Bán Tiên ( Dịch )

Chương 662 - Chương 662: Tiếp Tục Rút Thăm (2)

Chương 662: Tiếp tục rút thăm (2)

Lời nói thực sự điêu ngoa, tàn nhẫn, nói tới việc giết người mà cũng không kiêng dè có người khác ở bên cạnh lắng nghe, Kha Nhiên nhịn không được thoáng nhíu nhíu mày, liếc mắt quan sát cô gái nhỏ này kỹ một chút.Mà tiếng ồn ào mắng mỏ ở phía bên này cũng khiến cho một số người chú ý tới, đang ở trân sân khấu chủ trì trao đổi công việc, Vũ Thiên và Tôn Liên Tinh cùng các nhân viên của Côn Linh sơn đều nhìn về phía bên này, Tôn Liên Tinh thậm chí còn ra hiệu cho người tới đó nhìn xem tình hình...Nam Trúc quả thực bị thương khá nặng, ngoại thương và nội thương đều không nhẹ, cũng may năng lực chữa trị của Côn Linh sơn không tệ, đã xử lý ổn thỏa, cũng đã hỗ trợ khiêng người trở về căn nhà trên đỉnh núi."

Không phải là ta không đánh thắng tên kia, là bởi tên đó quá nham hiểm, vậy mà lại ẩn giấu cơ quan ám toán trong vũ khí, ta thật sự thua rất oan uổng..."

Nằm ở trên giường, Nam Trúc vẫn còn buồn bực và tức giận không thôi.Đương nhiên, than thảm không phải quan trọng nhất, quan trọng là đang lải nhải tố khổ với Bách Lý Tâm, tố khổ cũng không trọng yếu, trọng điểm là đang giải thích không phải là mình vô năng, vạn phần hi vọng Bách Lý Tâm có thể hiểu rõ được một điểm này.Gã vừa bật lên trạng thái lải nhải lảm nhảm, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết ở một bên lập tức ngậm miệng, vẻ thương xót ở trong mắt cũng lập tức biến mất.Lần này, Bách Lý Tâm trái lại hiếm có mà nhẫn nại ở bên cạnh nghe Nam béo lảm nhảm, không có rời đi bởi chịu không nổi, có lẽ là bởi vì nể tình gã bị trọng thương...Ngày hôm sau là ngày nghỉ ngơi thông thường sau vòng thi đấu đầu tiên, xem như là cho mọi người có một ngày để lấy lại sức, cũng chính là để cho tuyển thủ dự thi hoàn thành một quá trình cần phải làm nhưng không phí công tốn sức, rút thăm!Trời cao mây trắng, sương sớm long lanh, cây cỏ xanh tươi, khí trời mát mẻ.Cho dù không phải là ngày thi đấu, nhưng ngay từ sáng sớm trên sân thi đấu đã không hề vắng vẻ, người đứng xem còn tới đông và đầy đủ hơn cả người dự thi.Loại người trước là muốn xem trò náo nhiệt.

Dạng người sau thì trong đó có những người đã bị loại nên rất nhiều người không còn hứng thú với trò rút thăm này, bởi vì đã trải qua, đã biết rõ là phải làm gì, còn đến đây hoặc là quan tâm, hoặc cũng là đến xem trò náo nhiệt.Thí dụ như Nam Trúc, cũng kéo thân thể thương tích chạy đến xem.Tại trong mắt người khác, gã hẳn phải là đầy thương tích như vậy, trên thực tế vết thương của gã đã khỏi bảy tám phần, gần như lành hẳn, cũng không dám tiếp tục để cho người của Côn Linh sơn hỗ trợ kiểm tra vết thương.Về phần vì sao vết thương nhanh khỏi như vậy, sư huynh đệ ba người trong lòng đều biết rõ ràng.Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết mắt mở trừng trừng nhìn gã giả khổ giả đau trước mặt Bách Lý Tâm, tranh thủ thân cận, lừa gạt một ít va chạm, tiếp xúc cơ thể, nhưng bọn hắn cũng không tiện vạch trần, chỉ có thể coi như không nhìn thấy.Trên sân, còn lại bốn mươi lăm người tiếp tục tham gia vòng thi đấu tiếp theo, đã có kinh nghiệm một lần trước, Vũ Thiên ở trên sân khấu hơi chút chỉ đạo, mọi người liền biết rõ nên làm như thế nào.Vẫn là quy tắc cũ, mọi người xếp thành vòng tròn, tiếp tục chơi đùa trò dựng sào lấy bóng kia.Đến đây, Dữu Khánh nhìn chằm chằm vào Tiêu Trường Đạo, muốn tìm Tiêu Trường Đạo để tính sổ mới ý thức được một vấn đề, thiết kế quy tắc rút thăm này có chút thú vị, cũng không biết là do người nào thiết kế ra, cho dù có thể gian lận, trong phân đoạn này cũng không phải ai muốn tìm ai làm đối thủ thì nhất định có thể làm được.Thùng thùng thùng thùng thùng...Phía sau sân khấu, tiếng trống dồn dập liên tục vang lên, ai cũng không biết vào lúc nào tiếng trống sẽ dừng lại.Khi tiếng trống chợt ngừng lại thì vòng người đang xoay quanh cũng dừng lại.

Quả nhiên, một tình huống mà Dữu Khánh không muốn nhìn thấy đã xuất hiện, vị trí bóng đổ cây sào nằm giữa hắn và Tiêu Trường Đạo, quan trọng là dừng tại phía trước hắn mà không phải dừng tại phía sau hắn.Nói cách khác, khi bắt thăm thì hắn sẽ bắt thăm trước, Tiêu Trường Đạo bắt thăm sau hắn.Và như vậy, xác suất để cho hai người gặp nhau trong một trận đấu đã thoát khỏi tầm can thiệp của hắn, hoàn toàn cần nhờ vào Tiêu Trường Đạo đi nhờ vận may mới được.

Xác suất hai người có thể đụng nhau quá thấp.Hắn có chút hối hận vì đã không làm da mặt dày một chút chen đến phía sau Tiêu Trường Đạo, càng đến gần Tiêu Trường Đạo, khả năng bị làm xáo trộn trình tự trước sau càng thấp.Tình hình lúc này đã không phải tùy theo hắn suy nghĩ, người rút thăm đầu tiên đã phóng phi tiêu ra, và lần này thứ tự rút thăm của hắn tương đối gần phía trước, là người rút thăm thứ năm.Không có thời gian suy nghĩ chuyện khác, cũng không có quá nhiều khói hương trên đàn tế có thể bay tới trước bức vách treo thẻ bài, hắn cần phải tập trung tinh thần thi triển Quan Tự quyết mới được.Lần này, bởi vì có sự chú ý, hắn phát hiện thấy suy đoán lúc trước của mình quả nhiên không sai.Khi phi tiêu bắn trúng mộc bài thì mộc bài quả thực sẽ vỗ đập vào bức vách và đẩy ra dòng khí nhất định, cũng tạo ra sóng xung kích nho nhỏ tràn ra xung quanh, sau đó, bởi vì khe lõm của chữ viết trên mặt mộc bài dẫn đến khí lưu tràn ra xuất hiện các loại dấu hiệu hỗn loạn khác nhau, rồi tiến thêm một bước biểu hiện ra trên hướng di chuyển của làn khói.Nhưng mà quá trình phi tiêu bắn vào mộc bài quá ngắn ngủi, thứ tự rút thăm của hắn lại quá gần phía trước, không có thời gian để cho hắn quan sát tỉ mỉ toàn bộ các thẻ bài, hắn chỉ có thể nhanh chóng khóa chặt một tấm thẻ bài có dòng không khí tràn ra ít rối loạn, ít lộn xộn nhất.Nếu như hắn đoán không sai, mặt kia của tấm thẻ bài hẳn là phẳng nhất.Vì để xác minh suy đoán của mình, khi đến phiên hắn bắt thăm thì hắn không nghĩ ngợi gì cả, cầm phi tiêu trong tay vù một tiếng phóng về phía tấm thẻ bài đó, sau đó rời khỏi vòng tròn đi đến bên cạnh chờ đợi công khai kết quả.

Bình Luận (0)
Comment