Bán Tiên ( Dịch )

Chương 660 - Chương 660: Rút Lại Lời Nói Lúc Trước (2)

Chương 660: Rút lại lời nói lúc trước (2)

Lúc này, thấy tình cảnh giao thủ kinh tâm động phách đã tạm dừng, trên các khán đài cuối cùng bùng lên hàng loạt âm thanh bàn tán xôn xao."

Động tay động chân ngay trên trường thương."

"Mẹ, như vậy có gì khác với sử dụng ám khí chứ, thật là đê tiện."

"Trong Triêu Dương đại hội không nói là không thể sử dụng ám khí a, tại trong thi đấu có sử dụng phi tiêu ám khí cũng là bình thường, chỉ quy định không được dùng độc."

"Đúng vậy, nếu như tên béo đó cứ muốn mang cung tên của Đại tiễn sư ra sân đấu, có lẽ phái Ban tổ chức đại hội cũng không còn cách nào khác, trừ phi đặc biệt đặt ra quy định, nếu không, chỉ cần không bị quy định hạn chế thì không có vấn đề gì."

Nhìn thấy lời bình luận ở xung quanh, Vũ Thiên đứng trên sân khấu chủ trì nhìn về phía Tôn Liên Tinh, gã thấy ông ta không chút dao động liền cũng không biểu hiện cái gì.Nhìn nhìn phản ứng ở xung quanh, ánh mắt Ung Trạch Tuyết cuối cùng như ngừng lại trên người con trai mình, nhàn nhạt hỏi một câu, "Đây là bằng hữu của con sao?"Bởi vì bà ta thấy con trai của mình cùng Tiêu Trường Đạo và Ngô Dung Quý đi chung với nhau, hai người đó lúc trước còn đặc biệt tới đây chào hỏi bà ta, mỗi lần nhìn thấy bà ta thì đều cung cung kính kính, khách khí, bình thường thấy cũng không tệ lắm, nhưng câu hỏi lúc này hiển nhiên là có ý khác.Thiện Thiếu Đình không trả lời mẫu thân, nhưng cũng nhíu mày.Ngồi dưới một bậc cấp, Ngô Dung Quý nghe được cách hỏi này của Thiền mẫu thì có chút bối rối, có phần xấu hổ quay đầu đi.Gã biết rõ, với thân phận địa vị của Thiện Thiếu Đình ở trong gia tộc như vậy, tình huống thầm lén như thế nào không cần rõ ràng lắm, nhưng ít nhiều là phải chú trọng danh tiếng biểu hiện công khai.Gã cảm thấy bản thân mình cũng đã bị Tiêu Trường Đạo làm liên lụy, đáng tiếc cho mối quan hệ rất vất vả gây dựng được với Thiện Thiếu Đình trong những ngày qua.Không quan tâm những người khác bên ngoài sân đấu phản ứng như thế nào, Nam Trúc trước tiên nhìn về phía Bách Lý Tâm, ngay tại trước mặt nữ nhân mà mình thích xảy ra tình cảnh xấu hổ như vậy, gã cảm thấy rất bối rối, bởi vì gã đã khoác lác không ít lời tại trước mặt Bách Lý Tâm, lúc này thật sự là khó thể chịu nổi.Bây giờ lôi tới cái gì mà điểm đến thì dừng, có khác gì bảo gã chịu thua chứ, bảo gã làm sao có thể cam tâm tại trước mặt bao nhiêu người mà nhận thua khi có Bách Lý Tâm tại đây?Mập mạp một chút cũng không sao, nếu là ngay cả cốt khí cũng không có, chính gã cũng không biết về sau phải đối diện với Bách Lý Tâm như thế nào.Đối diện với lời đề nghị của Tiêu Trường Đạo, gã nhấc tay nhanh chóng điểm liên tục mấy huyệt vị trên người mình, trước tiên cầm máu cho vết thương chảy máu đầm đìa trên người mình đã.Đột nhiên, chân gã đá ra một cái, hất tung lên một chùm cát đá bắn về phía Tiêu Trường Đạo, người cũng vọt xông đến, tái chiến!Tiêu Trường Đạo nhướng mày, có chút kinh ngạc, cũng không kịp nghĩ nhiều, lại càng không dám sơ ý, bởi vì không biết thực lực của đối phương sâu cạn đến đâu, trước tiên liền hất thương vung ra.Vù! Cây kiếm của Nam Trúc đã bị gã ta vứt ra khỏi sân đấu.Thương vung trên không lại xoay chuyển, xẹt qua mặt đất, đánh bay đất đá ra phản kích, thân hình cũng xông tới.Trong đám bụi bặm tung bay, chỉ vừa mới đối mặt, thân thể mập mạp của Nam Trúc đã phún máu bay ngược ra sau, bị Tiêu Trường Đạo đánh một thương mạnh mẽ nện bay ra ngoài.Cục diện như vậy, Nam Trúc cũng không còn cách nào, cánh tay bị thương, động tác vội vàng, đánh không đến người ta, khi cơ thể động đậy thì bị vết thương lớn lôi kéo khiến cho động tác trở nên chậm đi, cho nên không thể ung dung ứng phó nữa rồi.Nhìn thấy Nam Trúc ầm ầm nện xuống đất, Mục Ngạo Thiết muốn hành động, nhưng bị Dữu Khánh đưa tay đè vai lại.Nhìn thấy lão Thập Ngũ ngăn cản mình cứu người, Mục Ngạo Thiết trầm giọng hỏi: "Là quy tắc quan trọng, hay là mạng của lão Thất quan trọng?"Triêu Dương đại hội có quy tắc của đại hội, bất kể người thi đấu là người nào, hoặc là thân phận như thế nào, đều cần phải biết một chuyện.Vì để có thể giúp cho người dự thi phát huy ra được toàn bộ thực lực, ra sân thi đấu thì sẽ không quản sống chết, chỉ cần chính bản thân người thi đấu không bày tỏ thái độ, sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào ngoài sân thực hiện bất kỳ hành động can thiệp nào.Chỉ cần vào sân thi đấu, vậy thì sinh tử do mệnh.Không chịu nổi thua thì đừng tới, người tự ý can thiệp, sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc!Ánh mắt Dữu Khánh nhìn chằm chằm vào sân thi đấu, không hề dao động, trong miệng hờ hững nói: "Lão Thất sẽ không chết, có thách hắn cũng không dám!"Chữ "Hắn" đó đương nhiên là chỉ Tiêu Trường Đạo.Trong giọng nói bình tĩnh của hắn vào thời điểm này dường như có một sự khí phách, chính là rất chắc chắn, giống như do hắn định đoạt.Ở bên cạnh, Bách Lý Tâm nhìn thấy tên để ria mép trông hèn mọn này bộc phát ra khí độ như thế thì cũng trố mắt nhìn.Kha Nhiên cũng đang chú ý tới phản ứng phía bên này, trên thực tế, y không có bất kỳ hứng thú gì với các trận thi đấu, nhiệm vụ lớn nhất của y chính là chú ý tới Dữu Khánh, cho nên y cũng nhìn thấy được động tác Dữu Khánh ngăn cản Mục Ngạo Thiết cứu người, những tình huống này đều sẽ là thông tin y cần báo cáo lên.Tình huống này dường như cho thấy đối với vị để ria mép này, tính mạng của tên mập đó cũng không quan trọng lắm!Mục Ngạo Thiết cũng nhìn chằm chằm vào Dữu Khánh, nếu lão Thập Ngũ đã chắc chắn như thế, y cũng tin tưởng, hẳn là không phải sợ quy tắc của đại hội, y liền ậm ừ mà bỏ qua.Dữu Khánh dám chắc chắn như vậy tự nhiên là có nguyên nhân để chắc chắn, hắn đã nhận ra được Tiêu Trường Đạo có cơ hội giết chết Nam Trúc nhưng không làm, không dùng thương đâm, chỉ dùng cán thương để nện, đệ tử Long Quang tông hoặc là thân phận Đại tiễn sư là nguyên nhân trọng yếu, bởi vì mình từng đã uy hiếp Tiêu Trường Đạo.Kết quả đã chứng minh phán đoán của hắn, tại trong sân đấu, Nam Trúc nhiều lần bò lên muốn phản kích, rồi lại nhiều lần bị Tiêu Trường Đạo dùng cán thương nện bay ra.Cho đến khi Nam Trúc với vẻ mặt đầy bi phẫn, cả người là máu tươi xen lẫn bụi đất ngã xụi lơ trên mặt đất, bò dậy không nổi nữa, quả thực đã không còn sức lực phản kích, Tiêu Trường Đạo mới cẩn thận tiến tới lấy mũi thương đặt tại yết hầu của Nam Trúc.Đến một bước này, kết quả thi đấu đã được xác định.Vì vậy Tiêu Trường Đạo chiến thắng, Nam Trúc cũng được đệ tử Côn Linh sơn khiêng ra khỏi sân đấu đưa đi cứu chữa.Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm chạy đến quan sát, Dữu Khánh ngồi ở trên khán đài không động đậy, mặt không biểu cảm nhìn xem hết trận đấu còn lại mới đứng dậy.Tuy nhiên, hắn vẫn không có đi xem tình hình Nam Trúc bị thương, mà trước tiên cất bước đi đến phái đám người Thiện Thiếu Đình.Hắn đưa hai tay giấu trong hai tay áo, khoanh ở trước bụng, ngăn chặn Tiêu Trường Đạo muốn rời đi, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã, hỏi, "Đây là 'Điểm đến thì dừng' mà ngươi đã đồng ý sao?"Thiện Thiếu Đình và đám người Ung Trạch Tuyết dồn dập dừng lại nhìn, Kha Nhiên cũng nhanh chóng chạy tới đây nhìn xem tình hình.Tiêu Trường Đạo có chút bối rối, nhưng rồi bất đắc dĩ buông tay nói: "Trương huynh, ngươi cũng đã nhìn thấy rồi, ta cũng là không còn cách nào, hắn không chịu nhận thua."

Dữu Khánh khẽ gật đầu, vô cùng bình tĩnh, nói: "Vậy thì xem ra là vấn đề của ta, không nên tìm đến ngươi nói những lời này, ta rút lại lời nói lúc trước, nếu chúng ta gặp nhau trên sân đấu, cũng không cần làm chuyện 'Điểm đến thì dừng' đó nữa."

Dứt lời liền chậm rãi xoay người rời đi.

Bình Luận (0)
Comment