Vọt tới dưới chân lốc xoáy, trái lại không còn bị những tảng đá tấn công.Hắn không kịp nghĩ nhiều, liền trực tiếp nhào vào trong vùng mờ mịt bàng bạc kia.Ô ô...Gió mạnh cất lên tiếng rít chói tai, gần như đẩy hắn trượt đi trên đất bằng, hắn thi pháp cưỡng ép cố định tại chỗ, dựa vào tu vi của hắn để chống chịu là không bị gió mạnh trực tiếp cuốn đi, nhưng cứ chịu đựng như vậy là sẽ chịu không nổi, một mực thi pháp sẽ không thể kéo dài.Càng phiền phức chính là, tạp chất và đá vụn văng tung tóe không ngừng va đập vào hắn, âm thanh đồm độp giống tiếng trống gõ trên người hắn, hộ thể cương khí có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, thân kiếm cũng không ngừng bị va đập vang lên hàng loạt âm thanh leng keng.Chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng này, và cũng chưa bao giờ trải qua như vậy, hắn chỉ có thể là thầm hô không ổn, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên ứng đối như thế nào.Sau khi cầm cự một hồi, hắn thấy đây thực sự không phải là cách, nghĩ rằng thay vì cưỡng ép chống chịu như vậy không bằng thuận theo tự nhiên, hắn liền thả lỏng thi pháp cố định chân mình, người lập tức bị gió cuốn đi.Cảm giác này là người ngoài khó thể tưởng tượng nổi, liên tục bị quăng đi ném lại mặt mũi quay cuồng, hắn chợt nghĩ mình xâm nhập vào trong vùng gió xoáy này là một sai lầm.Lơ lửng tại trong phong nhãn, Chung Nhược Thần nhận biết và khống chế được mỗi một ngóc ngách trong cột gió, Dữu Khánh vừa xâm nhập vào trong, nàng đương nhiên biết được, nàng đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn, hai tay lập tức liên tục vung lên, người tung bay, giống như tung tăng nhảy múa.Khung cảnh sáng tối trong cột gió biến hóa rất nhanh chóng, giống như sự trong trảo và vẩn đục thời thiên địa sơ khai vậy.Trên khán đài rộ lên hàng loạt âm thanh náo động, rất nhiều người đưa tay chỉ trỏ vào trong lốc xoáy, mở to mắt nhìn cơn lốc xoáy trở nên trong trẻo hơn không ít, bụi bặm và đá sỏi trong đó dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được ngưng tụ thành rất nhiều quả cầu với kích cỡ khác nhau.Sau khi rời khỏi mặt đất, Dữu Khánh giống như lục bình lềnh bềnh không nơi bám rễ, không thể mượn lực, bị người ta tùy ý khống chế, có thể nói là khổ không thể tả.
Thân hình tung bay bất định, không ngừng quay cuồng trong gió, bởi vì thân bất do kỷ mà không thể có phản kích hữu hiệu, dẫn đến thân thể liên tiếp bị những quả cầu đất đá nện vào người, một thân tu vi không nơi phát lực, đánh loạn ra xung quanh cũng vô dụng, hắn cũng không biết cứ tiếp tục như vậy thì còn có thể chống được bao lâu.Dưới tình thế cấp bách, hắn tự nhiên là có biện pháp nào dùng biện pháp đó, vô thức mà thi triển ra Du Long quyết đề chống cự.Nhưng kết quả lại làm cho hắn cảm thấy bất ngờ.Trong chớp mắt, hắn có cảm giác như cưỡi gió bay đi, chợt cảm thấy thoải mái tự nhiên.Khi thân thể đã hơi được ổn định, hắn chợt có cảm ngộ, lập tức thi triển thân pháp Du Long quyết mượn lực cưỡi gió, chu du trong gió xoáy, như cá gặp nước, cũng không còn bị những quả cầu đất đá nện vang.Những tạp vật tung bay trong gió xoáy đều trở thành điểm tựa cho mượn lực để bay lượn dịch chuyển khắp nơi.Nói cách khác, bây giờ hắn đã có thể thoát khỏi sự trói buộc của cơn lốc xoáy này bất cứ lúc nào.Đã tìm được năng lực để bảo vệ mình, hắn không còn hoảng hốt nữa, khi trong lòng ổn định được rồi, hắn liền có thời gian suy nghĩ tới chuyện khác, lúc này mới cảm thấy ngón tay trái ngấm ngầm đau, nhìn xuống, có máu chảy ra tại đầu ngón tay, có lẽ là lúc trước bị đá vụn bắn trúng cắt rách da.Một chút vết thương ngoài da, hắn cũng không để ý, mà vào lúc này cũng không có lòng để quan tâm tới chuyện này, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, lập tức tìm được vị trí của đối phương, hắn nhanh chóng cưỡi gió bay lượn lên trên.Đứng thi pháp trong không trung, Chung Nhược Thần rất kinh ngạc, không nghĩ tới tại trong luồng lốc xoáy với tốc độ quay như vậy mà hắn lại có thể khống chế được bản thân, mới vừa rồi vẫn còn bị gió cuốn cho bay loạn, ngộ tính tốt đến như vậy hay sao? Nàng lập tức vung vẩy hai tay, tăng cường thi pháp, tiếp tục gia tăng vận tốc gió xoáy, cũng tăng nhanh hơn tốc độ va chạm của những quả cầu đất đá kia.Nhưng mà vô dụng, Dữu Khánh đã có thể cưỡi gió một cách thành thạo tự nhiên, vận tốc gió xoáy càng nhanh, hắn cũng chuyển động nhanh theo, với tốc độ đều đặn nhau, đám quả cầu đất đá đó cũng không thể gây tổn thương cho hắn, trái lại còn trở thành điểm tựa cho hắn mượn lực để nhanh chóng lên cao.Nhìn thấy tình trạng như vậy, Chung Nhược Thần vẫn không chút nào hoang mang, nàng "Hừ" một tiếng xem thường, hai tay tiếp tục vung lên thi pháp.Lốc xoáy lập tức rời khỏi mặt đất nâng lên, khí trong bay lên, khí đục chìm xuống.Dữu Khánh đột nhiên phát hiện thấy xung quanh không còn những quả cầu đất đá cho hắn mượn lực bay lên nhanh nữa rồi, chúng đang ào ạt xoay tròn hạ xuống phía dưới.Phần trên lốc xoáy trở nên trong suốt, trở thành không khí vô hình.Gió vô hình, khán giả ở xung quanh đã có thể nhìn thấy rõ ràng Chung Nhược Thần lơ lửng tại trên không trung giống như tiên nhân, cũng có thể nhìn thấy Dữu Khánh còn đang xoay quanh bay lên.Phía chân lốc xoáy thì đang rầm rầm rầm nổ tung lên, từng quả cầu đất đá tan tác rơi xuống, chỉ thoáng chốc, bên trong sân thi đấu đã chồng chất thành một ngọn núi nhỏ.Hai người ở trong lốc xoáy vô hình vẫn còn đang tiếp tục bay lên cao, dường như lại đang tái diễn cảnh tượng bay lên trời trong trận đấu trước, khiến mọi người phải ngước đầu lên nhìn.Khi càng bay càng cao, Dữu Khánh dần dần phát hiện thấy không thích hợp, dùng thân pháp Du Long quyết cưỡi gió bay lên, rõ ràng đã lượn vòng bay lên một đoạn đường dài, nhưng khoảng cách giữa mình và đối thủ dường như một mực không được kéo gần lại chút nào.Hắn rất nhanh liền nhận ra được vấn đề ở đâu, cho dù có cưỡi gió bay lên như thế nào cũng vô ích, cơn lốc xoáy này do người ta kiểm soát, ngươi mượn gió của người ta, người ta muốn cho ngươi đuổi kịp thì ngươi mới có thể đuổi kịp, người ta không muốn cho ngươi đuổi kịp thì ngươi không thể đuổi kịp, người ta có thể điều khiển gió kéo giãn khoảng cách bất cứ lúc nào.Quay nhìn nhìn dưới chân, nhìn thấy sân thi đấu to lớn đã trở nên nhỏ bé, có thể thấy được bọn hắn đã bay lên cao cỡ nào.Hắn cảm thấy không ổn, đối phương không có khả năng có lòng tốt đưa mình lên trời ngắm phong cảnh.Dùng gió xoáy đưa người lên cao, Chung Nhược Thần quả thực không có lòng tốt, một khi Dữu Khánh đã lên trời, thì đừng nghĩ tới việc thi pháp nhẹ nhàng hạ xuống, nàng có thể để cho Dữu Khánh thuận gió lên cao, cũng có thể khiến cho Dữu Khánh tốc độ cao rơi xuống không chút trở ngại, nàng muốn nhìn xem tu vi của Dữu Khánh có thể chịu nổi hậu quả của việc thân thể nện xuống mặt đất ở tốc độ cao hay không.Đã nhận thấy không ổn, Dữu Khánh làm sao còn dám tiếp tục bay lên trên, hắn lập tức thi triển Du Long quyết xông ra khỏi lốc xoáy vô hình, ý định rơi trở xuống mặt đất.Chung Nhược Thần lập tức khua tay áo khuấy động, lốc xoáy vô hình giống như thần long vẩy đuôi, cuốn Dữu Khánh kéo về lại trong cột gió xoáy.Dữu Khánh lại nhanh chóng dùng Du Long quyết chạy trốn ra khỏi lốc xoáy.Nhưng chỉ chớp mắt lại bị kéo trở vào, tiếp tục đưa hắn lên cao.Chung Nhược Thần giống như mèo vờn chuột, liên tục trêu đùa hắn.Dữu Khánh kinh hãi đổ mồ hôi lạnh, hắn nhận ra rằng mình đã trở thành thịt cá trên thớt của người ta, chỉ chờ nhìn xem người ta chặt mình bằng cách nào mà thôi, thậm chí ngay cả cơ hội giao đấu chính diện với người ta còn chưa có, đã phải thua rồi sao?Hai người đã ở vị trí tương đối cao trong không trung, hầu hết người ở bên dưới đã không nhìn rõ đang xảy ra chuyện gì.Chỉ có một số ít người nhìn ra được, Dữu Khánh đang nằm dưới sự kiểm soát của Chung Nhược Thần.Đứng một bên trên khán đài quý khách, Hướng Lan Huyên ngước nhìn không trung, khẽ lắc đầu, cảm thấy tiếc cho Dữu Khánh.Tại khu Đinh Dần, nàng ta đã lén nhìn xem Dữu Khánh thi đấu với Sử Đao, cũng chính là từ trận đấu Sử Đao nhận thua đó làm cho nàng ta cho rằng thực lực của Dữu Khánh đủ để so đấu với Chung Nhược Thần một trận, nàng còn muốn xem trò vui a, nào ngờ Chung Nhược Thần cũng nhận thấy được sở trường của Dữu Khánh, rồi dùng tới đấu pháp thông minh biện pháp như thế này, khiến cho Dữu Khánh ngay cả tới gần nàng cũng không làm được liền có thể quyết định ra thắng bại.Ở tại không trung bị giày vò cho không hề có sức hoàn thủ, Dữu Khánh thật sự đã có chút hoảng hốt, giống như có một bàn tay vô hình, bắt lấy hắn rồi thả ra, thả ra xong lại chụp về.Ở trong không trung gào to chịu thua sao? Nghĩ đến hình ảnh đó, hắn cảm thấy xấu hổ, rồi nghĩ tới hình bóng kia trên khán đài, hắn bỗng thấy lòng chua xót.Tại thời điểm cứ loanh quan vòng vèo như vậy trong không trung, lặp lui lặp tới, hắn chợt nhìn thấy có thứ gì đó lắc lư trước mắt, chiếc vòng đeo trên cổ không biết bị văng ra từ khi nào.Hắn thuận tay bắt lấy, đang định nhét về lại trong ngực áo, nào ngờ cơ thể rùng mình một cái, lại là cảm giác mất hồn mất vía quen thuộc kia, linh hồn giống như đột nhiên run rẩy.Hắn lập tức nhìn tới chiếc vòng cổ nắm trong tay, hạt châu trong túi lưới bạc của chiếc vòng cổ chính là hắn nhặt được trong di thể Của vân Hề khi tại Tiểu Vân gian.Ban đầu khi nhặt được, vừa chạm đến hạt châu này chính là có loại cảm giác như vậy, về sau không biết có phải vì đã đeo lâu ở trên người hay không, dần dần chạm lại vào viên hạt châu này thì không còn có phản ứng nữa, không biết lúc này tại sao đột nhiên lại có phản ứng rồi.Nhìn kỹ vào, hắn phát hiện thấy vấn đề, máu!Vết thương trên ngón tay hắn đã bị nứt ra lại qua những lần bị lôi kéo vừa rồi, máu trên ngón tay nhuộm đẫm lên hạt châu, và đang bị hạt châu hấp thu với tốc độ có thể thấy được.Ngón tay đụng lại lên hạt châu, cảm giác linh hồn xuất khiếu vừa rồi đã không còn nữa, hắn cho rằng mình có cảm giác sai lầm, liên tục chạm vào, nhưng vẫn không thấy gì.Hắn theo vô thức thi pháp rót vào trong đó để kiểm tra, kết quả trong lòng chấn động.Trước đây khi thi pháp điều tra thì chỉ cảm thấy nó chẳng khác gì một viên đá bình thường, lúc này lại cảm thấy ở trong đó dường như có không gian khác, một vùng mông lung, trong mông lung dường như có vật sống gì đó, nhưng mà nhìn không thấy, thứ đó giống như đang nói gì đó với mình, nhưng hắn căn bản nghe không được là đang nói gì, ngay cả thứ mà hắn gọi là nói gì đó cũng chỉ là một loại cảm giác nào đó của chính hắn mà thôi.Càng làm cho hắn kinh nghi chính là, thứ mông lung đó có vẻ quan thuộc, mấu chốt là hắn cũng không phải tận mắt nhìn thấy, mà cũng chỉ là một loại cảm giác.Không hiểu vì sao, hắn cảm thấy mình có thể khống chế được thứ này, vì vậy hắn liền thi pháp điều khiển thử xem, muốn nhìn thử xem đồ vật mông lung ở trong đó là cái gì, kết quả trên hạt châu trước mắt đúng là toát ra những sợi khí thể nhàn nhạt hai màu đỏ đen đan xen.Tà khí! Mí mắt Dữu Khánh nhảy lên, toát mồ hôi, không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn có thể khẳng định, đây chắc chắn là tà khí, hắn cũng không phải chưa từng nhìn thấy tình hình hạt châu này hấp thu tà khí, chỉ là không nghĩ tới mình còn có thể làm cho nó phóng ra.Lúc này đang ở trong nghịch cảnh, hắn cũng không có thời gian nghiên cứu kỹ, chỉ có thể khẽ lắc đầu, nhưng rồi không biết chợt nghĩ đến cái gì, hắn vụt ngẩng đầu nhìn về phía Chung Nhược Thần ở trên trời, lại nhìn nhìn lốc xoáy vù vù xoay chuyển bay lên.Lông mày giựt giựt, hắn cũng không biết có được hay không, nhưng vẫn rót pháp lực vào trong hạt châu, lại bắt đầu làm thử, ngay lập tức những sợi tà khí nhàn nhạt lại toát ra, nhanh chóng bị dòng khí xoáy cuốn đi.Hắn lập tức gia tăng thả ra tà khí, nhưng cũng không dám chơi đùa quá mức để bị người ta phát hiện, nếu không rất dễ dàng bị người hiểu lầm là tà ma ngoại đạo, sẽ bị đánh hội đồng đến chết.Vừa len lén hạ ám thủ, vừa bí mật quan sát phàn ứng của Chung Nhược Thần ở trên không trung.Lúc này, Chung Nhược Thần cũng cảm thấy có chút kỳ quái, phát hiện thấy tên phía dưới không biết tại sao không kháng cự nữa, nàng nhìn nhìn cao độ so với mặt đất, cảm thấy như vậy cũng đủ rồi, đang định thi pháp tạo ra thảm kịch Dữu Khánh từ trời cao rơi xuống, đột nhiên cơ thể bỗng run rẩy, khí cơ bị kìm hãm, cảm giác được có thứ gì đó khó hiểu tập kích.Nàng nhanh chóng thi pháp hộ thể, song chưởng đặt lên đan điền, xua đuổi cảm giác dị thường xâm nhập thân thể.Lốc xoáy vô hình đang vận chuyển trong không trung bị mất khống chế, lập tức tan rã trong vô hình.Dữu Khánh đang dõi đôi mắt mong đợi, nhanh chóng cảm nhận được đã thoát khỏi trói buộc, tức thì vui mừng, lúc này không chạy còn đợi tới khi nào, hắn liền lao vọt xuống, nhanh chóng chạy thoát thân.Chung Nhược Thần cũng đang rơi tự do, ánh mắt chợt khôi phục bình thường, số lượng tà khí gây ảnh hưởng cho nàng cũng không nhiều, đã bị nàng nhanh chóng hóa giải, ánh mắt nhìn xuống, phát hiện thấy nam nhân kia đã nhân cơ hội bỏ chạy rồi, nàng bỗng thấy tức giận.Nhưng bây giờ đã không thể tiếp tục ngự gió bắt hắn lại được nữa, người ta đã tạo ra được thế lao xuống, với lực lao xuống như vậy, tu vi và cảnh giới của nàng không thể dùng thủ đoạn ngự gió để vây khốn được.Nàng cũng đột nhiên lao xuống đuổi theo, thi pháp tăng tốc độ, nhanh chóng truy đuổi.Xét về tu vi, nàng quả thực cao hơn Dữu Khánh một chút, dù cho nàng bước vào Tu Hành giới muộn hơn Dữu Khánh, vì vậy mà tốc độ lao xuống giúp nàng dần dần kéo ngắn khoảng cách với Dữu Khánh.Dữu Khánh thỉnh thoảng quay đầu ngước nhìn lên, biết rõ không còn cách nào tránh được nữa, hắn không phải sợ đối phương đuổi theo, mà là hắn không thể dùng loại tốc độ này để va chạm mặt đất, lực va chạm thực sự quá lớn, dù cho hắn là tu sĩ Sơ Huyền thì cũng sẽ tan vỡ thành một đống thịt nát.Hắn đột nhiên giang hai tay ra, thi pháp mở rộng sức cản, nhanh chóng và liên tục duy trì giảm tốc độ rơi xuống.Chung Nhược Thần không thể nắm bắt được thời điểm hắn giảm tốc độ, cho nên có phần không kịp trở tay, nàng cũng vội vàng giảm tốc độ, nhưng vẫn đã lướt sát qua bên người Dữu Khánh.Nàng giảm tốc độ được rồi.Tuy nhiên, Dữu Khánh lại không giảm tốc độ nữa, lúc trước hắn thật sự bị làm cho cực kỳ uất ức, hắn chờ chính là giờ phút này, lại tăng tốc lao xuống, thi triền ra Tiềm Long thức trong thân pháp Du Long quyết, lao chéo về phía đối thủ, ánh sáng lạnh trong tay không chút lưu tình chém thằng tới đầu của Chung Nhược Thần.