Bán Tiên ( Dịch )

Chương 714 - Chương 714: Chiều Tối Trời Mưa

Chương 714: Chiều tối trời mưa

Nếu chỉ một người trông tương tự với bức vẽ chân dung thì không nói, bây giờ cả ba người này đều tương tự như ba bức chân dung đó...Mễ Vân Trung nhớ tới nội dung Hướng Lan Huyên để lộ về người trong bức chân dung, trong lòng lập tức kinh nghi bất định, không phải là đệ tử bị Long Quang tông vứt bỏ sao, chẳng lẽ Hướng Lan Huyên nhận sai lầm rồi?Lão ta kiềm chế lại suy nghĩ trong lòng, bình tĩnh không dao động đi tới trước mặt Triêu Dương công chúa, hành lễ, "Công chúa, nương nương gọi ngài trở về."

Triêu Dương công chúa phất tay ra hiệu, "Ngươi về trước đi.

Yên tâm, ta sẽ không lung tung loạn, chơi một chút sẽ trở về."

Mễ Vân Trung lần nữa mời nàng, "Công chúa, nương nương có việc gấp triệu kiến, muốn ngài lập tức trở về."

Việc gấp thì không có, nhưng quả thực là hoàng hậu muốn con gái của mình trở về ngay lập tức.Biết con gái không ai bằng mẹ, hoàng hậu phát hiện thấy con gái của mình đi dạo bộ rồi chạy mất, lập tức nghi ngờ nữ nhi chạy đi tìm Trương Chi Thần, tìm Trương Chi Thần cũng không sao, bà ta lo lắng con gái mình vì lấy lòng người ta rồi nhịn không được nói những lời lung tung.Nữ nhi của mình vô tâm nên dường như còn chưa biết lai lịch của Thượng Nguyệt, một khi tiết lộ nội dung nói chuyện tại khu khán đài quý khách cho người khác biết rõ, lai lịch của Thượng Nguyệt rất dễ dàng bị người đoán được, hơn nữa Văn Nhược Vị quấy rối thi đấu, tại thời điểm này để lộ tin tức ra rất dễ dàng gây ra chuyện, vì vậy bà ta nhanh chóng phái Mễ Vân Trung đích thân dẫn người truy đuổi đưa về.Vừa nghe nói có việc gấp, Triêu Dương công chúa lập tức cảm thấy khó xử, vừa rất muốn làm quen với Dữu Khánh, vừa sợ chọc giận mẫu thân, cuối cùng nàng vẫn sợ mẫu thân hơn, đành cười chào tạm biệt Dữu Khánh, "Ta có việc, trở về trước đã.

Về sau sẽ đến tìm ngươi chơi đùa."

"Ách..."

Dữu Khánh sửng sốt, không biết nên trả lời như thế nào, cũng chỉ có thể ấp úng chắp tay chào.Mễ Vân Trung cứ như vậy đưa Triêu Dương công chúa rời đi.Nhưng cho dù là Mễ Vân Trung hay là Triêu Dương công chúa, mỗi bước đi đều có cảm giác như đang cẩn thận quan sát Dữu Khánh.Sau khi đi ra khỏi khu vườn, Mễ Vân Trung phất tay ra hiệu cho một bộ phận nhân thủ hộ tống công chúa trở về trước, bản thân lão ta thì cố ý đi chậm lại phía sau, rồi gọi một thủ hạ tới đây, nhỏ giọng căn dặn: "Ngươi lập tức bằng tốc độ nhanh nhất đi tìm Nhiếp thống lĩnh trú quân tại bên ngoài, tìm hắn đòi một người, cứ nói là đốt hủy ba bức chân dung, muốn tìm người từng gặp ba người trong bức vẽ, Nhiếp thống lĩnh tự nhiên sẽ biết đưa cho ngươi người nào."

"Vâng."

Thủ hạ của lão ta lập tức nhận lệnh rời đi.Trong vườn khôi phục lại yên tĩnh, sau khi sư huynh đệ mấy người trở về lại trên lầu, Nam Trúc nghi hoặc hỏi: "Đó hẳn chính là vị công chúa luôn miệng kêu gào phải gả cho ngươi nha, tại sao lại trực tiếp chạy tới nơi này, chẳng lẽ là ngươi đã bộc lộ thân phận Thám Hoa lang kia rồi sao?"Dữu Khánh nghi ngờ, "Nếu đã bộc lộ, người đầu tiên tới tìm ta hẳn không phải là vị này nha?"Nam Trúc suy nghĩ cũng phải, bỗng thấy kỳ quái, "Vậy nàng ta chạy tới tìm ngươi làm gì?"Mục Ngạo Thiết ở bên cạnh chen vào một câu, "Hôm nay lão Thập Ngũ xuất thủ tương đối khiến người chú ý."

Y vừa nói ra lời này, Dữu Khánh và Nam Trúc đều trầm ngâm, cũng cảm thấy có khả năng chính là nguyên nhân này.Nói đến việc này, Nam Trúc lập tức cười hắc hắc hỏi: "Lão Thập Ngũ, hôm nay kiếm chiêu mà ngươi thi triển ra chính là 'Phong Trần kiếm quyết' phải không?"Dữu Khánh thuận miệng "Ừ" một tiếng.Nam Trúc lại dò hỏi: "Sau khi ngươi tu luyện, thân thể không có gì không ổn chứ?"Vừa nghe hỏi lời này, Dữu Khánh liền biết gã có suy nghĩ gì, cười lạnh nói, "Thế nào, lúc trước cầu ngươi luyện ngươi cũng không thèm luyện, bây giờ lại muốn luyện rồi sao?"Nam Trúc vung tay lên, lẽ thẳng khí hùng: "Nói việc đó cũng không có ý nghĩa gì, ngươi chỉ cần nói ngươi có dạy hay không?"Dữu Khánh: "Ngươi có bệnh sao, bây giờ làm sao dạy được? Muốn học cũng phải chờ đến khi trở về rảnh rỗi đã đi.

Còn nữa, lão Thất, ngươi nhìn xem vẻ mặt của ngươi đi, ngươi thực sự là ti tiện."

Nam Trúc dùng mu bàn tay vỗ vào ngực Mục Ngạo Thiết, vui cười hớn hở nói: "Lão Cửu, ta không có nói sai đi, chỉ cần không phải là tiền, lão Thập Ngũ sẽ không giấu riêng, đã biết lão Thập Ngũ vẫn là có chút lương tâm."

Đây là khen người hay là mắng người? Dữu Khánh trợn mắt nhìn gã.Nhìn thấy đệ tử Côn Linh sơn đứng chờ dưới gốc cây phía bên kia, Nam Trúc nhớ tới thời gian không có nhiều, nét tươi cười biến mất khỏi khuôn mặt, trở nên trịnh trọng, "Lão Thập Ngũ, ta không nói đùa với ngươi, chúng ta biết rõ ngươi hiện tại nắm tay lớn, lại nắm danh hiệu Chưởng môn, chuyện của chúng ta đều là ngươi quyết định, ngươi cũng là người có chính kiến, lời của chúng ta chưa hẳn đã khuyên được ngươi, nhưng có một số lời chúng ta vẫn cần phải nói.Lão Thập Ngũ, ngươi đã suy nghĩ rõ ràng chưa, chúng ta chạy đến Côn Linh sơn là vì cái gì, và vì sao phải chạy đến Côn Linh sơn?Tại trong nơi vàng lấp lóe kia ngươi đã vì nữ nhân mà kích động đến không tiếc mạng một lần, dẫn đến cả ba chúng ta đều bị bệnh không dứt, mỗi lần phát bệnh đều đau đớn chết đi sống lại, không biết lúc nào sẽ chết, bây giờ ngươi lại vì nữ nhân mà xung động...Ai, Kiều Thư Nhi đã qua rồi, Văn Hinh cũng đã qua rồi, thật sự không đáng tiếp tục kéo tính mạng cả ba chúng ta vào đó vì các nàng.Lui một vạn bước mà nói, cho dù ngươi có thể nối lại tình cũ với Văn Hinh, ngươi dám sao? Ngươi biết rất rõ, chúng ta đã đắc tội những người kia, một khi ngươi và Văn Hinh giao hảo lại chính là hại nàng, Văn thị đã bị ngươi làm liên lụy một lần rồi.

Huống hồ người ta còn đã trở thành vợ người khác, ngươi còn định như thế nào nữa?"Dữu Khánh cúi đầu đứng đó, trầm mặc không nói, kỳ thực chính hắn cũng không biết vì sao mình lại trực tiếp nhảy lên sân khấu treo thẻ bài vào vị trí Hạng nhất kia.Hai người Nam, Mục cũng không ép hắn, ở một bên chờ đợi.Thấy hắn mãi không có lên tiếng, Mục Ngạo Thiết lên tiếng: "Đã như vậy rồi, cũng không còn thời gian nữa, lão Thất, chúng ta quay lại đi."

"Tự ngươi chậm rãi suy nghĩ đi."

Nam Trúc buông tiếng thở dài, xoay người dẫn Mục Ngạo Thiết rời khỏi.Đến gần sẩm tối, khí trời thay đổi, bầu trời bắt đầu hạ xuống mưa phùn lất phất.Bởi vì vị trí tương đối cao, ở một phía bên chân trời vẫn còn có thể nhìn thấy ráng chiều rực rỡ.Quỳ Quỳ bộ dạng co ro trốn mưa, miệng lãi nhải đi trở về khu khuôn viên.Từ Dĩ cùng đi trở về, đứng ở dưới mái hiên ngoài cổng, xuất thần ngắm nhìn khung cảnh núi xon xanh xanh trong màn mưa mờ mờ mông lung, nhìn giọt nước chiết xạ hào quang phía chân trời xa rơi xuống từ mái hiên, miệng không quên hỏi một câu, "Quỳ huynh, tối nay muốn ăn gì cứ nói cho ta biết."

"Nghĩ ra rồi nói tiếp."

Để lại một câu xong, Quỳ Quỳ chạy về đến trước cửa vào căn nhà của mình, vừa định đẩy cửa đi vào, gã chợt dừng lại tay lại, quay đầu nhìn về phía một căn lầu khác thấp thoáng trong một góc vườn xanh ngắt.Suy nghĩ một chút, gã ta xoay người đi vào trong màn mưa, lần này không có nhảy nhảy chạy chạy, bước đi không nhanh không chậm, thi pháp chắn mưa.Đi đến trước cửa căn tiểu lầu của Dữu Khánh, gã gõ gõ cửa, "Trương huynh, là ta."

Giọng điệu khách khí hơn không ít, có thực lực, luôn luôn tương đối dễ dàng lấy được sự tôn kính, người quê mùa Đại Hoang Nguyên trong miệng Long Hành Vân cũng không ngoại lệ."

Trên lầu."

Giọng nói của Dữu Khánh từ trên lầu truyền xuống.Nghe vậy, Quỳ Quỳ rời khỏi mái hiên, tung người nhảy lên ban công, thấy Dữu Khánh mở cửa đi ra."

Có việc sao?""Không có việc gì, Từ Dĩ hỏi tối nay ăn gì."

"Có cái gì ăn cái đó."

Hai người sóng vai đứng dựa lan can, cùng nhau ngắm nhìn hào quang phía chân trời.Sau một hồi im lặng, Quỳ Quỳ nói: "Hôm nay đánh rất tốt, thực lực của Trương huynh vượt quá ta tưởng tượng, sau khi trở về, ta muốn khoác lác với tộc nhân một chút, nói chúng ta ở cùng một chỗ, quan hệ rất tốt, để gia tăng cho mình chút mặt mũi, Trương huynh không ngại chứ?"Dữu Khánh: "Miệng của ngươi, không đồng nhất hướng là muốn nói cái gì tựu nói cái gì."

Quỳ Quỳ cười ha hả.Dữu Khánh hỏi: "Phía bên sân thi đấu, sau khi ta đi, tình hình như thế nào?""Thực sự buồn chán, một đám ngốc điểu đứng phơi nắng cả một buổi chiều, không người nào lên sân khấu treo thẻ bài, đều sợ mình trở thành mục tiêu cho mọi người nhằm vào.

Nữ nhân chủ trì trên sân khấu kia cũng thực là tàn nhẫn, bản thân nàng ta trốn vào nghỉ ngơi trong nơi mát mẻ, cũng không báo cho chúng ta tìm nơi tránh nắng, mãi trời mới trở nên mát mẻ, thì lại đổ mưa.

Ta nghĩ, đám khán giả ngồi trên khán đài chờ chúng ta một ngày, nhất định ở trong lòng một mực mắng chúng ta, nhưng đền giữa buổi cũng đã rời sân rất nhiều..."

Trong lúc Quỳ Quỳ vẫn còn đang lải nhải kể lể, phía bên ngoài khu tiểu viện truyền đến một tràng âm thanh, động tĩnh di chuyển về phía nơi Hướng Chân ở."

Hẳn là đưa Hướng Chân trọng thương trở về."

"Đi thăm đi."

Hai người từ trên lầu nhảy xuống, đi thẳng tới địa điểm mục tiêu, nhận thấy quả thực là Hướng Chân đã trở về, được một đám đệ tử Côn Linh sơn khiêng về.Những người đó sau khi đưa Hướng Chân về đến nơi, dặn dò Từ Dĩ một số điểm chú ý rồi lập tức rời đi.Nằm ở trên giường, Hướng Chân nhìn thấy Dữu Khánh đến, lập tức hai mắt sáng lên, giãy giụa muốn ngồi dậy.Dữu Khánh, Quỳ Quỳ, Từ Dĩ nhanh chóng bảo gã cứ nằm yên."

Thực ra chút tổn thương này không đến mức nào, chỉ là Côn Linh sơn quá cẩn thận."

Hướng Chân nằm xuống thuận theo ý muốn của mọi người, ánh mắt rất nhanh lại khóa chặt vào Dữu Khánh, vô cùng phấn khích: "Nghe nói Thượng Nguyệt, người đánh ta bị thương đó đã bị Trương huynh đánh bại, còn thiếu một chút chết ở trong tay Trương huynh, ta đã biết a, nàng ta khẳng định không phải là đối thủ của Trương huynh.Cũng không ngờ được các ngươi lập tức động thủ ngay sau đó, nếu biết vậy ta đã không rời đi rồi, quá đáng tiếc, không thể nhìn thấy phong thái Trương huynh giao đấu cùng nàng ta.

Thật quá tiếc nuối."

Dữu Khánh không nói nên lời, thuận miệng qua loa lấy lệ, "May mắn mà thôi."

Hướng Chân lại than thở: "Càng đáng tiếc chính là, trong lần Triêu Dương đại hội này, ta đã không còn cơ hội giao đấu với Trương huynh nữa rồi."

Quỳ Quỳ ha hả nói: "Cũng không còn cách nào, ai bảo ngươi cứ nhất quyết muốn giao đấu với Thượng Nguyệt trước."

Đây thực ra cũng là quy tắc của đại hội, Thượng Nguyệt đánh bại Hướng Chân, Dữu Khánh lại đánh bại Thượng Nguyệt, cũng chẳng khác nào là Dữu Khánh có thể đánh bại Hướng Chân, tuy rằng kết quả chưa hẳn đã như vậy, nhưng đây là quy tắc, tránh để cho người dự thi cứ mãi dây dưa liên miên không dứt.Hướng Chân không muốn suy nghĩ nhiều về việc này, đôi mắt mong đợi nhìn chằm chằm Dữu Khánh, "Trương huynh, Hướng mỗ có một yêu cầu quá đáng, không biết Trương huynh có thể đáp ứng hay không?"Từ trong ánh mắt mong đợi của gã ta, Dữu Khánh nhận ra được chút gì đó, vì vậy ngay cả yêu cầu quá đáng đó là cái gì cũng lười hỏi, thẳng thừng từ chối: "Không được.

Ngươi dưỡng thương cho khỏe đi."

Dứt lời liền gật gật đầu chào hai người khác, rồi xoay người rời đi, ba người còn lại trong phòng quay mặt nhìn nhau.Sau đó Quỳ Quỳ tò mò hỏi Hướng Chân, "Yêu cầu quá đáng gì vậy?"Vẻ mặt thất vọng, Hướng Chân lắc lắc đầu, ra vẻ cho dù có nói cho ngươi biết cũng chẳng được gì.Bầu trời tối đen, mưa trở nên nặng hạt, Dữu Khánh che dù, dưới sự dẫn dắt của một gã đệ tử Côn Linh sơn, hắn đi tới trước cửa vào một khu khuôn viên khác, đập cửa kêu vang.Đệ tử Côn Linh sơn phụ trách nơi đây bảo bọn hắn chờ một chút, trước tiên đi vào thông báo, chốc lát sau đi trở ra, dẫn Dữu Khánh đi vào, người cùng đi thì đứng chờ tại cửa vào.Đứng ở dưới mái hiên tiểu lâu, Long Hành Vân xem như là ra cửa đón khách, chiếc đèn lồng trên đỉnh đầu đung đưa lung lay theo gió.Nhìn thấy Dữu Khánh che dù đội mưa đi đến, gã có phần kinh ngạc, không biết vị này đột nhiên tới bái phỏng là có ý gì.Đệ tử Côn Linh sơn sau khi đưa người đến nơi thì đi đến trong đình ở gần chờ đợi.Long Hành Vân cũng không có làm gì đãi khách, và cũng thực sự là không có cách nào xem vị oan gia này là khách, ngay cả cửa cũng không cho bước vào, trực tiếp đứng dưới mái hiên, hỏi: "Tìm ta làm gì?"Dữu Khánh không thu cây dù trên tay lại, gác nghiêng trên vai, nhìn nhìn đèn lồng trên đỉnh đầu, "Ngày mai ngươi thách đấu ta, ta sẽ thua ngươi, để cho ngươi lấy Hạng nhất, sau đó ân oán, khúc mắc giữa chúng ta xóa bỏ hết, như thế nào?"Hắn đưa ra quyết định này là bởi vì đã suy nghĩ rõ ràng một chuyện, lúc đó vì sao hắn lại nhảy lên sân khấu treo thẻ bài của mình vào vị trí Hạng nhất, là bởi vì lão Thất và lão Cửu không ở bên cạnh mình, nếu không, có hai người bọn họ khuyên can, hắn rất không có khả năng đưa ra quyết định chỉ có hại không có lợi như vậy.Lời lão Thất nói lúc chiều đã làm cho hắn tỉnh táo lại, sự kích động của mình lần này có khả năng lại làm liên lụy đến lão Thất và lão Cửu, không chừng còn sẽ khiến hai người bọn họ mất mạng.Và hắn cũng đã chứng minh được thực lực của mình trước mặt Văn Hinh, với thân phận của hắn, năm trăm triệu đó cũng không dễ cầm, quả thực đã đến lúc phải thu tay lại rồi.Hắn vốn định trực tiếp rút khỏi thi đấu, nhưng tình cảnh hiện tại của hắn có chút khó xử, hắn là đài chủ Hạng nhất nếu cứ như vậy trực tiếp rút lui, vậy Triêu Dương đại hội này tính là chuyện gì xảy ra? Chỉ sợ Côn Linh sơn và Đại Nghiệp ty đều sẽ tìm đến hắn hỏi rõ lý lẽ với hắn.Nghĩ tới nghĩ lui, hắn nghĩ đến phương án này, thua trong tay Long Hành Vân.Nghe được lời này, Long Hành Vân ngẩn ra nhìn chăm chú hắn một hồi lâu, có nằm mơ cũng không ngờ được vị này đội mưa đêm chạy tới đây để nói lời này, mắt gã nháy nháy, cuối cùng gật đầu nói: "Được được."

"Ngày mai gặp."

Dữu Khánh gật gật đầu, cũng không có lời gì để nói với tên này, nhấc dù lên, lập tức quay người rời đi.

Kỳ thực hắn cũng không nghĩ tới có thể nói chuyện được thuận lợi như thế.Nhìn theo bóng người biến mất, Long Hành Vân nở nụ cười lạnh, "Tên Thám Hoa chó này, thật sự cho rằng lão tử là tên ngốc hay sao chứ, có thể có lòng tốt như vậy mới là lạ, xem ra là định lừa gạt ta lên sân khấu để hạ độc thủ đi."

Bình Luận (0)
Comment