Bán Tiên ( Dịch )

Chương 732 - Chương 732: Ô Này Ô Này Ô Này

Chương 732: Ô này ô này ô này

Khúc trưởng lão đưa tay bắt lấy một cánh hoa từ trên không trung bay lượn xuống, lật nhìn xem, rồi đặt ở trước mũi ngửi ngửi, lại ngẩng đầu nhìn lên phía trên, có chút bất an, không biết Đại trưởng lão đi chuyến này là cát hay là hung.Vạn nhất có biến, đám người bọn họ phải làm gì bây giờ?Khúc trưởng lão suy nghĩ một hồi, cảm thấy nên phái người đi thông báo cho Tông môn biết, liền gọi hai người tới, thì thầm dặn dò một hồi, sau đó để hai người nhanh chóng về Tông môn.Trên đại thụ, Hướng Lan Huyên và Hoàn Ngọc Sơn trước sau hạ xuống trên một cành cây khô còn rộng hơn cả một con đường phố, hai nữ tử dẫn đường lần nữa đưa tay ra hiệu, mời bọn họ đi tới "Quảng trường" phía trước.Nơi gọi là "Quảng trường" kỳ thực chính là một chỗ chạc cây nơi có mấy cành cây chính xòe ra.Từng cái từng cái lò lửa rải rác nơi đó đang hừng hực bốc cháy, người nhìn thấy vô cùng sợ hãi, lo lắng cây "Thần thụ" này sẽ bị đốt cháy.Trong sân có đặt mấy cái trống tròn, có ba nam nhân đi chân trần đang sôi nổi nhảy ở trên trống, những điệu nhảy rất kỳ quái.Có hai người trong số đó để trần, thân thể vạm vỡ, cơ ngực cơ bụng nổi lên, đường nét rõ ràng, đi chân trần nhảy tới nhảy lui trên trống, tạo ra những âm thanh nhịp nhàng có nhịp điệu.Chiếc trống ở chính giữa là chiếc trống lớn nhất, bên trên có một nam nhân mặc y phục hoa hòe, trên búi tóc cài một đóa hoa tươi màu hồng phấn, tay áo rộng thùng thình xắn đến trên vai, giống như hai sợi dây treo tại trên vai, hai tay trần, chân trần đung đưa bước nhảy.Kỳ quái chính là, mắt bị bịt kín, một dải ruy băng buộc quanh mắt, ngoài miệng để 2 chòm râu cong ra như hình chữa Bát, cầm chén rượu trong tay, người lắc lắc lư lư.Nhìn thấy tiến tới phía trước giẫm mấy bước, lại duỗi người xoay eo lui lại giậm chân vang lên tiếng trống, miệng ngâm xướng, "Túy nha túy nha túy nha túy nha."

Hai gã nam nhân để trần lập tức nhảy theo, đạp ra tiếng trống phụ họa, "Ô này ô này ô này."

Hoa y nam tử bỗng nhiên đạp liên tục một trận, sau khi chậm lại, thân thể mềm oặt nằm úp sấp nhoài nhoài bò bò lắc lư ngâm xướng, "Tỉnh nha tỉnh nha tỉnh nha tỉnh nha."

Hai gã nam nhân để trần lại nhảy tới nhảy lui, đung đưa thân thể giậm chân phụ họa, "Ô này ô này ô này."

Trong đó có một người vừa đung đưa vừa ôm vò rượu châm rượu cho hoa y nam tử.Lúc này hai nữ tử dẫn đường cũng mỗi người nhảy lên trên một chiếc trống, giậm chân vỗ tay phụ họa, "Ô này."

"Bò nha bay nha người nha đi đâu?""Ô này ô này ô này."

"Ô này."

Thử đi vào bên trong "Quảng trường", Hướng Lan Huyên và Hoàn Ngọc Sơn quay mặt nhìn nhau, tình hình này khiến đầu bọn họ mù mờ không hiểu.Bọn họ muốn biết được gọi là "Đại vương" là người nào, là kẻ mặc y phục hoa hòe sao? Nhưng nhìn hành vi phóng đãng như vậy lại cảm thấy không giống.Nếu như đã tới nơi này, khách liền phải theo chủ, bọn họ cũng chỉ có thể tạm thời kiên nhẫn chờ đợi.Nhìn tới nhìn lui, phát hiện thấy điệu nhảy của những người khác đều nhịp nhàng có quy luật, duy chỉ có điệu nhảy của hoa y nam tử là không thể nắm được nhịp điệu, khi thì rón ra rón rén giống như ăn trộm, khi thì như con gà trống vểnh mông xoay lui xoay tới khoe mẽ bước đi, khi thì hai chân đạp loạn liên tục, mặt trống chấn động văng nước khắp nơi.Chén rượu đặt trên mặt trống bị hất rượu ra tung tóe.Có khi còn ngã sõng xoài trên mặt trống, quay cuồng, chân tay đập loạn, có cảm giác hoàn toàn tự do ngẫu hứng.Và cả tiếng xướng ca kia nữa, dường như cũng rất tùy ý.Chờ rồi tiếp tục chờ, chờ đến khi một vò rượu rót sạch, chờ đến một giọt rượu cuối cùng chảy vào trong chén rượu, hoa y nam tử mới ngẩng đầu uống cạn, tiện tay quẳng chén rượu lên, giang hai tay ngã ngửa ra sau, ngửa mặt lên trời xướng ra một câu "Ô này ô này ô này", rồi mới đột nhiên tung người bay lên.Người nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt hai người Hướng, Hoàn, giống như một tên trộm mắt mù, mũi mấp máy, ngửi ngửi trước mặt hai người, khiến cho hai người vô cùng khẩn trương.Hoa y nam tử bỗng nhiên chỉ tay vào Hoàn Ngọc Sơn, khẳng định: "Nam nhân."

Lại đưa tay kéo dải băng bịt mắt ra, đồng thời nói về phía Hướng Lan Huyên, "Nữ nhân."

Một đôi mắt sáng ngời có thần vụt sáng, đánh giá Hướng Lan Huyên.Và Hướng Lan Huyên cũng đang quan sát y, phát hiện thấy ngoại hình rất có dáng vẻ nam nhân, chỉ là bộ ria mép chữ bát này nhìn có chút quen mắt.Sau khi xác nhận Hướng Lan Huyên trước mắt là nữ nhân, y lại quay đầu nhìn chăm chú Hoàn Ngọc Sơn, sau đó cười ha hả lui về phía sau, "Đoán đúng rồi."

Tiện tay ném dải băng trong tay đi, ngoắc tay.Vì vậy, hai gã nam tử ở trần mỗi người ôm một vò rượu đến, hai nữ tử xinh đẹp cầm chén đưa tới.Rót đầy rượu, tay trắng nâng chén, đưa đến trước mặt hai người Hướng, Hoàn.Hai người nhìn nhau không nói nên lời, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhận lấy, hoa y nam tử nhấc tay ra hiệu, "Người tới là khách, mời cạn chén này."

Hai người nhìn xem rượu ở trong chén, thứ này không biết được là địch hay bạn, thử hỏi làm sao có thể uống xuống được.Hướng Lan Huyên mở miệng chuyển hướng đề tài, "Dám hỏi tôn giá là người phương nào?"Nữ tử xinh đẹp ở bên cạnh nói: "Đây chính là đại vương của chúng ta."

"Thì ra là đại vương, thất kính."

Hướng Lan Huyên hơi khom người, Hoàn Ngọc Sơn cũng làm theo.Hoa y nam tử lại nhấc tay ra hiệu cho hai người uống rượu.Nhưng hai người bưng chén rượu quả thực khó xử, thật sự không dám dễ dàng uống vào trong bụng.Thấy thế, hoa y nam tử cười vươn tay, cầm chén rượu trong tay hai người về, trước tiên rót hết một chén vào trong bụng mình, rồi mới hỏi: "Các ngươi làm sao mở ra được phong ấn đi vào đây?"Hai người Hướng, Hoàn tức thì quay mặt nhìn nhau, cũng không biết vị này sau khi nhìn thấy bọn họ mới biết cổng tiên phủ mở ra, hay là cổng tiên phủ vừa mở ra thì đã biết được.Hướng Lan Huyên thử hỏi một câu, "Đại vương đã biết được chúng ta tiến vào từ trước rồi?"Hoa y nam tử nhún vai, nâng chén kính rượu với tán cây phía trên, rồi nốc cạn, chép miệng một cái, nói: "Khi phong ấn mở ra, ta ở đây có thể cảm ứng được.

Ta hỏi lại một lần cuối cùng, các ngươi là vào bằng cách nào?"Hỏi xong, y giao hai chén rượu không cho nữ tử xinh đẹp bên người cầm.Thấy y nói như vậy, hai người Hướng, Hoàn cảm thấy rất áp lực, Hoàn Ngọc Sơn trả lời: "Ta không biết phong ấn làm sao mở ra được, ta vào đây theo nàng ta."

Dám đẩy lên người ta? Hướng Lan Huyên vô thức liếc mắt nhìn lão ta, thấy hoa y nam tử đang nhìn chăm chú về phía mình, nàng ta vội giải thích: "Ta cũng không biết mở ra bằng cách nào, ta nhìn thấy tiên phủ mở ra, nhìn thấy có người tiến vào rồi, sau đó mới cùng theo vào."

Hoa y nam tử lại hỏi Hoàn Ngọc Sơn, "Là như vậy sao?"Hoàn Ngọc Sơn: "Đúng vậy, chúng ta kỳ thực đều là đi theo vào đây."

Hoa y nam tử hỏi: "Người kia đâu?"Hướng Lan Huyên: "Sau khi vào đây, chúng ta cũng đang tìm."

Hoàn Ngọc Sơn biết rõ người ở trong tay mình, nhưng vẫn không thành thật nói ra.Hoa y nam tử cười gật đầu, "Được, ta cho các ngươi thời gian một ngày, ngày mai...

Không, trước khi mặt trời ngày mai hiện lên, nếu các ngươi không thể đưa người đó tới đây cho ta, ta sẽ bắt đầu một trận săn giết.

Lúc đó, các ngươi nhất định phải nấp cho kín, đừng để bị ta tìm được."

Dứt lời liền lắc mình rời đi, rơi tại trước một chiếc trống, cầm hai cái dùi trống lên, đánh mạnh.Tiếng trống ầm ầm, chấn động lòng người, rất nhịp nhàng và có nhịp điệu.Y đi chân trần nhảy đánh, nhảy đánh, rõ ràng đang rất hưng phấn, ngay cả trong tiếng trống cũng bộ lộ ra sự hưng phấn, còn nhảy người xoay lưng về phía trống đập vang, cũng hất cằm ra hiệu cho hai người Hướng, Hoàn có thể rời đi được rồi.Không chỉ có y, ngay cả hai nam nhân ở trần cùng hai gã nữ tử xinh đẹp rõ ràng đều có vẻ mặt hưng phấn, dường như đều rất mong đợi trận săn giết sắp đến kia.Cho dù là như thế, trong tình trạng không biết sâu cạn như thế nào, hai người Hướng, Hoàn không dám mạo phạm, chắp tay chào, rồi rời đi.Sau khi hai người xuống đến mặt đất, Hướng Lan Huyên không nói nhiều một câu nào, quay đầu lại nhìn nhìn trên cây, lắc mình một cái bay khỏi, trực tiếp bay về phía cổng vào tiên phủ.Nơi đây, nàng ta là không muốn tiếp tục lưu lại nữa rồi, ít nhất, một mình nàng ta là không dám hành động thiếu suy nghĩ, vẫn cần làm phiền Địa sư tới đây rồi mới có quyết đoán.Hoàn Ngọc Sơn thấy vậy thì khá nôn nóng, lão ta không thể để cho Hướng Lan Huyên còn sống rời khỏi nơi đây, nhưng lão ta cũng không thể để cho đám người Khúc trưởng lão chịu chết tại nơi này, đang định mở miệng dặn dò thì từ phía sau mọi người đột nhiên có động tĩnh truyền đến, chỉ chốc lát sau, có ba người đi đến trước mặt bọn họ, chính là ba người Tần Phó Quân.Nhìn thấy ba người này quay trở lại, Khúc trưởng lão kinh ngạc, "Không phải đã nói các ngươi đi ra ngoài báo tin rồi sao?"Ông ta còn nhìn trái nhìn phải, muốn tìm người khác để hỏi xem, chẳng lẽ là mình nghe lầm?Tần Phó Quân thần tình nghiêm trọng đáp: "Ra không được, cổng tiên phủ đã bị phong ấn, bọn ta dốc hết toàn lực cũng không thể lay động chút nào, e rằng phải cần vị Đại hành tẩu kia đích thân xuất thủ thử xem mới được."

Nói xong cũng nhìn nhìn xung quanh, không phát hiện thấy bóng dáng của vị Đại hành tẩu kia."

Cái gì?" Khúc trưởng lão thất kinh, lập tức hỏi Hoàn Ngọc Sơn, "Đại trưởng lão, làm sao bây giờ?""Chẳng lẽ là bọn họ?" Hoàn Ngọc Sơn cất tiếng thì thầm, rồi quay đầu nhìn lên phía trên cây, nghi ngờ không biết có phải là vị đại vương kia đã dùng biện pháp gì đó đóng kín cửa vào rồi hay không, bởi vì vị đó đã nói sẽ triển khai một trận săn giết, không đóng cửa lại thì làm sao săn giết?Nhưng hiện tại không phải là thời điểm để do dự, lão ta lập tức dẫn Khúc trưởng lão đến một bên, tránh khỏi mọi người rồi nhỏ giọng dặn dò: "Trên cây có mấy cái đại yêu, thực lực không phải chuyện đùa, nơi đây không thích hợp ở lâu, ngươi lập tức dẫn mọi người rời đi, tạm thời không cần lo chuyện khác, trước tiên tìm đến vị Thám Hoa lang kia, phải cạy miệng của hắn để biết được tất cả những gì có liên quan tới nơi đây."

Khúc trưởng lão trầm ngâm nói: "Người mặc dù tại trong phạm vi kiểm soát của chúng ta, nhưng lại nằm trong tay nhân viên Đại Nghiệp ty, làm gì với đám người Đại Nghiệp ty đó bây giờ? Chắc chắn sẽ ngăn cản!"Hoàn Ngọc Sơn dứt khoát nói: "Đã không thể lưu lại đám người đó nữa, không thể để cho bọn họ gặp được Hướng Lan Huyên.

Nếu thật sự ra không được, một khi đại yêu trên cây phát tác, chỉ khi đám người đó biến mất thì mới có thể tiếp tục lợi dụng thực lực của Hướng Lan Huyên.

Nhớ kỹ, tên Thám Hoa lang đó có khả năng biết được mấu chốt để chúng ta có thể sống sót đi ra ngoài hay không."

Khúc trưởng lão: "Được, để ta xử lý."

"Ngươi nhanh đi làm đi! Ta phải đi trông chừng vị Đại hành tẩu kia."

Hoàn Ngọc Sơn dứt lời liền lắc mình rời đi, thân hình nhanh chóng biến mất tại trong màn đêm.Khúc trưởng lão cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng tập trung nhân thủ, rất nhanh chóng rút lui khỏi nơi đây.Sau khi những người này rời đi trong chốc lát, lại có một đám người lặng lẽ tìm đến dưới "Thần thụ", chính là nhóm người Đại Nghiệp ty kéo theo mấy người Dữu Khánh rời đi trước.Bọn họ cũng không phải trực tiếp tới gần, mà là đi vòng quanh "Thần thụ", đi đến phía dưới đại thụ mới dừng lại.Mười mấy người trốn ở trong đám hoa cỏ um tùm, hết nhìn đông tới nhìn tây.Nói thật, mấy người Dữu Khánh bị hành vi của những kẻ này làm cho có chút nơm nớp lo sợ, bởi vì mấy người bọn hắn biết rõ cây đại thụ này chính là Tiên cung trong tiên phủ, mà ở trong Tiên cung có một vị Ong chúa tu vi cao thâm, cứ trực tiếp lẻn đến ngay phía dưới mí mắt của người ta như vậy, không phải đi tìm kích thích thì là cái gì?"Đại hành tẩu đâu chứ? Chúng ta đi vòng quanh hết vòng này đến vòng khác, vậy mà chẳng nhìn thấy được một cái bóng nào."

Nam Trúc nhịn không được cất lời lẩm bẩm than thở.Đám người Đại Nghiệp ty cũng cảm thấy quái lạ, không phải nói rằng Đại hành tẩu đã tới đây rồi sao?Vào lúc này, Dữu Khánh lại chen vào một câu, hắn nhìn chằm chằm trên cây, nói: "Rất có thể, nhóm người Đại hành tẩu đã lên trên rồi."

Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết, Bách Lý Tâm lập tức mở to hai mắt nhìn hắn, trốn còn không kịp, còn dám lên trên cái cây này, muốn làm gì?

Bình Luận (0)
Comment