiêng lên, keng một tiếng, kiếm đã đem thế đánh cuồng nộ của trường thương trượt sang một bên.Lúc này mũi chân Tiêu Trường Đạo mới rơi xuống.Nói thì chậm, thực ra quá trình rất nhanh, trong một cú tung người tấn công của gã ta đã liên tục đánh ra hai chiêu, có thể thấy tốc độ ra đòn cực nhanh.Chân vừa rơi xuống đất, thương đã thu về rồi đâm ra, liên tục đâm, liên tục vung hất, chợt đập chợt quét, thương đâm ra những điểm sáng dày đặc lấp lóe nhìn như sao đầy trời, giống như muốn đâm cho Nam Trúc biến thành cái sàng.Nhưng mà Nam Trúc cũng không phải ngồi không, tốc độ ứng phó cũng không chậm, có cảm giác nhẹ nhàng thoải mái như múa bút vẩy mực, sự ung dung trong hành động tiện tay vung kiếm ứng đối là dùng mắt thường cũng có thể thấy được, dưới tầng tầng lớp lớp ánh thương đánh tới, gã vẫn chắp một tay ở sau lưng, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn xem phản ứng của Bách Lý Tâm ở trên khán đài.Trên thực tế, Bách Lý Tâm quả thực có chút kinh ngạc, nàng ta sững sờ nhìn xem, phát hiện thấy khả năng cận chiến của tên mập này vượt quá nàng ta tưởng tượng.Dữu Khánh cũng không nói nên lời, phát hiện thấy thiên hạ đen như quạ đen, lão Thất không có tư cách nói lão Cửu, tên mập chết tiệt này cũng làm bộ làm tịch cực kỳ lợi hại, thi đấu ngay trước mắt bao nhiêu người, thậm chí còn có thể đụng sinh tử, vậy mà còn dám chắp một tay sau lưng, sự kiêu ngạo phách lối này còn quá đáng hơn xa lão Cửu."
Long Quang tông này, xem ra thật sự không có đơn giản như chúng ta nghĩ."
Trên khán đài có người dùng giọng điệu nghiêm trọng mà buông lời bình luận, lời đó đã nói ra tâm tư của rất nhiều người.Nhưng ngay vào lúc này, biến cố xảy ra.Sau nhiều lần liên tục toàn lực tấn công, phát hiện thấy tên mập trước mặt này quả thực có thực lực phi phàm, trong mắt Tiêu Trường Đạo lóe lên vẻ tàn khốc, trong nháy mắt kiếm và cán thương va chạm vào nhau, thời điểm cán thương thu về thì gã ta cầm cán thương hơi xoay chuyển phương hướng.Keng! Một tiếng chấn động vang lên.
Nam Trúc bỗng nhiên ý thức được không ổn, gã phát hiện thấy kiếm trong tay đột nhiên không thu về được, nó đã bị phần đệm giữa cán thương và đầu thương kẹp chặt lại, lúc này gã mới phát hiện thấy phía dưới phần đệm đó vậy mà lại có một cái khe hở có thể kẹp chặt lưỡi đao kiếm.Hơn nữa, Tiêu Trường Đạo đã vặn thương để ghìm thân kiếm lại, tu vi hai người tại trong cảnh giới Sơ Huyền cũng chênh lệch không lớn, Nam Trúc nhất thời không thể rút kiếm ra được.Nhưng gã làm sao có thể để cho kiếm trong tay tùy ý bị kiềm chế, lập tức muốn xoay người thay đổi góc độ nhằm rút kiếm ra.Chỉ cần kiếm được tự do, sau khi đã bị rơi hố lần này, gã tự nhiên sẽ cẩn thận lần sau, sẽ không tiếp tục bị trúng chiêu lần nữa.Nhưng Tiêu Trường Đạo sẽ không cho gã có cơ hội này.Thân hình gã vừa muốn nhô thì chợt thấy trên cán thương lóe lên hàn quang, chém tới ngực gã, lúc này gã mới phát hiện thấy trong cây thương của đối phương còn có giấu giếm huyền cơ khác, trên cán thương còn có giấu mũi nhọn, thiếu một chút thì bị hù dọa hồn phi phách tán, không dám tiếp tục phân cao thấp cùng Tiêu Trường Đạo, mượn lực buông tay, giang hai tay và bỗng nhiên lật ra sau né tránh.Lưỡi dao giấu nơi cán thương được Tiêu Trường Đạo tìm đúng cơ hội phóng ra tại thời khắc mấu chốt, nó giống như một cái kéo bật ra, nó là quét về phía Nam Trúc cũng được, nói là vạch tới Nam Trúc cũng không sao, nói chung là đã vạch ra một đường máu trên người Nam Trúc.Biến cố đột nhiên xảy ra này khiến Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết kinh hãi bật đứng lên, sắc mặt hai người đều bị hù dọa cho trắng bệch."
Oa!"Khắp nơi trên khán đài rộ lên âm thanh, rõ ràng đều bị thủ đoạn nham hiểm này làm cho giật mình kinh hãi.Cho dù là Ngô Dung Quý cũng giật mình sửng sốt, không nghĩ tới vị "Hảo bằng hữu" mà mình kết bạn này lại còn giấu giếm thủ đoạn như vậy, bản thân gã cũng không biết gì, ngay cả mình cũng bị giấu giếm gắt gao.Không biết rằng, Tiêu Trường Đạo cũng không muốn làm như vậy, cũng không muốn vận dụng chiêu này ngay tại trước mắt bao nhiêu người, gã vẫn là có lòng tin đối với thực lực của mình, nếu không thì gã cũng sẽ không tới báo danh tham gia Triêu Dương đại hội.Chiêu này là gã chuẩn bị sẵn dùng để ứng phó cường địch, là thủ đoạn gã chuẩn bị để sử dụng trong thời khắc mấu chốt của cuộc thi nhằm đột phá trận đấu, tuyệt đối không muốn sử dụng tới nó ngay trong vòng một.Đạo lý rất đơn giản, chỉ cần đã dùng tới rồi, vậy thì về sau những người khác liền sẽ đề phòng, chiêu tập kích này của gã sẽ không còn hiệu quả.Dù cho lúc trước đã nhìn thấy bản lĩnh của Mục Ngạo Thiết trong trận đấu trước đó, gã cũng không có dự định dùng chiêu này với Nam Trúc, lúc đó gã vẫn còn ôm hi vọng, bởi vì Dữu Khánh chủ động tới cửa đề nghị có thể "Điểm đến thì dừng", sư huynh đệ đồng môn với nhau nắm rõ thực lực của nhau cũng là bình thường.Nhưng rồi, khi nói chuyện với nhóm người phía bên Kha Nhiên, trong lúc vô ý gã biết được Dữu Khánh cũng đến bên đó nói với Ngô Cực hi vọng có thể "Điểm đến thì dừng", lúc trước Ngô Cực thua như thế nào, gã nhìn thấy rõ ràng, cho nên khi nghe được thông tin như vậy thì có thể nói là lập tức lòng nguội lạnh phân nửa.Cho dù đã ra đến sân thi đấu, gã vẫn còn giữ mấy phần hi vọng, nhưng sau một hồi toàn lực xuất thủ tấn công, gã phát hiện thấy Nam Trúc ứng đối gã rất nhẹ nhàng, thực lực không kém hơn Mục Ngạo Thiết, lúc này mới khiến cho gã hạ quyết tâm dùng tới ám chiêu.Không còn cách nào khác, nếu như ngay cả vòng đấu đầu tiên cũng không qua được, vậy thì tuyệt chiêu lưu lại làm gì?Chỉ có thể trước tiên qua được cửa ải này đã rồi nói tiếp.Trước đòn tập kích bất ngờ, Nam Trúc rất nhanh giang hai tay búng mạnh về phía sau như rốt cuộc vẫn còn chậm một bước, cánh tay vung ra khua mạnh để tránh né trở thành vật đứng mũi chịu sào, bị lưỡi dao bật ra như cái kéo trực tiếp vạch qua cánh tay, sau đó cắt ngang lồng ngực gã.Tia máu liên tiếp bắn tung tóe ra không trung, Nam Trúc xoay người rời đi, sau khi rơi xuống thì lảo đảo lui về phía sau mấy bước mới đứng vững, cúi đầu nhìn nhìn vết cắt máu chảy đầm đìa trên cánh tay và lồng ngực của mình, nghĩ lại mà sợ, may mắn mình phản ứng nhanh, tránh né đúng lúc, nếu không e rằng đã bị mổ bụng.Cho dù là như thế, trên cánh tay và lồng ngực đã bị cắt toạc, vết thương sâu có thể thấy xương.Giương mắt nhìn lên lại, nhìn thấy trường thương trong tay Tiêu Trường Đạo đã trở lại bình thường, gã không khỏi trầm giọng giận dữ, "Đê tiện!"Tiêu Trường Đạo khua thương, khều cây kiếm rơi trên mặt đất lên, nâng giữa không trung, "Chu huynh, chúng ta điểm đến thì dừng, ngươi nên kết thúc chữa thương đi."