Trong sào huyệt của Đằng tinh, khuôn mặt ngửa đầu ngóng nhìn lên của Độ Nương đột nhiên có cảm giác vặn vẹo, trên cổ và mặt mũi chợt xuất hiện những đường đen như con giun đất lan tràn ra, khuôn mặt hiền lành thoáng chốc trở nên có chút dữ tợn.Bà ta xoay xoay cổ, những đường nét màu đen như đó liền như giun đất rụt vào trong đất, khuôn mặt trở lại bình thường.Trong đôi mắt ngửa đầu ngước nhìn của bà ta hiện ra sự hi vọng.Những sợi xích sắt vắt ngang trong sương mù trên không trung, bị nhánh dây leo như rồng bay lên linh xảo tránh né, cũng mang theo bốn người bám trên đó đồng thời linh xảo né tránh.Huỳnh thạch trong tay mấy người cũng lần lượt được giấu đi.Cho dù như thế, Bách Lý Tâm lưng đeo cung tên vẫn thấy được trên dây leo bên người đang nở ra từng đóa hoa tươi, nàng ta ngửi được hương thơm thoang thoảng bay lên không.Bỗng nhiên, Đằng long phá tan lớp sương mù che phủ vực sâu, trong tầm mắt là trăng sáng treo cao, ánh sao đầy trời.Bốn người bám vào trên đó vô cùng lo sợ, cảnh giác nhìn xung quanh, rất sợ bị bảo vệ của Linh cốc phát hiện.Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết đều chú ý tới một điểm, vị trí nhô ra khe núi lao lên không trung có sự khác biệt so với lần trước, từ chuyện này đại khái cũng biết được một điểm, Đằng yêu chiếm giữ tại đây nhiều năm, hẳn đã có khả năng nắm giữ nhất định đối với tình hình hai bên khe sâu, nếu không nó sẽ không dám bay lên không trung tùy tiện như vậy.Ánh đèn bên trong Linh cốc vẫn mù mờ sáng như trước, núi non xung quanh cũng mờ mờ mịt mịt xa xa gần gần, mấy người cảm thấy nếu như không đặc biệt chú ý quan sát, bọn họ bay lên không trung theo cách này, bảo vệ bên trong Linh cốc chưa chắc đã có thể lưu ý thấy bọn họ, có lẽ sẽ bị nghĩ lầm là đám mây trong không trung nơi xa.Đằng long đột nhiên ngừng bay lên, ngẩng đầu nhìn lên, con ngươi Bách Lý Tâm đột nhiên co lại, vẻ mặt chấn động vô cùng.Nàng ta phát hiện thấy mình đang treo tại trước một chiếc cổng ngọc thạch to lớn và cổ kính, trên chính diện cổng chào có ba chữ lớn "Kính Hoa Uyển" nổi bật rõ ràng dưới ánh trăng.Kính Hoa? Nàng ta liên tưởng đến những câu chuyện truyền thuyết, đã đoán được đây là động phủ của vị tiên nhân nào.Nàng ta vô thức nhìn nhìn xung quanh, không hiểu rõ, lối vào động phủ dễ thấy như thế, người của Côn Linh sơn há có thể nhìn không thấy sao?Nam Trúc vẻ mặt đầy kinh ngạc, cho dù trước đó đã nghe Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nhắc tới, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy gã vẫn cảm thấy cực kỳ chấn động.Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết xoay người ngồi nửa xổm tại trên cầu dây leo, nhìn thấy trong xúc tu trên đỉnh cầu dây leo nổi lên một viên kim châu, kim châu chạm vào hư không, hư không bắt đầu rung động gây ra gợn sóng trong không trung.Khi những vòng gợn sóng hư không càng ngày càng dày đặc, rồi chợt thấy tâm sóng bắt đầu trở nên yên tĩnh, cuối cùng sau một vòng gợn sóng lan ra xung quanh, hư không liền triệt để không còn động tĩnh.Xúc tu của cầu dây leo tiếp tục kéo dài ra, chạm vào bậc cấp ngọc thạch dưới cổng chào, tại đầu mút xúc tu đan bện lại nhanh chóng lớn lên tạo ra hình dáng một người, hình người do dây leo đan bện ra này mơ hồ có thể nhận ra được đó là hình dáng của Độ Nương, bàn tay cầm lấy kim châu.Hình người Độ Nương chậm rãi giang hai tay ra, dường như rất thoải mái, thoải mái đến mức cất tiếng rên rỉ, lẩm bẩm như nói mớ, "Chính là khí cơ bổ dưỡng quen thuộc này a, quá thoải mái, đã bao nhiêu năm rồi mới lại được đứng ở nơi đây lần nữa."
Tại dưới cầu dây leo, Nam Trúc và Bách Lý Tâm cũng xoay người bước lên trên.Dữu Khánh đi trước thử thăm dò, bước tới một bước, đặt chân lên trên bậc cấp ngọc thạch, thử dò xét mấy lần, sau khi đã xác định có thể đạp lên được, hắn mới nhấc hai chân bước tới.Mục Ngạo Thiết ra hiệu cho Nam Trúc và Bách Lý Tâm cũng lên theo, cuối cùng y mới nhảy lên trên bậc cấp ngọc thạch, sự chú ý vẫn luôn dành một phần trên người Bách Lý Tâm.Dữu Khánh thì quay về phía Độ Nương trên nhành dây leo ở phía sau, đòi lại viên kim châu, "Phải tra cho ta chứ?"Nam Trúc lập tức dõi đôi mắt trông mong nhìn tới, đó là bảo bối của gã, nhất là sau khi đã biết được tác dụng kỳ diệu của vật này, gã biết rõ mình đã có được một vật báu vô giá.Trên tay Độ Nương chui ra một số sợi dây leo, chúng lập tức cuốn viên kim châu mất hút, "Ta giữ thứ này, các ngươi cầm về thứ ta muốn, ta tự nhiên sẽ trả lại cho các ngươi."
Dữu Khánh: "Lần này đi vào chưa chắc đã có thể lấy được thứ ngươi muốn, có lẽ thời gian chỉ đủ để dò đường, trước hừng đông ngày mai chúng ta cần phải trở ra, nếu không Côn Linh sơn sẽ tìm chúng ta."
Độ Nương: "Vậy đặt ở trong tay ta chẳng phải càng thích hợp hơn sao, các ngươi đã biết rõ cách ra vào, ta cũng sợ các ngươi bỏ ta ra, làm một mình."
Dữu Khánh: "Xem ra ta đoán không sai, chỉ cần cầm đi viên kim châu này, lối ra vào này sẽ đóng kín trở lại."
Độ Nương: "Không sai."
Dữu Khánh: "Ngươi không có khả năng một mực dựng cầu ở đây, như vậy sẽ rất dễ bị Côn Linh sơn phát hiện.
Cửa đóng rồi, chúng ta không thể liên lạc được với ngươi khi muốn đi ra."
Độ Nương: "Yên tâm đi, cánh cửa phong ấn này có hơi bị tổn hại, có một khe hở, khi các ngươi muốn đi ra thì chỉ cần tấn công vào phong ấn cửa ra, khí tức trong tiên phủ tràn ra có biến hóa thì ta sẽ phát hiện được, lúc đó sẽ mở cửa để các ngươi ra ngoài."
Dữu Khánh hơi suy nghĩ một chút, "Đồ vật có thể trước tiên đặt ở chỗ ngươi, nhưng tốt nhất không nên chơi đùa thủ đoạn gì, nếu không sẽ có người đem ngươi nhổ tận gốc."
Lời này của hắn cũng không phải chỉ là hư ngôn, sau lần trước đến đây cùng với Mục Ngạo Thiết, hắn đã từng nói với Mục Ngạo Thiết, cảm thấy tên yêu quái này không đáng tin.Trong trường hợp cảm thấy đối phương không đáng tin cậy, nếu vẫn dám tiếp tục xông vào bên trong, đương nhiên phải có chuẩn bị hậu chiêu.Khi đã quyết định vẫn sẽ xâm nhập vào trong tiên phủ này, trước đó hắn đã truyền tin mật cho Cao lão Nhị, một khi bọn hắn không thể quay về, Cao lão Nhị sẽ có động tác.Cũng không phải là muốn Cao lão Nhị tới cứu bọn hắn, hay muốn tiểu sư thúc đến đây cứu, lực lượng của tiểu sư thúc và Cao lão Nhị có hạn, tới đây cũng vô ích, hắn cũng không muốn khiến cho chút hương hỏa còn lại của Linh Lung quan biến mất.Hắn muốn chính là Cao lão Nhị thả ra tin tức cho Tu Hành giới, cho mọi người biết "Kính Hoa tiên uyển" trong truyền thuyết ở đâu, chỉ ra phương pháp ra vào, đến lúc đó tất nhiên sẽ có các thế lực lớn nghĩ cách hỗ trợ mở ra tiên phủ.
Khi đó Đằng yêu này tự nhiên cũng sẽ không thể sống được thoải mái.Độ Nương giống như là đang ngóng nhìn Dữu Khánh, trầm mặc một hồi rồi mới trả lời: "Yên tâm, ta còn cần ngươi mang đồ vật ra ngoài nữa."
Dữu Khánh xoay người định đi vào, nhưng chợt nghĩ tới gì đó, quay lại hỏi: "Mấy ngày trước đó, nhìn thấy Côn Linh sơn mở ra Linh cốc đại trận, làm cho cây khô sống lại, ta tận mắt nhìn thấy cảnh tượng vô số phong lan nở hoa rất nhanh, có phải là có liên quan với tiên phủ này hay không?"Độ Nương: "Phải."
Dữu Khánh: "Nói cách khác, Côn Linh sơn biết về tiên phủ, và cũng biết làm thế nào để lợi dụng tiên phủ này?"Độ Nương nở nụ cười, "Bọn họ mà có thể biết được cái gì? Nếu như thật sự biết được, ngươi và ta làm sao còn có thể có cơ hội gặp mặt.
Bọn họ chỉ biết nơi này là một nơi tốt hiếm có, chung linh dục tú, xem nó như báu vật, và coi nó là bí mật tối cao trong môn phái.Trận pháp đó cũng chỉ là Tụ linh trận thu thập thiên địa linh khí bình thường mà thôi, chỉ bày ra để lừa gạt người ngoài, nhằm duy trì thể diện của đại phái Linh thực đệ nhất thiên hạ.Sở dĩ cây khô có thể sống lại, là bởi vì khi trận pháp vận chuyển, toàn lực thu thập linh khí thì dẫn đến linh lực trong tiên phủ thoát ra qua khe hở cổng vào nhanh hơn, được linh lực từ tiên phủ rót vào, mới làm cho những cây cối hoa cỏ đó tăng tốc phát triển và sống lại, đừng có bị thủ đoạn làm ra vẽ huyền bí của Côn Linh sơn lừa bịp."
"Thì ra là thế."
Dữu Khánh chậm rãi gật đầu, rốt cuộc đã cởi bỏ được nghi hoặc trong lòng, sau đó hắn không nhiều lời nữa, xoay người dẫn đầu xông vào một thế giới khác ở trước mắt.Ba người Nam Trúc cũng lập tức đuổi theo.Hương hoa thấm đậm lòng người, vừa mới tiến vào trong vùng thế giới này, mấy người đã bước vào một biển hoa, một biển hoa phong hoa, đủ các loại phong lan nở rộ đẹp đẽ tuyệt vời, ngay từ cổng chào ngọc thạch một đường đi đến đây, phía trước vẫn y nguyên là biển hoa vô biên vô hạn.Theo lý thuyết, hoa lan là không thích hợp sinh trưởng tại khu vực trống trải rộng lớn như vậy, nhưng tại nơi đây, tình hình rõ ràng không thể nhìn nhận như bình thường.Thực vật tại nơi này sinh cơ bừng bừng, có thể cảm nhận được một cách chân thực và rõ nét.Nam Trúc quay đầu lại nhìn cổng vào cách mấy chục trượng ở phía sau, "Lão Thập Ngũ, có thể tin tưởng được lời nói của lão yêu quái này không vậy?"Dữu Khánh: "Theo lý thuyết thì không cần thiết quanh co lòng vòng để hại chúng ta, nhất là trước khi còn chưa lấy được thứ bà ta muốn."
Hắn nhấc tay chỉ về phía một ngọn núi, "Đi, trước tiên đến ngọn núi đó, trước hết cứ làm theo lời ba ta nói thử xem, mọi người hãy nhớ kỹ địa hình địa vật, tránh lạc đường khi trở về."
Nam Trúc nhìn nhìn xung quanh, trong lòng có chút bất an, gã lấy "Đầu To" ra đặt ở trên vai mình, nhỏ giọng dặn dò: "Đầu To, Đầu To ngoan, nếu phát hiện thấy có gì đó không ổn, nhớ nhắc nhở chúng ta đúng lúc nha."
Gã biết Đầu To có khả năng phát hiện được nguy hiểm nhạy cảm hơn xa bọn họ."
Tích tích."
Đầu To cất tiếng kêu to, đáp lại hai tiếng, xem như đã đồng ý rồi.Từ sau khi Dữu Khánh vượt vào những vòng đấu trong, Đầu To cơ bản đều được đặt ở chỗ Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết, Dữu Khánh ở chung một chỗ với người ngoài không thuận tiện nuôi nấng, khi thi đấu, phải đánh qua đánh lại nên cũng không thuận lợi mang theo Đầu To.Bây giờ, Đầu To không còn như lúc trước, từ khi được Minh tăng làm phép, nó đã thông linh tính, có thể nghe hiểu được tiếng người, thậm chí còn biết chữ nữa, quả thực làm cho sư huynh đệ ba người cảm thấy kinh ngạc và vui mừng, có phần bội phục với năng lực của Minh tăng.Vì vậy, bây giờ Đầu To không còn kêu lung tung nữa, có thể phân biệt tình huống bằng lý trí, thí dụ như trong lúc lén lút, nó chắc chắn sẽ không kêu loạn để bị người ta phát hiện.Bách Lý Tâm nhìn tới, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, không lẽ con côn trùng này có thể nghe hiểu tiếng người?Nàng ta cảm thấy trên thân ba người này dường như còn có rất nhiều bí mật mà nàng ta chưa nắm giữ được.Lúc này cũng không có tâm trí để nghĩ tới chuyện khác, nàng ta cảnh giác xung quanh, cùng theo bọn hắn đồng thời lướt tới phía trước trong vùng thế giới này.Bọn hắn không biết được rằng, vào lúc này, tại bên trong Linh cốc, cho dù không có kích hoạt Tụ Linh đại trận, nhưng phong lan trong núi lại lần nữa sinh cơ bừng bừng, nhanh chóng phát triển, vươn mình nở hoa, các loại hoa cỏ cây cối đều tại trong đêm tối đầy sao này vươn mình phát triển.Đứng ở trên núi đỉnh, Hướng Lan Huyên vẫn với dáng vẻ không trang điểm gì, tóc dài phủ vai, quần áo nhẹ nhàng tung bay, ánh mắt ngưng tụ, chậm rãi quét nhìn khung cảnh xung quanh dưới màn đêm.Không bao lâu sau, lại có một vị lão thần tiên mặc bạch y nhẹ nhàng bay tới, hạ xuống tại bên cạnh nàng, không phải ai khác, chính là Hoàn đại trưởng lão Hoàn Ngọc Sơn.Hướng Lan Huyên liếc mắt nhìn lão ta, "Xin lỗi, không nghĩ tới đã khuya như thế mà còn phải kinh động tới Đại trưởng lão."
Hoàn đại trưởng lão khoát tay áo đáp: "Đại hành tẩu nói quá lời, đây là nơi lão hủ trông coi, đích thân pháp giá của Đại hành tẩu tới đây, lão hủ đương nhiên phải đến đây tiếp đãi."
Lão ta là nhận được thông báo khẩn cấp của Nhan Dược, mới vội vàng chạy đến đây, cũng thực sự rất lo lắng.Muốn không lo lắng cũng khó, rất sợ bí mật đặt chân Tu Hành giới của Côn Linh sơn bị bộc lộ, mà người ở cấp bậc như lão ta chính là người được lợi ích nhiều nhất từ bí mật này, đương nhiên sẽ phải kiên quyết bảo vệ.Trong lúc nói chuyện, lại có một người phi thân lên núi, người này chỉ dám đứng xa xa nhìn hai người, không dám tới quá gần.Người tới không phải ai khác, chính là Tần Phó Quân, nàng ta truy tung theo Hướng Lan Huyên mà đến đây.
Nàng ta không dám giống như Hướng Lan Huyên trực tiếp xông vào Linh cốc như vậy, phải ở bên ngoài trao đổi một phen mới có thể tiến vào, vì vậy nàng ta đến đây còn chậm hơn cả Hoàn đại trưởng lão.Hướng Lan Huyên cũng chỉ thoáng liếc nhìn nàng ta mà thôi, lúc này tâm tư hoàn toàn không đặt tại trên thân hai người này.
Nàng ta đưa mắt nhìn quét khắp nơi, ánh mắt chợt ngưng tụ, nhìn chăm chú về phía vực sâu cuối Linh cốc, nhận thấy tại nơi đó có một bóng mờ dường như có chút không thích hợp.Lúc trước đã nhìn thấy, nhưng chỉ cho rằng là thế núi xa xa dưới ánh trăng, hoặc là bóng đám mây lướt qua phía xa xa, nói chung là không có khả năng có một đống lớn đồ vật như vậy treo tại không trung, nên chỉ lướt qua rồi thôi.Sau nhiều lần để ý tới, dần dần cảm thấy có chút không đúng, nhưng không thể nói rõ là có gì không đúng, hình như không giống là hình dáng dãy núi, cũng không giống như mây bay qua.Nếu là lúc bình thường, nàng sẽ không để ý, xác thực sẽ không nghĩ đến có thứ gì như vậy lơ lửng tại không trung, nhưng bây giờ không phải lúc bình thường, nếu đã nhận thấy có dị thường, nàng nhất định sẽ đến để xác nhận.Vừa nghĩ như vậy, nàng ta vung hai tay áo, thân hình lập tức lướt khỏi đỉnh núi, bay về phía đó để kiểm tra.Đứng ở dưới cổng chào hư không, dây leo hình người đang cảm khái chuyện cũ, nhìn theo mấy bóng người đi xa, chợt giật mình sợ hãi quay đầu lại nhìn, rồi nhanh chóng tan rã hình người, tản ra thành một đám dây leo bám ở bên trên, không dám tiếp tục có chút động tĩnh nào.Hướng Lan Huyên dừng tại trong không trung, lơ lửng tại trước cầu cây uốn lượn kéo lên không trung, còn ngửi ngửi mùi hoa nở ở bên trên, mặt đầy kinh nghi bất định.Nàng ta không chỉ tới vùng này nhìn xem một lần, có thể xác định trước đây không tồn tại thứ chống lên ở trước mắt này, lại nhìn phía dưới thấy thứ này từ vực sâu mọc lên, nàng ta ý thức được thứ này có liên quan với Đằng yêu bị khóa tại phía dưới.Chỉ là không biết thứ này trong đêm tối chui ra đây, vươn lên cao như thế là để làm gì, nàng ta ngẩng đầu nhìn nhìn lên trên, thân hình lần nữa bay lên cao, đi theo phương hướng vươn lên của cầu dây leo.Ở chỗ sâu trong vực sâu, bên trong sào huyệt âm u thâm trầm đan xen xích sắt của Đằng yêu, Độ Nương nắm chặt năm ngón, dừng như rất sợ ánh sáng từ Huỳnh thạch trong tay chiếu ra ngoài.Ánh sáng xuyên qua khe hở chiếu vào trên mặt bà ta, có thể nhận thấy vẻ mặt của bà ta rất khẩn trương, ngửa đầu ngóng nhìn, có vẻ như thở cũng không dám thở.Bà ta có thể cảm nhận được tu vi của người tới đây rất cao, từ việc đối phương có thể đứng ở trong không trung là có thể biết được, cao hơn hẳn tất cả những thành viên Côn Linh sơn mà bà ta từng gặp qua.Huống chi bà ta cũng nhận biết Hướng Lan Huyên, bởi vì Hướng Lan Huyên từng tới Linh cốc không chỉ một lần, trước đây thậm chí còn mang theo người của Đại Nghiệp ty xuống đáy cốc điều tra.Bà ta biết rõ, phía sau Hướng Lan Huyên có một thế lực khổng lồ và cường đại, một thế lực khiến cho Côn Linh sơn thần phục.Nhưng bà ta không rõ chính là, tại sao lại dẫn tới người này, việc cơ mật như thế, với đầu óc của vị tài tử đệ nhất thiên hạ kia chẳng lẽ không biết cái gì gọi là bí mật làm việc sao?Nói chung, bà ta đã hoảng sợ rồi.