Khung cảnh tấn công đẹp đẽ như những đóa hoa tuyết bay lượn đột nhiên biến mất, hầu hết mọi người tại đây đều cảm thấy có chút kinh ngạc, kể cả Yến Y và Lý Trừng Hổ ở trong đó.Nhưng khi nhìn thoáng qua, theo dõi sát sao tình hình thi đấu, Yến Y đột nhiên híp mắt lại.Một hơi ba mươi sáu kiếm đã dừng lại, Du Long quyết thân pháp cũng dừng lại, Dữu Khánh vừa đúng lúc dùng Bàn Long thức vòng đến nghiêng chếch phía trên Chung Nhược Thần, vung tay lại xuất ra một kiếm.Lần này không có bóng kiếm tung bay, cũng không có thân pháp hỗn loạn, dường như tất cả đều tại trong nháy mắt liền biến phức tạp thành đơn giản, chỉ có một kiếm.Chí ít, tại trong mắt hầu hết khán giả nhìn thấy đều là như thế, vị trí giao chiến của hai người đã không còn quá cao so với mặt đất, hầu hết tu sĩ tại đây đều có thể nhìn thấy rõ.Bọn họ nhìn thấy một người một kiếm giống như một luồng sáng phóng ra, tập kích tới Chung Nhược Thần.Nhưng Chung Nhược Thần là người trong cuộc, đối diện với một kiếm này nàng không phải nhìn thấy đơn giản như thế, trước mắt không có kiếm ảnh nặng nề, lại làm cho nàng cảm thấy ớn lạnh và uy hiếp chí mạng.Người khác nhìn thấy chỉ là một kiếm, nàng nhìn thấy lại là ba kiếm.Lúc trước, kiếm ảnh trùng trùng điệp điệp nhưng nàng cũng không có cảm thấy bị uy hiếp chí mạng, bây giờ chỉ với ba kiếm lại khiến cho nàng cảm thấy bị uy hiếp cực lớn, tất nhiên sự việc đều có nguyên nhân.Lúc trước, tuy rằng rất nhiều kiếm ảnh, nhưng có tầng có cấp, còn lần này là ba kiếm cùng ra, ba kiếm giống như không phân trước sau, cùng lúc đánh tới, khiến cho nàng muốn tránh cũng không thể tránh, muốn cản cũng không thể cản.Không sai, Dữu Khánh lại lần nữa thi triển ra ba kiếm hợp nhất từng sử dụng nhằm vào Sử Đao, đó cũng là cảnh giới cao nhất của "Phong Trần kiếm quyết" mà hắn đạt được cho đến hiện nay.Phong Trần kiếm quyết tổng cộng có sáu chiêu, một hơi ba mươi sáu kiếm chỉ là cơ sở để tu luyện kiếm quyết.Chiêu thứ nhất chính là ba mươi sáu kiếm hợp nhất, chiêu thứ hai mười tám kiếm hợp nhất, chiêu thứ ba chín kiếm hợp nhất, chiêu thứ tư ba kiếm hợp nhất, chiêu thứ năm chỉ một kiếm, chiêu thứ sáu gọi là Không hướng không kiếm.
Phong Trần kiếm quyết chính là một quá trình biến phức tạp thành đơn giản, theo ghi chép trong kiếm quyết, kiếm chiêu càng ít, uy lực càng lớn.Hiện tại hắn sử dụng "Ba kiếm hợp nhất" cũng không phải là chiêu thứ tư "Ba kiếm hợp nhất" được nói tới trong kiếm quyết, lúc này hắn còn cách xa loại cảnh giới đó, sử dụng ra kỳ thực vẫn là chiêu thứ nhất ba mươi sáu kiếm hợp nhất chưa được luyện thành, hiện nay chỉ có thể tập hợp ra trong đó ba kiếm.Hắn cũng không biết chiêu thứ nhất chưa luyện thành này dùng để đối địch đến cùng có hiệu quả đến đâu, cũng chưa bao giờ thực sự dùng để đối địch, lần trước xuất ra với Sử Đao kỳ thực không tính.Nhất là không biết đối đầu với loại cao thủ như Chung Nhược Thần thì có được gì hay không.Hắn chỉ biết rằng đây là cảnh giới cao nhất của kiếm quyết mà hắn có thể đạt tới lúc này, nếu như ngay cả chiêu này cũng vô dụng, vậy thì hắn liền không còn có chiêu số nào có thể thắng được đối phương, có thể rời sân thi đấu bất kỳ lúc nào được rồi, cũng chính là chấp nhận chịu thua.Vì vậy hắn đang đánh cược, từ bỏ ưu thế vây công nhằm vào Chung Nhược Thần đã tạo ra lúc trước.Hắn vừa tung ra đòn đánh cược này, lập tức khiến cho Chung Nhược Thần kinh hãi vô cùng, thậm chí là chân tay luống cuống.Đã không kịp tránh né, cũng không giống lúc trước liều tốc độ tay là có thể giải quyết được, chỉ vì bây giờ ba kiếm cùng lúc đánh tới, trong lúc vội vàng nàng chỉ có hai tay để ngăn cản.Trong lúc vội vàng, nàng cũng đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho mình, trước tiên ngăn cản vị trí nguy hiểm chí mạng luôn luôn đúng.Tuy nhiên, khi hai tay vừa đưa ra, tại chớp mắt giao cắt với lưỡi kiếm, trong lòng nàng giật mình khựng lại.Không cản được, xác thực mà nói là cản vào khoảng không, trong đầu nàng lóe lên một ý nghĩ kinh hồn, hắn biết huyễn thuật, là ảo giác sao?Nàng mở mắt trừng trừng nhìn thấy kiếm thứ ba đâm tới, vội vàng đưa tay chụp lấy, chụp trúng, lúc này mới biết một kiếm này mới là thực.Nàng có điều không biết chính là, bất kể nàng ngăn chặn hai kiếm nào, thứ nàng ngăn chặn đều là trống không, và một kiếm bị bỏ qua kia mới luôn luôn là thật.Ba kiếm này có thể nói đều là hư, cũng có thể nói đều là thực.Kỳ thực cho rằng đó là ảo giác cũng không sai, vốn là kiếm chiêu sẽ khiến người ra sinh ra ảo giác.Cơn đau đớn đến xương tủy là chân thực nhất, trước một bước trong nháy mắt khi nàng chụp được lưỡi kiếm kia thì nàng đã nhận ra được điều đó.Dữu Khánh đã thành công, một kiếm đâm vào thân thể của nàng, lập tức máu tươi tung tóe ra.Chung Nhược Thần nắm chặt lấy thanh kiếm, nàng có thể nhìn thấy sát ý trong mắt Dữu Khánh, có thể nhìn thấy đối phương muốn đẩy mình vào chỗ chết, nàng có thể cảm nhận được Dữu Khánh muốn nhân cơ hội này một kiếm cắt ra thân thể mình, muốn nhân cơ hội này một kiếm chẻ nàng ra.Nàng nắm chặt lấy thân kiếm đã đâm vào giữa vai và ngực mình, liều mạng khống chế nó, không cho Dữu Khánh làm bậy, đồng thời một bàn tay khác đánh mạnh về phía Dữu Khánh.Tay kia của Dữu Khánh cũng xuất kích với tốc độ không chút nào kém hơn, một chiêu Cầm Long thủ trực tiếp túm lấy cổ tay Chung Nhược Thần, kẹp chặt cổ tay nàng lại.Chung Nhược Thần có thể cảm nhận được tu vi của mình cao hơn đối phương một chút, bởi vì kiếm của đối phương cắm vào thân thể mình đang dần dần bị nàng rút ra, nhưng kỳ quái chính là, một cổ tay khác của mình bị nắm chặt lại không thoát khỏi được sức kìm kẹp của đối phương, phương thức phát lực của đối phương để khóa cổ tay mình rất kỳ lạ, hoặc là nói lực tay nắm bắt rất cường đại, có năng lực nắm bắt mạnh mẽ vượt quá tu vi của hắn.Và khi Dữu Khánh vừa chụp được cổ tay nàng thì lập tức thuận thế xoay người, hơi điều chỉnh vị trí của hai người trong không trung.Chung Nhược Thần đưa lưng về phía mặt đất, lập tức trong mắt hiện lên sợ hãi.Nàng không phản ứng nhanh như Dữu Khánh, cũng không có đánh cận chiến dũng mãnh bằng Dữu Khánh, cho nên đã không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể dùng hết tu vi để chống đỡ.Dữu Khánh đang nỗ lực hết sức để phá hủy ý đồ giảm tốc độ rơi xuống của nàng.Rầm! Lưng nàng chạm đất, va chạm vào trên mặt đất.Dữu Khánh đã đạt được mưu đồ.Cũng may thời điểm hai người hoàn toàn mất khống chế rời xuống thì đã cách mặt đất không quá cao.Hai người đều dùng hết tu vi để đánh cận chiến, kính khí giữa hai bên vốn là đang vặn xoắn, gắn vào nhau, khi va chạm lên mặt đất, lực chấn động thật lớn khiến khăn che mặt của hai người đồng thời bay ra ngoài, đều lộ ra khuôn mặt của mỗi người.Dữu Khánh không rảnh thưởng thức sắc đẹp của nữ nhân trước mắt, tay cầm chuôi kiếm lại phát lực, thừa cơ tiếp tục đâm một kiếm, kiếm xuyên qua thân thể đối phương, trực tiếp đóng đinh thân thể đối phương lên trên mặt đất, máu tươi lại tiếp tục trào ra khỏi vết thương.Chung Nhược Thần đau đớn há to miệng, nhìn nam nhân đè trên người mình đang muốn đẩy mình vào chỗ chết, nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt cương quyết của đối phương rồi trước mắt bị bụi bặm bao trùm.Hai người nện lên mặt đất, bụi bặm tung lên mù mịt.Bên cạnh chính là đống cát bụi chồng chất như núi, đó là kết quả từ cơn lốc xoáy do Chung Nhược Thần thi triển ra lúc trước.Trên ghế quý khách, Yến Y từ từ đứng lên, dưới chân có vẻ muốn di động.Lý Trừng Hổ cũng đứng lên với vẻ mặt nghiêm trọng.Hướng Lan Huyên nhanh chóng nhìn lén phản ứng của hai người này.Triệu Đăng Tử cũng chậm rãi đứng lên, sắc mặt cũng rất nghiêm trọng.Mỗi người đều nhìn thấy được kiếm của Dữu Khánh đâm vào thân thể Chung Nhược Thần, và Chung Nhược Thần còn bị nện lưng xuống đất.Long Hành Vân nhìn xem há to mồm, tên Thám Hoa chó đó sẽ không thật sự giết chết vị hôn thê của mình a, xem ra là thật sự không biết.Không nhận ra cũng không phải là vấn đề quá khó hiểu, trước khi bước vào Tu Hành giới, khuê nữ trước khi xuất giá chưa từng gặp mặt nam nhân mình sẽ được gả là chuyện rất bình thường.Vấn đề là, nữ nhân đó là đồ đệ của Địa mẫu a, tên Thám Hoa chó này dám làm thịt đệ tử thân truyền của Địa mẫu sao?"Tỷ tỷ!"Văn Nhược Vị cất tiếng kêu bi thiết, đâu còn quan tâm gì đến quy tắc gì của Triêu Dương đại hội, trực tiếp phi thân lao ra cứu người.Xung quanh sân thi đấu vốn có đệ tử Côn Linh sơn giám sát trận đấu, thấy thế thì lập tức phi thân ra ngăn cản, "Không được làm càn!"Nhưng bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Văn Nhược Vị, vừa đối mặt liền bị Văn Nhược Vị đánh bay đi ra.Văn Nhược Vị nhanh chóng lóe lên lướt vào trong đống bụi mù tràn ngập, sau đó bên trong liền truyền ra một tiếng "Bộp".Dữu Khánh đã bị nàng một cước đá bay ra ngoài.Chung Nhược Thần giữ chặt giằng co với hắn, hắn hoàn toàn không sức để hoàn thủ, chỉ có thể là cứng rắn chịu đòn tấn công của Văn Nhược Vị, và cứ như thế bị đá bay ra ngoài.Văn Nhược Vị nóng lòng cứu người, một cước này lực đá không nhẹ, đá Dữu Khánh bay ra ngoài, rơi xuống lảo đảo lùi ra sau mấy bước, miệng thậm chí còn sặc ra một búng máu tươi.Khắp nơi rộ lên tiếng ồn ào náo động, không ít người dồn dập đứng lên, Văn Hinh và tiểu Hồng lại càng lo lắng nhìn chằm chằm vào.Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm ngồi không yên, dồn dập phi thân xuống khán đài lao vào sân, phía bên này chỉ có một đệ tử Côn Linh sơn nên cũng ngăn không được nhiều người như vậy.Hai người Nam, Mục tiến lên nhanh chóng đỡ lấy Dữu Khánh.Mục Ngạo Thiết hỏi hắn thế nào, Nam Trúc chỉ tới hai nữ nhân đứng lên trong bụi mù, chửi ầm lên, "Triêu Dương đại hội còn có thể ra sân giúp đỡ sao? Còn có lý lẽ hay không chứ? Người của Côn Linh sơn đâu, người của Côn Linh sơn đều đã chết hết rồi sao?"Tần Phó Quân đứng trên sân khấu chủ trì, và cả những nhân viên giám sát thi đấu đều dồn dập bay vào trong sân đấu.Ở trên khán đài quý khách, Triêu Dương công chúa cũng không phục, vọt tới trước khán đài, chỉ vào trong sân đấu, gào lên, "Triệu Chưởng môn, thi đấu tại Triêu Dương đại hội còn có thể vào giúp đỡ sao?"Lúc này nàng ta rõ ràng đã không chút do dự đứng về phía Dữu Khánh, nếu không phải có mẫu hậu tại đây, có lẽ nàng ta đã xắn tay áo lên nhào vào sân đấu để giữ gìn công bằng, công lý rồi."
Ngươi câm miệng cho ta!" Đang thả bộ bước tới trước, Yến Y thuận thế đưa tay nhéo tai nữ nhi, nắm lấy cô con gái cản tay vướng chân ở phía trước kéo ra phía sau.Lúc này Thiết Diệu Thanh cũng chậm rãi đứng lên, trong mắt kinh nghi bất định, bởi vì đã thấy được khuôn mặt Dữu Khánh.Nếu như nói Dữu Khánh với tóc tai bù xù sẽ không dễ dàng bị nhận ra, nhưng khi Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhảy ra nâng đỡ hai bên, vậy thì nàng có muốn không nhận ra cũng khó, cho dù Dữu Khánh vẫn còn che mặt thì cũng có thể nhận ra được.Tôn Bình đi theo hầu ở bên cạnh, trong mắt cũng lóe lên vẻ kinh nghi bất định, có nằm mơ cũng không ngờ được người đang thi đấu Triêu Dương đại hội phía dưới sân lại chính là Dữu Khánh.Bà ta không khỏi lo lắng nhìn về phía Lý Trừng Hổ, người có quyền thế ngập trời kia.Nhìn thấy Dữu Khánh bộc lộ ra tướng mạo, Hướng Lan Huyên vô cùng lo sợ, lặng lẽ quay đầu lại nhìn về phía Ngoại hậu Đô đốc Mễ Vân Trung, phát hiện thấy lão ta cũng không có phản ứng gì khác thường, rõ ràng vẫn chưa nhận ra được, tức thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bức vẽ và người thật dù sao vẫn có sự khác biệt, huống hồ vị Thám Hoa lang kia còn để tóc tai bù xù.Văn Nhược Vị nâng Chung Nhược Thần đi ra đám bụi mù đang dần dần lắng xuống, trên tay còn cầm một thanh kiếm dính đầy máu, kiếm là kiếm của Dữu Khánh, là thanh kiếm đóng đinh Chung Nhược Thần xuống mặt đất kia, đã bị nàng rút ra.Chung Nhược Thần tóc tai rối loạn, quần áo xộc xệch, trên người còn dính không ít máu tươi, bước chân suy yếu, sắc mặt khó coi, vị trí y phục giữa vai và ngực mặc dù nhuộm đẫm máu nhưng vết thương đã không còn chảy máu ra nữa, đã được khẩn cấp điểm huyệt cầm máu rồi.Keng! Văn Nhược Vị vung tay ném kiếm về phía Dữu Khánh.Mục Ngạo Thiết lắc mình, đưa tay bắt lấy thanh kiếm.Nam Trúc chỉ vào nàng, mắng chửi, "Ngươi muốn làm gì? Không người nào quản được sao? Người của Côn Linh sơn chết sạch rồi sao?"Nếu như đánh thắng được, gã đã trực tiếp xông tới động thủ rồi.Văn Nhược Vị hoàn toàn không để ý tới gã, chỉ vào Dữu Khánh giận dữ mắng, "Đồ khốn nạn!"Nói xong liền nhấc tay muốn kéo khăn che mặt của mình xuống, định để cho đối phương nhìn thấy rõ mình là ai, rồi từ đó để cho đối phương suy nghĩ xem người mình đánh bị thương chính là ai, sau đó hỏi xem hắn có hổ thẹn hay không.Nhưng Chung Nhược Thần đưa tay chụp tay nàng lại, lắc đầu nói: "Chúng ta đi!""Tỷ!" Văn Nhược Vị không cam lòng, cảm thấy cứ đi như vậy không khỏi quá lợi cho Dữu Khánh, thiệt thòi nàng còn luôn luôn nói tốt giúp hắn, kết quả lại nhẫn tâm hạ sát thủ với tỷ tỷ như thế."
Đi!" Giọng điệu Chung Nhược Thần kiên quyết dứt khoát.Văn Nhược Vị tức giận giậm chân, nhưng cũng đành phải đỡ nàng rời đi, trực tiếp đi thẳng ra ngoài sân đấu.Chưởng môn Côn Linh sơn, Triệu Đăng Tử, đích thân chạy đến đây xử lý, nhấc tay ra hiệu, để cho đệ tử Côn Linh sơn không gây khó dễ, ra hiệu tránh đường, thể hiện thả hai tỷ muội rời sân.Sau đó ông ta lại dứt khoát nói với Tần Phó Quân: "Trương Chi Thần thắng, tuyên bố đi!"Mà Dữu Khánh thì đã xoay người đưa lưng về phía khán đài khách quý, tay thúc thúc Nam Trúc mấy cái, Nam Trúc mới kịp phản ứng lại đây, sắc mặt kịch biến, nhanh chóng xé một miếng vải trên áo của mình đưa cho Dữu Khánh che mặt lại, sau đó nhanh chóng lôi kéo Mục Ngạo Thiết thì thầm mấy câu, rồi lập tức cùng nhau rời khỏi sân.