Bán Tiên ( Dịch )

Chương 711 - Chương 711: Một Hơi Ba Mươi Sáu Kiếm

Chương 711: Một hơi ba mươi sáu kiếm

Mình là người lao xuống sau, nhưng lại vọt xuống trước, khi Chung Nhược Thần lướt qua người hắn thì đã nhận thấy không ổn, nàng lập tức đề phòng, giờ nhìn thấy một kiếm chí mạng bổ tới, nàng liền tiện tay phất tay đẩy ra.Keng! Một tiếng va chạm chấn động vang lên.Lưỡi kiếm chém vào trên chiếc găng tay kim loại, đòn tập kích không thể thành công, chỉ chém ra một chùm đốm lửa mà thôi.Nhưng đối với Dữu Khánh mà nói, để thu hẹp khoảng cách với Chung Nhược Thần, có một kiếm này là đủ rồi, bằng không sẽ không có điểm tựa nào để mượn lực, mượn lực từ một kiếm này, hắn thi triển ra thân pháp của Du Long quyết, kiếm cũng thuận thế đó tấn công liên miên không dứt.Khi xuất kiếm ra, hắn cũng không dám có bất kỳ trì hoãn nào, hình cảnh kiếm trong tay Hướng Chân bị đoạt vẫn còn nguyên vẹn trong trí nhớ của hắn, sợ mình bước vào vết xe đổ, kiếm vừa đánh ra liền dốc toàn lực, thề phải chém đối thủ dưới kiếm.Kiếm thế này vừa thi triển ra, Chung Nhược Thần khá giật mình, đã đoán được tốc độ xuất kiếm của đối phương rất nhanh, nhưng vẫn nhanh hơn dự đoán của nàng, nhanh đến mức nàng không nắm bắt được khe hở để dùng thiết thủ chụp lại kiếm của người ta, thân hình nàng tung bay xoay tròn, có thể nói là chỉ trong nháy mắt bóng chưởng đã vẫy tung ra khắp xung quanh như mưa tầm tả, ngăn chặn lại tất cả sắc bén.Hết kiếm này đến kiếm khác, Dữu Khánh nhanh đến mức chỉ thấy bóng người mơ hồ, xoay quanh tấn công Chung Nhược Thần từ bốn phương tám hướng, lấy thế của một người triển khai ra thế vây công.Âm thanh kim loại va chạm đinh đinh đang đang, liên miên nổ vang không dứt trong không trung, âm thanh có sức xuyên thấu mạnh mẽ.Chiêu thức cơ sở của Phong Trần kiếm quyết, một hơi ba mươi sáu kiếm, đây là lần đầu tiên Dữu Khánh thi triển ra đòn tấn công với hình thái hoàn chỉnh chỉ để nhằm vào một người.Lúc trước không phải là không muốn thi triển, mà vì một mực chưa tìm được cơ hội thích hợp, lấy Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết để bồi luyện thì căn bản không cần dùng tới chiêu này, bởi vì hai người chống không được, ngay cả một nửa cũng đỡ không nổi, căn bản không có cách nào thi triển ra hình thái trọn vẹn.Sau khi luyện thành hình thái hoàn chỉnh một hơi ba mươi sáu kiếm, đây là lần đầu tiên nghiêm chỉnh thi triển ra.Hắn không nghĩ tới ngày mà mình thi triển ra nó chính là toàn lực thi triển, cũng không ngờ tới vừa thi triển ra là tại ngay trước mắt bao người, hơn nữa còn là thi triển tại trong không trung.Trong nháy mắt, bóng người đã liên tục bay lượn xoay quanh Chung Nhược Thần, là bay lượn xoay quanh khắp nơi.Thân hình Chung Nhược Thần cũng là xoay quanh khắp các phương vị, quay nhanh như con quay, đôi thiết chưởng mạnh mẽ tạo ra một tấm lưới sắt ngăn chặn bên ngoài, không để cho mũi nhọn sắc bén trong sát chiêu của đối thủ tới gần nửa điểm.Dữu Khánh không công phá được tầng phòng ngự của Chung Nhược Thần, Chung Nhược Thần cũng không dám tùy tiện phản kích trước kiếm chiêu hung hiểm như thế, rất sợ để lộ ra kẽ hở.Bên ngoài màn thiết chưởng hình cầu chặn kín, những vệt sáng lạnh bay lượn xoay quanh thì đẹp đẽ giống như những bông hoa tuyết tung tăng bay lượn.Và âm thanh những bông hoa tuyết này bay xuống lại leng keng kích động không dứt.Tốc độ hai người rơi xuống cũng dần chậm lại.Dữu Khánh tấn công hết kiếm này đến kiếm khác, đồng thời cũng mượn nhờ từng kiếm từng kiếm đó để mượn lực, từ đó mới có thể tại trong không trung thi triển ra hình thái trọn vẹn của một hơn ba mươi sáu kiếm.Chung Nhược Thần cũng là như vậy, lúc này nàng không thi triển ra thuật pháp phi thiên, qua mỗi một chưởng đều mượn lực để xoay tròn thân hình và đánh trả lại một chưởng.Kết quả đã tạo ra một cảnh tượng cực kỳ chấn động cho khán giả theo dõi bên dưới, hai người giống như chiến đấu trong bầu trời.Khán giả phía dưới có thể cảm giác được lốc xoáy đã ngừng xoay, bởi vì gió đã dừng lại rồi.Đã không còn lực nâng bay lên không, nhưng hai người vẫn triển khai kịch chiến trong không trung, đánh nhau khó phân thắng bại vẫn không rơi xuống.Nhất là thân ảnh của Dữu Khánh trong không trung, bởi vì khoảng cách quan sát khá xa, hơn nữa ánh nắng gây ra cảm giác lấp loáng, người xem đã phân không rõ trong không trung có bao nhiêu Dữu Khánh đang bay lượn.Có cảm giác những thân ảnh đó giống như tiên trên bầu trời từ bên ngoài vung kiếm tấn công vào một chỗ, cũng giống như những con phi long đùa giỡn quanh trái châu, và cũng tựa như có mười mấy Dữu Khánh cùng lúc từ bốn phương tám hướng tấn công tới Chung Nhược Thần, ấn tượng về thị giác rất ngoạn mục."

Lẽ nào hai người đó không phải dựa vào thuật pháp, mà đang dựa vào tu vi bản thân để lơ lửng trong không trung sao?""Tu vi Sơ Huyền làm sao có thể làm được, trừ khi Côn Linh sơn châm trước cho qua, tu vi của hai người này không chỉ Sơ Huyền."

"Thượng Huyền cũng làm không được, Côn Linh sơn không thể để cho hai Cao Huyền tu sĩ tham gia Triêu Dương đại hội nha?""Thân pháp của tên Trương Chi Thần kia thật linh hoạt làm sao, quả thực giống như là tiên nhân trên bầu trời."

"Đúng vậy, thảo nào dám làm người đầu tiên nhảy lên làm đài chủ danh hiệu Đệ nhất."

"Người dám tranh đoạt Đệ nhất quả nhiên đều không đơn giản!"Ở trên khán đài, mọi người bàn luận ồn ào, âm thanh cảm thán nổi lên khắp nơi, đám tu sĩ Sơ Huyền cảnh giới đều cảm thấy mình có sự chênh lệch với hai người đang không chiến.Văn Hinh và tiểu Hồng thỉnh thoảng nhìn xem trên không trung, lại thỉnh thoảng lắng nghe người khác bàn luận, dần dần đã nghe hiểu, A Khánh hồi đó bây giờ đã đạt được cảnh giới khiến người khác ngưỡng mộ.Đứng trên sân khấu chủ trì, Tần Phó Quân ngước nhìn không trung, trong lòng chấn động vô cùng, cũng cảm thấy tu sĩ Sơ Huyền như mình đây có chênh lệch thật lớn so với người ta, sự chênh lệch này đã không phải là chênh lệch về chiêu thức về thuật pháp, mà là sự chênh lệch về thiên phú.Côn Linh sơn không phải môn phái nhỏ bình thường, hơn nữa nàng ta lại là đệ tử quan môn của trưởng lão chấp pháp Côn Linh sơn, có thể tiếp xúc đến không ít đồ vật cao cấp, nên vẫn có chút tầm mắt, nàng ta biết rất rõ, chỉ với cách thức đối chiến này của hai người, tuyệt không phải công pháp tu hành có thể bù đắp được.Nàng ta biết, cho dù cùng một loại công pháp ném tại trước mặt mình, hai người đó có thể luyện thành công pháp ở độ tuổi này, với nàng e rằng phí mười năm cũng chưa chắc đã có thể luyện thành, thậm chí là cả đời cũng không thể đột phá.Việc tu hành này chính là như vậy, thiên phú và ngộ tính cực kỳ quan trọng, ví dụ như hầu hết mọi người trong cuộc đời này đều chỉ có thể dừng lại tại cảnh giới Sơ Huyền, cho dù một đám sư huynh đệ đồng môn có tài nguyên tu luyện như nhau, cuối cùng cũng chỉ có một số rất ít người có thể bộc lộ tài năng đột phá đến Thượng Huyền, càng không cần nói tới Cao Huyền.Người có thể đột phá đến cảnh giới Bán Tiên, từ xưa đến nay càng là hiếm có vô cùng.Người với người khác nhau, dẫn đến kết quả cũng khác nhau, không phải cứ dựa vào công pháp tu hành là có thể bù đắp tất cả.Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết ngước đầu nhìn không trung, cũng nhìn xem sững sờ, bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hình thái hoàn chỉnh của một hơi ba mươi sáu kiếm, hơn nữa còn là toàn lực thi triển.Lúc này hai người mới biết rõ chênh lệch giữa mình và lão Thập Ngũ lớn cỡ nào.Ở trong đám người, Sử Đao vẻ mặt cảm thán, nghĩ rằng khi trở về xem như đã có cái để giải thích với thân bằng hảo hữu, chịu trua trước người có thực lực như vậy cũng không mất mặt.Ngô Dung Quý và Tiêu Trường Đạo thì thỉnh thoảng quay mặt nhìn nhau, Tiêu Trường Đạo càng thêm có cảm nhận sâu sắc rằng mình đã tránh thoát được một kiếp.Quỳ Quỳ nhìn xem cảnh kịch chiến trong không trung, cất tiếng lẩm bẩm, "Triêu Dương đại hội lại có nhiều cao thủ đẳng cấp cao như thế này, trong khu nhà lão tử ở, nhét vào bốn người thì đã có hai người, ta thu hút người như vậy sao?"Gã ta nhịn không được quay đầu lại nhìn nhìn vị trí thẻ bài thách đấu danh hiệu Đệ nhất trên bức vách sân khấu, lúc trước còn xoa tay nói cái gì mà "Lại có nhiều người tranh giành Đệ nhất với lão tử", bây giờ cảm thấy mình thực sự không thể treo được nổi thẻ bài của mình lên nơi đó rồi.Đã biết rõ sẽ xấu hổ trước mặt mọi người, còn cứ muốn xông lên, vậy chẳng phải kẻ ngốc sao?Ngửa đầu nhìn xem, Văn Nhược Vị cũng kinh ngạc, nàng vốn tưởng rằng lần này tỷ phu thảm rồi, khẳng định sẽ bị tỷ tỷ trừng trị một trận, không ngờ rằng tỷ phu có thể đánh với tỷ tỷ đến tình trạng khiến người khác khó thể đạt được như vậy, nàng nhìn xem mà rợn cả tóc gáy.Vị tỷ phu tài tử đệ nhất thiên hạ này thực sự vượt quá sự tưởng tượng của nàng, như vậy đã không phải từ văn võ song toàn có thể hình dung được."

A, a, thật hay, a, a, không hổ là người muốn tranh Đệ nhất."

Trên chỗ ngồi dành cho quý khách, Triêu Dương công chúa hoa tay múa chân, nhìn xem rất phấn khích, thỉnh thoảng quay hỏi mẫu thân, "Mẫu hậu, Thượng Nguyệt kai hình như bị đánh cho không còn sức hoàn thủ, có phải sẽ thua hay không, là sắp thua rồi phải không?"Trong giọng nói của nàng ta đã cho thấy nàng ta hi vọng Chung Nhược Thần thua, không còn cách nào, ai bảo Chung Nhược Thần là nữ nhân, mà Dữu Khánh là nam nhân chứ.Yến Y nhìn chằm chằm không trung, hơi cau mày, dường như có chút bất ngờ, cho dù nữ nhi hỏi nhiều lần, cũng không để ý tới, chỉ nhàn nhạt đáp lại một, "Chưa chắc!"Lý Trừng Hổ nhìn xem bộ dạng của Triêu Dương công chúa, buồn cười, có thể đoán được tâm tư của đứa cháu gái này, nhận thấy đứa cháu gái này thay lòng đổi dạ thực sự rất quyết đoán, nhận thấy tẩu tử thật sự đã tìm ra được một biện pháp tốt.Ông ta lại nhìn về phía không trung, rồi nhịn không được cũng cất tiếng cảm thán, "Không nghĩ tới Long Quang tông lại có được nhân tài như vậy, người tài giỏi như thế mà trục xuất ra môn phái thì không khỏi đáng tiếc, không biết Long Quang tông là không biết linh hoạt hay là nghĩ như thế nào."

Triệu Đăng Tử nghe vậy thì âm thầm nhìn về phía Hướng Lan Huyên, ông ta biết Hướng Lan Huyên hẳn phải biết rõ "Trương Chi Thần" là giả, vì sao hoàng hậu và Vương gia lại không biết.Nhưng với loại chuyện này, ông ta chỉ dám âm thầm suy nghĩ, không dám hỏi, quỷ mới biết rõ có phải là có liên quan tới chuyện gì đó giữa Đại Nghiệp ty và triều đình hay không.Ngước nhìn không trung, Hướng Lan Huyên cũng có phần kinh ngạc, không nghĩ tới tình hình thay đổi nhanh như vậy, đột nhiên liền đánh thành như thế này.Nàng biết được một số chuyện sớm hơn người khác, vừa nhìn thấy Chung Nhược Thần bị Dữu Khánh cuốn lấy, bắt đầu quay sang đánh cận chiến với nhau, nàng lập tức biết Chung Nhược Thần gặp phiền phức rồi.Sau khi tiếp tục quan sát một hồi thực lực chân chính của Chung Nhược Thần, nàng cảm thấy nếu không có bất ngờ gì xảy ra, mình đã biết được kết quả của trận chiến này.Nhìn trận chiến trong không trung, khóe miệng Long Hành Vân giựt giựt, nhìn xem đến méo miệng, ngón tay bất an mà liên tục vặn vặn chiết phiến trong tay.Tại trên khán đài, Ngân Sơn Hà vẻ mặt nghiêm trọng, sau một hồi quan sát, ánh mắt ông ta bình tĩnh lại, nhìn chăm chú về phía Long thiếu Các chủ dưới sân khấu chủ trì, cất tiếng khẽ thở dài: "Ai!".Lúc này, Dữu Khánh đã bị kinh hãi.Hắn cho rằng tốc độ mình xuất kiếm đã rất nhanh.Nhưng hắn không ngờ tốc độ Chung Nhược Thần xuất chưởng cũng nhanh như vậy.Hắn không ngờ được, lần đầu tiên mình thi triển ra hình thái một hơi ba mươi sáu kiếm hoàn chỉnh, lại gặp phải người có tốc độ xuất thủ tương đương với mình.Chung Nhược Thần trước mặt giống như ngàn tay ngàn chưởng, dường như không người có thể phá vỡ.Cứ tiếp tục bế tắc như vậy, Dữu Khánh biết mình không có cách nào kéo dài, hình thái hoàn chỉnh một hơi ba mươi sáu kiếm quá tiêu hao pháp lực, thi triển thân pháp Du Long quyết đến nước này, lại còn duy trì liên tục không ngừng, tiêu hao không lớn mới là lạ.Vào lúc này, trên cánh tay của Chung Nhược Thần đã rỉ máu, vết thương trên cánh tay thấm ra tay áo một mảng máu lớn, nhưng nàng cũng không dám chậm lại chút nào, nàng biết rõ chỉ cần hơi chậm lại một chút, hậu quả e rằng vạn kiếp bất phục.Nàng cũng ngạc nhiên với tốc độ xuất kiếm của Dữu Khánh, đã biết đối phương ra xuất nhanh, nhưng không nghĩ tới có thể nhanh đến mức độ này, cần phải biết rằng đối phương là đang dùng sức một người để triển khai vây công mình a!Một người liền có thể đánh ra thế vây công đã là vượt qua sự tưởng tượng của nàng.Một người một kiếm lại có thể tại trong không trung chặn bên ngoài khiến nàng không thể thoát thân, đánh tới mức nàng chỉ có thể chống đỡ, quả thực kinh khủng!Mấy năm nay nàng xem như đã tận lực bù đắp sự thiếu hụt kinh nghiệm của mình, sư phụ của nàng cũng có đủ điều kiện để hỗ trợ nàng về phương diện này, nhưng nàng chưa bao giờ nghe nói tới loại kiếm chiêu như thế này.Nàng biết tốc độ của mình thực ra không bằng người ta, người ta là di chuyển xoay quanh trong phạm vi lớn, còn nàng thì chỉ đứng tại trung tâm để phòng thủ.Tốc độ nhanh trong phạm vi lớn khó làm được, hay tốc độ nhanh trong phạm vi nhỏ khó làm được, người bình thường đều có thể phân biệt được.Trong tình hình chiếm được lợi thế, nhưng vẫn bị đánh cho chỉ có sức chống đỡ, trong lòng không thể nói rõ là có cảm giác gì, cũng không rảnh để suy nghĩ nhiều!Nàng đang nỗ lực chống cự, biết rõ đã cách mặt đất không còn xa nữa, chỉ cần hạ xuống mặt đất, hình thái tấn công của đối phương bị phá, mình sẽ có cơ hội nắm bắt kẽ hở để triển khai đánh trả.Dữu Khánh cũng đã nhận ra chỉ còn cách mặt đất khoảng trăm trượng.Hắn không sợ lộ ra kẽ hở, chỉ sợ mình cứ tiếp tục đánh như thế này sẽ chịu không nổi, hạ xuống tới nơi cũng không thể lâu dài, tất bại trong tay đối phương.Vì thế, trong mắt hắn hiện lên sự tàn khốc, quyết định đánh cược một lần, quyết định từ bỏ ưu thế mà mình vất vả mới có được, quyết định bỏ qua trạng thái bao vây mình đã tạo ra.Vô số kiếm quang vây quanh Chung Nhược Thần đột nhiên biến mất.Đang liên tục đánh trả, Chung Nhược Thần bị làm cho không kịp thích ứng, đối thủ đang chiếm được ưu thế, vì sao lại chủ động từ bỏ?Đứng một bên khán đài quý khách, ánh mắt Hướng Lan Huyên lóe lên, trong miệng lẩm bẩm một câu mà chỉ có mình nàng có thể nghe được: "Tới rồi!"

Bình Luận (0)
Comment