Bán Tiên ( Dịch )

Chương 713 - Chương 713: Quý Khách

Chương 713: Quý khách

Bách Lý Tâm nhìn lão Thất và lão Cửu cùng nhau chạy mất, lại nhìn nhìn Dữu Khánh đã che mặt lại, cái hiểu cái không, sau đó dưới sự ra hiệu của Dữu Khánh, nàng ta cũng trở về chỗ ngồi.Bên trong sân thi đấu, một đám đệ tử Côn Linh sơn cầm dụng cụ chạy ra, lần nữa thừa dịp chưa thi đấu nắm chặt thời gian san bằng mặt đất.Dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, Văn Nhược Vị đỡ Chung Nhược Thần rời sân đấu, sau đó cũng không có ngồi xuống bên ngoài sân, mà đỡ tỷ tỷ trực tiếp rời khỏi nơi đây.Triệu Đăng Tử gọi Triển Vân Khí tới, bảo gã đích thân đi gọi nhân viên chữa trị tốt nhất của môn phái chăm sóc cho tỷ muội hai người, cũng căn dặn phải dùng loại thuốc tốt nhất.Đích thân ông ta xử lý xong xuôi hết mọi việc tại hiện trường rồi mới xoay người rời đi.Ở trên khán đài có người hướng về ông ta hô to, ý đại khái là Văn Nhược Vị quấy rối thi đấu, tại sao có thể cứ bỏ qua như vậy.Tần Phó Quân thấy tình trạng này, nhanh chóng đuổi theo Chưởng môn đang rời đi, có vẻ đang nhỏ giọng thỉnh giáo.Lúc này, bóng dáng Long Hành Vân cũng lóe lên, gã lắc mình lướt vào bên trong sân đấu, làm ra một hành động cực kỳ đáng kinh ngạc, đưa tay nâng đỡ cánh tay Dữu Khánh, dáng vẻ rất quan tâm, hỏi thăm: "Trương huynh, thế nào rồi, thân thể không sao chứ? Hai tỷ muội đó quả thực quá đáng, vậy mà lại không để ý gì tới quy tắc thi đấu, thực sự là vô pháp vô thiên."

Lời nói khách khí, tay cũng rất khách khí, lại quan tâm gấp đôi, vậy mà bắt lấy tay Dữu Khánh trực tiếp thi pháp kiểm tra thân thể Dữu Khánh.Cảnh tượng này khiến cho Ngân Sơn Hà ở trên khán đài nhìn xem sửng sốt, trên đời này còn có người có thể để cho vị Long thiếu Các chủ này hỏi thăm ân cần sao, ngoại trừ mẫu thân của gã ra, chưa từng nhìn thấy người thứ hai, bây giờ ông ta vậy mà đã nhìn thấy được người thứ hai này, quả thực là không thể tin nổi.Nhưng rồi, rất nhanh ông ta lại cau mày, đại khái đã biết rõ vị thiếu Các chủ này đang làm gì.Ở trên khán đài quý khách, Thiết Diệu Thanh và Tôn Bình quay mặt nhìn nhau, họ cảm thấy rất kinh ngạc đối với quan hệ thân mật giữa Long Hành Vân và Dữu Khánh.Đứng một bên khán đài, Hướng Lan Huyên nhìn thấy cảnh này thì vẻ mặt cũng kinh ngạc không thể hiểu được.Đừng nói tới bọn họ, ngay cả bản thân Dữu Khánh cũng bị hành động của gã làm cho mơ hồ không hiểu, đến khi phát hiện thấy Long thiếu đang kiểm tra tình trạng chấn thương của mình, hắn mới kịp phản ứng lại, tên yêu quái này thật sự không phải làm bộ làm tịch, mà đúng là đang quan tâm tới thân thể hắn, chỉ là mục đích quan tâm lại không phải như bình thường.Hắn lập tức không giữ vẻ lịch sự nữa, tiện tay vung lên, trực tiếp hất bỏ sự nâng đỡ của Long Hành Vân, và nhỏ giọng cho gã một tiếng, "Cút!""Trương huynh, ngươi làm vậy thực sự có phần không có tình người rồi nha, ha hả."

Long Hành Vân cười gượng thu tay lại, trên mặt có chút tiếc nuối mà rời đi.Chỉ vì gã phát hiện thấy đối phương mặc dù bị nội thương, nhưng bị thương cũng không nặng, an dưỡng một hai ngày hẳn sẽ không còn vấn đề gì, muốn kiếm lợi bằng khiêu chiến thi đấu đấu là không thể.Gã không có nhận sai, Dữu Khánh mặc dù hứng chịu một cước mạnh mẽ của Văn Nhược Vị, nhưng cũng không phải là không có phòng ngự, chỉ là vì bị Chung Nhược Thần giữ chặt lấy không có cách nào chống lại, và Văn Nhược Vị cũng không muốn mạng của hắn.Sau khi trở về lại trong đám người dự thi dưới sân khấu, Long Hành Vân lắc đầu than thở, "Việc này phiền phức rồi, một cước của nữ nhân kia không khỏi cũng quá tàn nhẫn đi."

Mọi người lập tức nhìn chằm chằm, có người hỏi: "Bị thương thế nào?"Long Hành Vân xòe chiết phiến trong tay ra, vừa phe phẩy vừa than thở: "Bị thương rất nặng, không có một hai tháng e rằng không thể khỏi hẳn."

Nghe được lời này, không ít người quay đầu lại nhìn về phía Dữu Khánh, ánh mắt lấp lóe, bởi vì quả thực nhìn thấy Dữu Khánh bị đánh cho phun máu.Nhất là Quỳ Quỳ, bộ dạng rõ ràng là rục rịch muốn hành động, nóng lòng muốn thử.Phía bên khác, Tần Phó Quân cũng đã trở lại trên sân khấu, hướng về phía mọi người lớn tiếng tuyên bố: "Thách đấu giành Đệ nhất, Trương Chi Thần thủ đài thành công!""Người kia phá hư quy tắc thi đấu, xông vào trong sân thi đấu tập kích thí sinh, cứ như vậy buông tha sao?"Trên khán đài có người lớn tiếng chất vấn, âm thanh phụ họa lập tức cất lên vang rền.Kỳ thực đây cũng là điều mà Dữu Khánh muốn hỏi, bất kỳ ai tự dưng phải hứng chịu một đòn như vậy đều không muốn dễ dàng bỏ qua, thế nhưng hắn có lo lắng của mình, không tiện nhảy ra bám lấy không tha, nếu không hắn cũng sẽ không che mặt."

Chư vị yên tĩnh."

Tần Phó Quân ra sức nhấp nhấp tay với xung quanh, rồi lập tức lớn tiếng nói: "Chư vị yên tâm, việc này Côn Linh sơn nhất định sẽ đưa ra xử lý, cũng nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích.

Hiện tại, tiếp tục đại hội mới là ưu tiên hàng đầu, cần phải tiếp tục tiến hành thi đấu, không thể bởi vì một người mà bỏ lỡ."

Nghe nàng ta nói như thế, mọi người cũng không tiện nói thêm gì nữa, dần dần yên tĩnh trở lại.Sau đó Tần Phó Quân lại nói với người dự thi ở phía dưới sân khấu: "Bây giờ còn có ai lên treo thẻ tên thách đấu Đệ nhất không? Đài chủ từ Thứ hai đến Thứ mười vẫn còn để trống."

Một đám người phía dưới lại rơi vào trạng thái do do dự dự, Quỳ Quỳ xoay xoay tấm thẻ tên trong tay, đang chăm chú vào vị trí Đệ nhất trên bức vách.Long Hành Vân nhìn thấy, khóe miệng âm thầm nhếch lên.Chính vào lúc này, giọng nói Dữu Khánh đột nhiên xuất hiện tại bên cạnh gã, "Ngươi còn lề mề đến khi nào chứ?"Long Hành Vân quay đầu lại nhìn, thấy là Dữu Khánh tới đây, lại nhìn thấy đám thí sinh dự thi đứng một bên đang nhìn chằm chằm vào mình, gã lập tức có chút mất tự nhiên nói: "Ngươi bị thương, ta không muốn thắng không oai hùng."

Dữu Khánh quan sát gã từ trên xuống dưới, có chút kinh ngạc, tên này trở nên tốt bụng như vậy từ khi nào vậy chứ, liền nói: "Tùy ý ngươi, hai ngày sau đi, chúng ta sớm làm kết thúc."

Vừa nghe nói như vậy, Quỳ Quỳ suy nghĩ một chút, rồi thu tấm thẻ bài trên tay lại.Người ta là đài chủ, nếu người ta đã nói hai ngày sau, hẳn là muốn dưỡng thương hai ngày, vậy cho dù gã ta có thách đấu bây giờ cũng vô dụng, đài chủ có được quyền lợi như vậy, nếu đã vậy, không ngại chờ tên công tử này đấu trước với Trương Chi Thần đã rồi liễu nói tiếp, đến lúc đó treo thẻ bài thách đấu cũng không trễ.Cũng có mấy người có ý nghĩ giống như gã ta vậy, không phải nói Trương Chi Thần bị thương một hai tháng không khỏi được sao, bọn họ đều muốn để cho Long Hành Vân xuất trận trước để đánh giá tình hình rồi tính tiếp.Long Hành Vân quét mắt nhìn phản ứng của mọi người, phe phẩy chiết phiến trong tay, không tiếp tục hé răng.Thấy mãi vẫn không có người nào lên sân khấu treo thẻ tên, Dữu Khánh cũng không muốn nán lại chờ tại nơi này như một tên ngốc nữa, hắn tìm đến Tần Phó Quân bắt chuyện, mượn cớ chữa thương, đi về trước.Hai ngày này hắn cũng không có dự định đi tới nơi đây, bất luận người nào thách đấu hắn, đều phải chờ cho hắn chữa thương hai ngày đã rồi nói tiếp.Người trên khu quý khách chờ đợi lâu cũng rất buồn chán, nhìn thấy Dữu Khánh rời đi trước, Lý Trừng Hổ ừm một tiếng, "Xuất hiện chuyện bất ngờ, mấy trăm triệu liền không còn."

Lời này của ông ta, người hiểu biết tự nhiên sẽ hiểu biết, vốn định sau khi Chung Nhược Thần giành được Đệ nhất, khoản tiền khen thưởng kếch xù đó sẽ rơi vào trong tay triều đình Ân quốc, bây giờ chỉ có thể làm theo quy định rồi, Ân quốc còn không đến mức vì tiền mà đi cướp đoạt của người dự thi.Nghe được lời này, Tôn Bình đi theo hầu ở một bên, ánh mắt lấp lóe.Thiết Diệu Thanh thì nhìn chăm chú hướng về phía bóng dáng Dữu Khánh rời đi, thần tình phức tạp.Lúc này Hoàng hậu Yến Y cũng đứng lên, "Xem ra phải đến kỳ hạn ngày thứ ba, bọn họ mới có thể suy nghĩ rõ ràng, Triêu Dương, chúng ta trở về đi."

Một đám người lập tức đứng dậy đưa tiễn."

Hoàng tẩu, chúng ta cùng về đi."

Lý Trừng Hổ nói theo một câu, rồi quay sang ngoắc tay với Thiết Diệu Thanh, "Đều đang cân nhắc lợi hại, trong lúc nhất thời là sẽ không đánh nữa, đi thôi.

Có trò gì náo nhiệt, Triệu Chưởng môn tự nhiên sẽ phái người tới thông báo."

Triệu Đăng Tử nịnh nọt nói: "Vương gia nói đúng vậy."

Vì vậy, người ở trên khu quý khách liền rời đi hết.Đến giữa giờ chiều, Dữu Khánh đang khoanh chân đả tọa trong phòng mở mắt tỉnh lại, là bởi vì thương thế trong cơ thể nên thu công.Lúc này đương nhiên là đã bỏ đi khăn che trên mặt, mái tóc rối loạn cũng đã được quấn lại ở sau đầu.Tổn thương trong cơ thể cũng đã khỏi rồi, còn vì sao mà khỏi nhanh như vậy, ở trong lòng hắn biết rõ ràng.Vết thương nhẹ sẽ khỏi rất nhanh, bị thương nặng thì sẽ chậm hơn một chút, đôi khi chính hắn cũng không biết rõ tình trạng bệnh trong cơ thể đến cùng là chuyện tốt hay là chuyện xấu.Vấn đề này hắn đã suy nghĩ qua không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không có đáp án.

Nếu không nhờ có nó, có lẽ hắn đã nằm lại tại Ảo Vọng rồi.

Hắn đưa tay cầm lấy chiếc vòng đeo trên cổ, lần nữa chạm vào hạt châu nằm trong túi lưới bạc.Xúc cảm vẫn giống như bình thường, không có biến đổi gì, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy giữa mình và hạt châu này dường như có được một mối liên hệ nào đó.Hắn lại lần nữa thi pháp rót pháp lực vào trong đó để điều tra, lập tức lại có cảm giác đột biến lúc trước, trong hạt châu dường như có thứ tồn tại gì đó khó thể nói rõ, dường như có một sinh vật sống, nó giống như đang rì rầm nỉ non, tựa như đang giao lưu với hắn, nhưng hắn hoàn toàn nghe không hiểu.Tuy nhiên khi hắn thật sự muốn thoát ly tình trạng tinh thần chìm đắm, thi pháp điều tra một cách cụ thể thực tế thì nó lại chỉ như là một cục đá bình bình thường thường, bên trong giống như không có bí ẩn gì.Hắn biết rõ điều gì đã gây ra loại biến đổi này, đó là chuyện xảy ra sau khi hạt châu này hút lấy máu của mình.Hắn nhiều lần lặp lui lặp tới chìm đắm vào trong đó để dò xét, rất muốn biết đến cùng là chuyện gì đang xảy ra, nhưng đều vô ích, nhìn không thấy cũng sờ không được, giống như là một vùng hỗn độn mông lung.Cuối cùng, không còn cách nào nữa, hắn đành phải bỏ qua.Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến một tràng tiếng bước chân, sau đó dưới lầu có người gõ cửa, "Trương huynh có ở đó không?"Dữu Khánh bước ra phòng ngủ, mở cửa đi tới ban công, nhìn xuống dưới lầu, không nhìn thấy được người gõ cửa, nhưng là nhìn thấy Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết.Nam Trúc lập tức ngước lên vẫy vẫy tay.Đệ tử Côn Linh sơn tới gõ cửa cũng lui xuống bậc cấp, ngước lên thông báo cho hắn biết: "Trương huynh, bọn họ tới thăm ngươi."

Dữu Khánh gật đầu, "Làm phiền."

"Không sao."

Đệ tử Côn Linh sơn lịch sự đáp lại, trước khi rời đi thì dặn dò hai người Nam Trúc, "Ta ở trong vườn chờ các ngươi."

Dứt lời liền đi đến dưới gốc một cây đại thụ trong vườn, đứng chờ đợi dưới tàng cây.Hai người Nam, Mục cũng không khách khí, trực tiếp phi thân lên trên lầu.Dữu Khánh ngạc nhiên, hỏi: "Bách Lý Tâm đâu chứ?""Nàng ta đi theo thì làm sao nói chuyện được, mượn cớ nhờ nàng hỗ trợ quan sát tình hình thi đấu, mới giữ nàng ta lại được."

Nam Trúc phì cười một tiếng, sau đó quay đầu lại quét mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, tắc lưỡi chậc chậc, "Nghe nói các ngươi mỗi người ở riêng một căn tiểu lâu, quả nhiên là nơi tốt, tốt hơn khu Đinh Dần không biết bao nhiêu.

Tới đây thăm ngươi một lần cũng thật sự không dễ dàng, đề nghị mấy lần vẫn không được chấp thuận, cũng may hôm nay ngươi rời sân sớm, tới đây một chuyến vẫn có thể kịp quay lại cùng bọn họ đồng thời trở về, vì vậy mới cho phép chúng ta tới đây."

Gã hất đầu về phía tên đệ tử Côn Linh sơn đứng dưới gốc đại thụ, "Cũng chỉ cho chúng ta nửa canh giờ, đến giờ thì chúng ta phải rời đi, ai, đề phòng chúng ta như đề phòng cướp vậy đó..."

Thấy tên này lại bắt đầu bật lên chế độ lải nhải dông dài, Dữu Khánh nhanh chóng nhấc tay ra hiệu ngừng lại, "Nếu là không có nhiều thời gian, vậy thì đừng nhiều lời, chuyện gì?"Nam Trúc lập tức nhớ lại ý định tới đây, lập tức trừng mắt hỏi: "Ngươi hỏi có chuyện gì? Ta nói nha lão Thập Ngũ, ngươi điên rồi hả, đã nói là đối phó với Long Hành Vân xong ngươi sẽ nhận thua rút khỏi thi đấu, ngươi tranh Hạng nhất đó làm gì chứ, rất sợ người khác không biết chúng ta là giả mạo sao? Mạo danh thế thân tới dự thi bị bắt sẽ có hậu quả gì?"Dữu Khánh bình tĩnh nói: "Chúng ta thiếu tiền, nếu lấy được Hạng nhất, phần thưởng lên đến năm trăm triệu a, nợ nần gì đều có thể thanh toán được hết.

Ta đảm bảo, sau khi lấy được khoản tiền này, sẽ chia cho các ngươi một người trăm triệu."

Nam Trúc vung tay lên: "Thiếu tiền sao? Đừng có làm ra bộ dạng này, chúng ta càng thiếu mạng nha.

Ngươi vừa vểnh cái mông lên chúng ta liền biết ngươi ị ra loại cứt gì, có chút lời không tiện nói ngay trước mặt Bách Lý Tâm..."

Lời còn chưa có nói xong, tiếng nói chợt ngừng bặt, sư huynh đệ ba người đồng loạt quay nhìn về phía khu vườn.

Bọn hắn nhìn thấy một gã đệ tử Côn Linh sơn khác xuất hiện, đưa một nữ tử xinh đẹp, ăn mặc đúng mực.Nhìn thấy nữ tử này, sư huynh đệ ba người đều sửng sốt, trong đầu hiện lên bóng người ngồi ở trên khu khán đài quý khách, đây chẳng phải là vị Triêu Dương công chúa kia sao? Chạy tới nơi này làm gì chứ?Đang hết nhìn đông tới nhìn tây, ánh mắt tò mò tìm kiếm khắp nơi, Triêu Dương công chúa chợt đối diện với bọn hắn, đôi mắt tức thì cười thành trăng khuyết, miệng lộ ra hàm răng trắng tinh, sôi nổi tung tăng chạy đến dưới lầu, ngước lên vẫy vẫy tay với bên trên, cười chào hỏi, "Trương Chi Thần, ta đến thăm ngươi, ngươi bị thương thế nào rồi?"Cái quỷ gì vậy? Ba người cũng không dám tự đại trước mặt vị này, nhanh chóng nhảy xuống lầu, đồng loạt chắp tay chào, "Xin chào Triêu Dương công chúa."

Nơi đây vừa mới nói xong, lại có mười mấy người vội vã chạy tới, người cầm đầu không phải ai khác, chính là Ngoại hậu Đô đốc Mễ Vân Trung, dẫn theo một đám mặc thường phục.Đã nhìn thấy vị công chúa này, Mễ Vân Trung thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng sải bước tới đây, ánh mắt thoáng nhìn qua đám người Dữu Khánh một cái, vẻ mặt đột nhiên sửng sốt.Khi ở trong sân thi đấu, Dữu Khánh để tóc tai bù xù, lão ta không có cảm giác gì, lúc này nhìn thấy diện mạo Dữu Khánh đã thu gọn tóc tai, lập tức có cảm giác nhìn quen mắt, dường như từng gặp được ở đâu, lại nhìn nhìn diện mạo Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết, trong đầu lập tức hiện lên ba bức chân dung, làm cho bước chân lão ta vô thức dừng lại.

Bình Luận (0)
Comment