Bán Tiên ( Dịch )

Chương 661 - Chương 661: Tiếp Tục Rút Thăm (1)

Chương 661: Tiếp tục rút thăm (1)

Lời này là có ý gì?Người nào không chứng kiến tình hình Dữu Khánh tạo áp lực cho Tiêu Trường Đạo lúc trước thì sẽ không hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì.Tuy nhiên, lúc này là có những người có mặt tại thời điểm đó, chẳng hạn như những người ở cùng một tòa nhà với Tiêu Trường Đạo.Thiện Thiếu Đình vốn đã có chút nhìn Dữu Khánh không vừa mắt, lúc này nghe được lời nói quái gở này của hắn thì nhịn không được, cất tiếng quát bảo, "Đứng lại!"Dữu Khánh tức thì ngừng bước, quay đầu lại nhìn đến, ánh mắt giống như đang hỏi, đang gọi ta sao?Thiện Thiếu Đình: "Lời nói vừa rồi là có ý gì, nói cho rõ ràng."

Y vừa thốt ra lời này, Ung Trạch Tuyết và đám người Quy Kiếm sơn trang đều đã nhận ra y có mối quan hệ không tốt với người đến đây.Dữu Khánh rất muốn biết vị này khi đối diện với Long Hành Vân thì còn có thể cứng rắn như vậy hay không, hắn bình tĩnh đáp: "Không có ý gì."

Thiện Thiếu Đình: "Khi ngươi muốn 'Điểm đến thì dừng’ ngươi đã uy hiếp người ta, giờ ngươi không muốn 'Điểm đến thì dừng' ngươi lại đe dọa người ta, ngươi cho rằng người ta là gì chứ? Triêu Dương đại hội còn có thể chơi đùa như vậy sao?"Thực ra y cũng có chút chán ghét thủ đoạn thấp hèn của Tiêu Trường Đạo, nhưng lập trường của y chú ý hơn đến người ở chung, cũng bởi vì ghét Dữu Khánh hơn, cho nên y nói chuyện giúp Tiêu Trường Đạo.Dữu Khánh nhìn y, khóe miệng dần dần hiện lên nét mỉm cười đầy ẩn ý, trong lòng thầm mắng y là một tên ngu ngốc, đã bị Tiêu Trường Đạo và Ngô Dung Quý đùa giỡn lợi dụng, thật sự đã chui vào tròng, cho nên hắn nhìn nhìn hai người âm thầm động tay động chân kia, rổi chỉ nhàn nhạt nói một câu, "Thiện Thiếu hiểu lầm rồi."

Hắn không có giải thích thêm một lời nào, trực tiếp quay người rời đi, lần này hắn thậm chí còn không thèm quay đầu lại, hắn cảm thấy bây giờ không cần phải giúp tên ngốc này suy ngẫm lại, tạm gác lại một số thông tin về sau giải quyết hiểu lầm sẽ thích hợp hơn, cho nên hắn cũng không sợ thái độ hiện tại sẽ đắc tội đám người Quy Kiếm sơn trang.Cũng không phải là hắn cứ muốn gây khó dễ cho Tiêu Trường Đạo.Cho dù nhận thấy được sư huynh đệ bọn hắn bị người ta âm thầm nói này nói nọ với Thiện Thiếu Đình.Cho dù đã biết được là hai tên đó âm thầm liên kết những tuyển thủ khác gây áp lực với Côn Linh sơn, ép bọn hắn không sử dụng tới cung tên.Lúc trước hắn cũng không dự định sẽ làm gì người ta, bản thân bọn hắn cũng không phải tới đây một cách quang minh chính đại, có mục đích khác, nên không muốn nhiều chuyện, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cũng không muốn so đo tính toán với những người này.Hơn nữa, người ta muốn có thành tích tốt, nên không khó lý giải khi âm thầm dùng chút thủ đoạn.Nói thật, bộ dạng cao ngạo, ngông nghênh mà Nam Trúc bày ra trên sân thi đấu đó, hắn cũng nhìn thấy rõ ràng, và nhìn biểu hiện của Nam Trúc sau khi đã rơi vào tình trạng bất lợi, ngay chính hắn cũng cảm thấy gã đáng đời, đáng bị đánh đòn!Nhưng vấn đề then chốt là trước đó, nếu không phải Nam Trúc phản ứng nhanh, tránh thoát kịp thời, e rằng gã đã bị rạch phá bụng, thiếu một chút mất cả mạng sống rồi.Đó là điểm đến thì dừng sao?Mà Tiêu Trường Đạo thì cố ý làm lẫn lộn một điểm này, muốn đánh lừa ánh mắt người khác.Dữu Khánh cũng lười biện luận với gã, không đề cập tới mánh khóe bỉ ổi âm thầm lúc trước, thủ đoạn đê tiện trên sân đấu cũng không nhắc lại, và có tuân thủ hứa hẹn "Điểm đến thì dừng" hay không cũng không nói tiếp, nói chung mỗi người có lập trường riêng, nói nhiều cũng không có ý nghĩa gì.Hắn chỉ khẳng định một điểm, Tiêu Trường Đạo đã đánh trọng thương sư huynh Nam Trúc của hắn!Có một điểm này là đủ rồi, không phải chuyện gì hắn đều có thể nhẫn nhịn, cho dù là Long Hành Vân đánh Nam Trúc bị thương, hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho Long Hành Vân, khẳng định sẽ tìm Long Hành Vân để tính sổ, về phần lúc nào có thể tính toán rõ ràng được nợ nần lại là một chuyện khác.Với thế lực và bối cảnh của Long Hành Vân, hắn còn có suy nghĩ như vậy, huống là Tiêu Trường Đạo.Vướng với quy tắc của Triêu Dương đại hội, hắn không dám phát tác ngay tại chỗ, cho nên trước tiên nói rõ ràng ra tại nơi đây, về sau sẽ tính sổ.Mà thái độ không coi ai ra gì, tự mình bỏ đi của hắn quả nhiên đã chọc giận đám người Quy Kiếm sơn trang.Sắc mặt Thiện Thiếu Đình trở nên âm trầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng Dữu Khánh rời đi, trong mắt hiện rõ tức giận, giống như đang nỗ lực kiềm chế.Vị muội muội Thiện Thiếu Vân xinh đẹp bên cạnh y là người đầu tiên không kiềm chế được, nét mặt có thể nói là lập tức trở nên méo mó vặn vẹo, không thể đè nén được tức giận, quát lên: "Thật là đồ vô lễ, thảo nào bị trục xuất sư môn.

Ria mép, đứng lại cho ta!"Dữu Khánh không để ý đến, vẫn cắm đầu cắm cổ rời đi.Cảnh tượng này khiến cho Kha Nhiên ở bên quan sát âm thầm tặc lưỡi kinh ngạc, phát hiện thấy người mà Đại hành tẩu sai giám thị quả nhiên không phải loại người tầm thường, lại dám vứt bỏ mặt mũi của Quy Kiếm sơn trang, y càng thêm hiếu kỳ với lai lịch người này.Thiện Thiếu Vân thấy vậy thì càng thêm tức giận, giậm chân định xông lên giáo huấn.Cũng may mà mẹ cô ta, Ung Trạch Tuyết, phản ứng nhanh, đột nhiên xuất thủ, đưa tay đè vai con gái lại, cất lời nhẹ nhàng răn dạy, "Vân nhi, không nên xằng bậy."

Thiện Thiếu Vân lần nữa giậm chân nói: "Mẹ, người này thực sự quá kiêu ngạo, quả thực không để chúng ta vào mắt, để con đi cho hắn một bài học."

Ung Trạch Tuyết trừng đôi mắt đẹp lườm cô ta một cái, nói: "Con cho rằng đây là nơi nào, làm hỏng quy tắc thì chẳng ai bảo vệ được con!"Nghe được lời này, Thiện Thiếu Vân mới tỉnh táo lại, đúng vậy, nếu như chỉ là Côn Linh sơn, Quy Kiếm sơn trang đúng là không sợ, nhưng vấn đề là thời điểm này, tọa trấn nơi đây còn có cả thế lực của triều đình Ân quốc, nhất là có Đại Nghiệp ty đang theo dõi sát sao, nếu cô ta dám quấy rối, cho dù Đại Nghiệp ty giết chết cô ta cũng là chết uổng phí.Nhưng cô ta vẫn oán hận nhìn chằm chằm vào bóng lưng Dữu Khánh, hừ một tiếng, "Đồ chó, tương lai đừng để ta gặp gỡ ngươi."

Rồi quay sang hỏi Thiện Thiếu Đình, "Ca, tại sao không thấy hắn ra sân thi đấu?"Thiện Thiếu Đình đáp lại một câu, "Hắn chính là người lấy được số trống, không cần thi đấu cũng vào vòng trong."

Thiện Thiếu Vân: "Cũng không có khả năng luôn luôn có vận may tốt như vậy.

Ca, trận sau nếu gặp được hắn, nhớ giáo huấn hắn giúp ta."

Thiện Thiếu Đình từ chối cho ý kiến.Ung Trạch Tuyết cũng nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, vì bất mãn mà vẻ mặt hơi biểu hiện ra vẻ kiêu ngạo, giọng điệu không vui, nói: "Có phải là Quy Kiếm sơn trang chúng ta quá thủ lễ rồi hay không, khiến cho người ta có điều hiểu sai, thứ a miêu a cẩu gì cũng dám nhảy nhót trước mặt chúng ta.

Đình nhi, nếu như thật sự đối mặt với thứ không biết sống chết, khi cần giáo huấn thì vẫn nên giáo huấn mới được."

Vừa nghe được lời này, Tiêu Trường Đạo âm thầm vui vẻ, gã đang lo sợ bất an, lo lắng về sau sẽ bị đám người Dữu Khánh trả thù, đang suy nghĩ nên lợi dụng bên này như thế nào, không nghĩ tới bên này đã bất mãn với bên kia, đã muốn chủ động xuất thủ.Thiện Thiếu Đình nghe hiểu ý của mẫu thân, gật đầu đáp: "Vâng, nhi tử đã biết rồi."

Ở một bên, Thiện Thiếu Vân nắm nắm tay, có vẻ căm hận vô cùng, "Ca, nghìn vạn lần không cần khách khí, đánh chết hắn!"

Bình Luận (0)
Comment