Bên trong vực sâu u tối, đám người Dữu Khánh cầm Huỳnh thạch trong tay, lẻn vào chỗ sâu trong khu vực bị sương mù dày đặc ngăn cản.Trước khi bọn hắn xuống tới đây thì đã có quan sát, dùng Huỳnh thạch chiếu sáng ở dưới đáy khe núi này, ở bên ngoài gần như không phát hiện được, bởi vì sương mù phía dưới này quá mức dày đặc.Âm u và ẩm ướt, hơi ẩm giống như mưa bụi phả vào mặt, trên mặt đất gồ ghề có những dòng nước chảy xuôi.Cùng đi theo tiến tới trước, mặc dù không biết mấy tên này đang làm gì, nhưng Bách Lý Tâm cũng đại khái biết được vị trí hiện tại, hẳn là đang ở trong khe sâu phía sau Linh cốc của Côn Linh sơn.
Điều này càng khiến cho nàng ta cảm thấy kinh ngạc, có thể lẻn đến nơi này ngay tại phía dưới mí mắt của Côn Linh sơn.Nếu như nói bên trong Côn Linh sơn không có nội ứng cung cấp tin tức và tình hình liên quan, nàng ta sẽ không tin.Nghi hoặc nhất vẫn là câu nói kia, đến cùng thì mấy tên này muốn làm gì?Không bao lâu sau, dưới ánh sáng của Huỳnh thạch, trong tầm mắt nàng ta xuất hiện từng sợi xích sắt vắt ngang khe núi, tại trong sương mù, trông chúng giống như những xúc tu của u linh.Trên mặt đất cũng bắt đầu xuất hiện những xích sắt mục nát bị hủy hoại bởi gỉ sét ăn mòn, càng đi tới phía trước có càng nhiều, dần dần khung cảnh khiến cho người ta có cảm giác "Thi thể nằm khắp nơi", xích sắt thô to vắt ngang tại phía trước cũng càng ngày càng nhiều, dây leo bám vào đó leo lên cao vẫn xanh tươi trong bóng tối.Trên lá, trên xích sắt, nước đọng giọt tí tách, không ngừng tạo ra những âm vang rất nhỏ trong vực sâu, không linh và thanh thúy.Cuối cùng, có một thứ khổng lồ giống như tổ chim được dây leo bao bọc xuất hiện tại trước mắt bọn hắn, âm trầm và kiềm chế.Dữu Khánh đưa Huỳnh thạch trong tay áp sát vào cành lá dây leo để tìm kiếm.Đột nhiên, cành lá rung động làm rơi xuống rất nhiều giọt nước, giống như trời hạ xuống một trận mưa to.Dây leo ở trước mắt bắt đầu nhanh chóng từng nhánh từng nhánh tách ra, rất nhanh liền hình thành một con đường bằng dây leo, bên trong có ánh sáng yếu ớt.Cảnh tượng này một lần nữa khiến cho Bách Lý Tâm cảm thấy kinh ngạc.Dữu Khánh dẫn đầu đi vào, Nam Trúc và Bách Lý Tâm theo sau, Mục Ngạo Thiết đi tại sau cùng một mực nhìn chằm chằm mỗi một hành động cử chỉ của Bách Lý Tâm, đây chính là điều mà Dữu Khánh nói là cần hai người phối hợp tốt với nhau.
Nếu như đã đưa Bách Lý Tâm đến đây rồi, vậy thì phải đề phòng nàng ta tại trên đường lưu lại ký hiệu gì đó.Trong sào huyệt bao bọc dây leo vẫn là bộ dáng cũ, trống rỗng, rất nhiều xích sắt đan xen giao nhau, nước từ đó liên tục tí tách nhỏ giọt xuống, có cảm giác rất âm trầm u ám.Ánh mắt Bách Lý Tâm nhìn chăm chú về phía chỗ nguồn sáng ở bên trong, đứng tại vị trí gốc rễ thô to của cây dây leo cổ thụ là một phụ nhân mặc y phục xanh lục, mái tóc và mi mày cũng xanh lục, mặt mũi hiền lành với nụ cười mỉm trên mặt, trong tay cầm một viên Huỳnh thạch phát sáng.Đây là người nào? Bách Lý Tâm rất muốn hỏi Nam Trúc ở bên cạnh, nhưng phát hiện thấy Nam Trúc cũng là bộ dạng chỉ vừa mới được mở rộng tầm mắt.Sột soạt sột soạt, phía sau vang lên một tràng động tĩnh, hai người đồng loạt xoay người nhìn lại, nhìn thấy dây leo đan xen vào nhau, đã phong kín lại lối vào vừa rồi.Quay nhìn Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết, thấy bọn hắn không chút nào hoảng loạn, hai người mới hơi thấy an tâm.Nhóm người đi đến trước mặt phụ nhân lục y thì dừng lại.Nhìn thấy có thêm hai người lạ mặt, đằng yêu Độ Nương quan sát Nam Trúc và Bách Lý Tâm một chút, sau đó mới cười nói với Dữu Khánh: "Cuối cùng đã chờ được ngươi, còn tưởng ngươi không đến chứ."
Dữu Khánh: "Ngươi đã cầm được chìa khóa, chúng ta có tới hay không hẳn là không có ảnh hưởng quá lớn đối với ngươi."
Độ Nương giọng nói nhẹ nhàng, "Ảnh hưởng rất lớn, không phải tùy tiện xuất hiện một người nào đó đều có thể hợp tác, chờ được người thích hợp đi vào trong khe núi này đâu có dễ như vậy.
Đi vào bây giờ sao? Cả bọn họ."
Dữu Khánh: "Đúng vậy, lạ nước lạ cái, tự nhiên là phải dẫn theo chút người giúp đỡ."
Bách Lý Tâm càng thêm kinh nghi, muốn đi đâu?Đã xác định muốn đi vào bây giờ, Độ Nương cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nhắc nhở: "Sau khi tiến vào phải cẩn thận.
Ta nhớ mang máng hồi đó trước khi lối vào bị phong ấn, bên trong gặp phải lượng lớn tà khí xâm nhiễm, mấy năm nay cũng không biết bên trong đã biến thành dạng gì."
Lại là tà khí? Sư huynh đệ ba người quay mặt nhìn nhau.Tà khí gì gì đó, bọn họ không sợ, Dữu Khánh hỏi: " 'Ong chúa' mà ngươi nói đó, làm sao đối phó?"Độ Nương trả lời: "Đã trải qua nhiều năm như vậy, thực lực của hắn cho dù chỉ chậm rãi tích lũy lại, cũng chỉ có mạnh hơn chứ không kém hơn cảnh giới mà các ngươi gọi là Bán Tiên, dựa vào thực lực của các ngươi là không có cách nào đối phó được."
Những lời này vừa được nói ra, vẻ mặt Bách Lý Tâm chấn động, chỉ có mạnh hơn chứ không kém cảnh giới Bán Tiên, đó là cái gì? Bọn họ đến cùng đang nói cái gì?Nam Trúc vô cùng lo sợ hỏi: "Vậy còn làm sao chơi, chạy vào chịu chết sao?"Dữu Khánh nhấc tay ra hiệu ngừng, ý bảo gã không nên nói nhảm, hãy nghe người ta nói, bởi vì lần trước tới đây, đằng tinh này đã có nói, bà ta biết rõ nhược điểm của ong chúa đó.Độ Nương nhìn chằm chằm Nam Trúc cười hỏi: "Nếu các ngươi đã bằng lòng làm việc giúp ta, ta tự nhiên sẽ không để cho các ngươi đi chịu chết.
Dựa vào thực lực, các ngươi không được, vậy thì đừng dựa vào thực lực, có thể dùng một số biện pháp khác.
Các ngươi có biết bên trong đàn ong có phân chia đực cái không?"Nam Trúc nghi hoặc hỏi: "Đa số động vật đều có phân chia đực và cái?"Nhìn thấy nét mặt mấy người đều có vẻ không hiểu rõ lắm, Độ Nương giải thích tỉ mỉ: "Bên trong đàn ong đa số thành viên đều là binh sĩ làm việc, có khả năng sinh sản mới phân chia đực cái, mà sau khi giao phối, ong đực cơ bản sẽ chết đi.Con 'Ong chúa' tọa trấn bên trong đó kỳ thực chính là một con ong đực tu luyện thành tinh, vô luận thể xác hay tinh thần của nó đều đã siêu thoát ra khỏi ong đực phổ thông.Nhưng có một số thứ trời sinh đã khắc vào trong xương cốt, cũng làm cho nó khó thể siêu thoát.Sau khi tiến vào bên trong, đi thẳng khoảng trăm dặm, có thể nhìn thấy một cây đại thụ cao vút, đó là Bất Hủ chi thụ, chính là Tiên cung của tiên tử hồi đó."
Nghe đến đó, Bách Lý Tâm thực sự là tim đập tăng nhanh, đại khái đã biết rõ mấy tên này đang làm gì, vậy mà lại là đang tìm kiếm tiên gia động phủ, nhìn bộ dạng này, hình như đã tìm được.Tuy rằng nàng ta đã nghe kể về chuyện mấy tên này tìm được Tiểu Vân gian, nhưng vẫn khó có thể tin nổi.Nơi mà rất nhiều thế lực lớn tìm nhiều năm như vậy cũng không thể tìm được tung tích, ba tên không có nguyên tắc này làm sao có khả năng liên tiếp tìm đến?" 'Ong chúa' hẳn là an vị tọa trấn tại bên trong Tiên cung, cho nên sau khi các ngươi tiến vào không nên vội vã đến Tiên cung.
Sau khi tiến vào, trước tiên hãy cứ đi tới sẽ nhìn thấy một ngọn núi, đại khái cũng chỉ khoảng trăm dặm, có thể nhìn thấy một cái hố thật lớn, trong hố có một loại thực vật, tên là 'Tiêu Hồn', nở ra đóa hoa vàng kim, trong hoa có phấn hoa hồng nhạt.Việc các ngươi cần phải làm là nỗ lực thu thập nhiều một chút phấn hoa Tiêu Hồn.
Khi thu thập, nghìn vạn lần phải nhớ kỹ, che kín miệng mũi, không nên hít phấn hoa này vào.
Phấn hoa này mặc dù không tính có độc, nhưng có thể khơi dậy ham muốn tình dục, một khi hút nó vào, sẽ bị rối loạn tâm trí, đến lúc đó sẽ làm ra chuyện gì, các ngươi có thể tưởng tượng được.Sau khi thu thập được một số lượng phấn hoa nhất định, thì đưa đến phụ cận Tiên cung, vẩy phấn hoa này lên trên những bông hoa tươi khác, đến lúc đó tự nhiên sẽ có những con ong khác nhiễm phải đưa vào trong Tiên cung.Một khi 'Ong chúa' ăn vào, nó sẽ động dục.
Khi đó, thiếu sót bẩm sinh của nó liền sẽ xuất hiện, dựa vào tu vi của nó mặc dù không đến mức mất đi tính mạng giống như ong đực bình thường, nhưng trong vòng 3 ngày là không thể sử dụng tu vi bình thường, tu vi sẽ bị kiềm chế rất lớn.
Nếu như nó dám cưỡng ép thúc phát, không khác gì tự sát, đó chính là cơ hội rất tốt cho các ngươi.Nhớ kỹ, một khi đã đắc thủ, phải lập tức tru sát nó, nghìn vạn lần không nên mong chờ may mắn.
Nếu không, chờ cho nó khôi phục lại, các ngươi có thể tưởng tượng được hậu quả thế nào."
Mấy người nghe nói vậy thì tinh thần phấn chấn, nhưng vẫn có nghi ngờ, Dữu Khánh hỏi: "Đàn ong lây dính phấn hoa Tiêu Hồn, cũng chưa chắc đã có thể làm cho 'Ong chúa' ăn nhầm đi?"Độ Nương nói: "Trừ khi nó đã chuyển giới tính, trong tình huống bình thường, mỗi ngày nó đều sẽ hưởng thụ đàn ong cung cấp nuôi dưỡng, mật tươi càng là thứ ắt không thể thiếu mỗi ngày."
Ánh mắt Nam Trúc sáng lên, "Ý của ngươi là nói, chỉ cần bầy ong lây dính Phấn hoa Tiêu Hồn bò qua thứ mà nó ăn, cho dù số lượng nhỏ, cũng sẽ có tác dụng với nó?"Độ Nương gật đầu, "Thực là một tên mập thông minh.
Đúng vậy, thiếu sót bẩm sinh, một số lượng nhỏ cũng đủ để gây ra ảnh hưởng nhất định đến nó."
Dữu Khánh: "Chúng ta cũng không dám tới gần nó, cũng không thấy được nó, làm sao có thể xác định nó có bị hạn chế tu vi hay không?"Độ Nương: "Nếu như nó có biến, đàn ong tất nhiên sẽ hỗn loạn, nhìn thấy đàn ong có rối loạn, đó chính là đã thành công.
Sau đó các ngươi có thể lẻn vào Tiên cung, cũng chính là cây đại thụ kia.
Tại giữa chạc cây chính lớn nhất, cũng chính là bên trong chính điện của Tiên cung, có mọc một cây dây leo hồ lô.
Các ngươi hãy nhìn kỹ, ở trong đó hẳn sẽ có một quả hồ lô màu tím đen.
Vây khốn bên trong đó chính là bản mạng linh phách của ta, có thể hái xuống mang cho ta."
Dữu Khánh: "Đã nhớ rồi.
Thứ chúng ta muốn tìm thì sao?"Độ Nương thoáng sửng sốt một chút, hỏi ngược lại: "Ba nguồn tiên tuyền sao?"Tiên tuyền? Ánh mắt Bách Lý Tâm lấp lóe quan sát sư huynh đệ ba người, phát hiện thấy Mục Ngạo Thiết dường như một mực nhìn chằm chằm vào mình.Dữu Khánh: "Phải."
Độ Nương: "Ta đã nói rồi, việc này ta cũng không rõ lắm.
Tuy nhiên phía dưới Tiên cung có một nguồn suối, không biết có phải là nguồn suối mà các ngươi muốn tìm hay không.
Chỉ có chính các ngươi đến đó xác nhận mới có thể biết được."
Dữu Khánh trầm mặc một hồi, lại hỏi: "Bên trong, ngoại trừ đàn ong gì đó ra, còn có nguy hiểm gì khác hay không?"Độ Nương suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: "Hồi đó hẳn là có, người sống lưu lại không đi, về sau chỉ sợ đều đã bị 'Ong chúa' tàn sát rồi."
Nam Trúc hiếu kỳ, "Vì sao 'Ong chúa' phải tàn sát người sống?"Độ Nương lắc đầu: "Ta cũng không biết vì sao.
Dù sao nó chính là tàn bạo như vậy, có thể là bởi vì bị tà khí ảnh hưởng.
Nói chung các ngươi nghìn vạn lần nhớ kỹ, một khi đắc thủ, thì phải lập tức chém giết 'Ong chúa', nhất định không thể chút nào nhân từ nương tay, nếu không sợ là sẽ hối tiếc không kịp.Đúng rồi, còn phải chú ý đàn ong đó, chúng nó tên là 'Ngũ sắc phong', thân có năm màu, tốc độ bay cực nhanh, lực va chạm tự nhiên cũng không yếu, nhất là độc châm của nó, nếu như bị độc châm gây thương tích, thuốc và châm cứu đều khó chữa, toàn thân thối rữa, không quá hai ngày cả người liền sẽ hóa thành một bãi nước mủ."
Nam Trúc hít vào một hơi khí lạnh, "Không có thuốc giải sao?"Độ Nương: "Có thuốc giải, chính là mật ong mà chúng nó làm ra, vừa uống vừa thoa ngoài da, có thể giải được độc của nó.
Khi các ngươi đi tìm Tiêu Hồn hoa, trên đường nhớ nhìn kỹ xem có một loại cỏ hình dạng như tóc đen, toát ra mùi tanh tưởi hay không, nó tên là 'Thi Mao thảo', 'Ngũ sắc phong' không thích tới gần thứ này, lấy nó đan bện lại khoác ở trên người, tránh được bị nó tấn công, ẩn núp yên tĩnh bất động thì còn có thể tránh được bị nó tìm kiếm."
Nam Trúc liên tục gật đầu, đây chính là biện pháp cứu mạng, không thể quên, cũng hỏi tiếp: "Còn điều gì cần nhắc nhở thì nói hết cho chúng ta biết đi."
Độ Nương: "Thời gian lâu dài, mọi thứ thay đổi, tình hình bên trong như thế nào ta cũng không rõ ràng được nữa, các ngươi đi vào trước dò xét tình hình rồi nói tiếp đi.
Có gì không thích hợp, thì trở về thương lượng đối sách với ta."
Nam Trúc: "Chúng ta vừa đi vào sẽ không đụng ngay phải đám 'Ngũ sắc phong' gì đó đi?"Độ Nương: "Điều này thì không cần lo lắng.
Bên trong bên ngoài tiên phủ đều cùng mặt rời và mặt trăng, trong đêm tối, đàn ong đều sẽ về tổ, tốt nhất là thừa dịp đêm để đi vào."
Dữu Khánh nói: "Nếu là như thế, vậy thì trước hết vào xem đã."
Độ Nương mỉm cười, đưa tay chỉ về phía cầu thang dây leo xoay tròn lên trên, ra hiệu mời đi lên.Dữu Khánh không phải lần đầu tới đây, biết rõ là chuyện gì xảy ra, lập tức phi thân tránh né xích sắt liên tục bay lên.Ba người khác đương nhiên là đuổi theo.Đỉnh của sào huyệt Đằng tinh đã mở ra, ba người vừa đến đỉnh chóp, bên trong sào huyệt lập tức tuôn ra nhành dây leo đan bện vào nhau giống như con rồng, uốn lượn kéo dài lên không.Dữu Khánh là người đầu tiên chụp lấy cành dây leo cùng lên không theo, đồng thời giấu đi ánh sáng Huỳnh thạch trong tay.Ba người khác cùng làm theo.