Bán Tiên ( Dịch )

Chương 733 - Chương 733: Chạy Thoát

Chương 733: Chạy thoát

"Lên trên rồi?" Người cầm đầu nhóm người Đại Nghiệp ty có chút nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn phía trên, "Làm sao biết được?"Hiện tại, ở một mức độ nào đó, phía bên gã coi như tín nhiệm Dữu Khánh, bởi vì Dữu Khánh có một câu nói làm cho bọn họ yên tâm, đó là rơi vào trong tay Côn Linh sơn thì chỉ có đường chết!Suy nghĩ thấy cũng đúng là như vậy, hiện nay, Đại Nghiệp ty bọn họ là đường lui duy nhất của đối phương.Dữu Khánh hỏi ngược lại: "Các hạ không hiểu ca múa chăng?""Ách..."

Tên thủ lĩnh sửng sốt, lúng túng hỏi: "Đàn ông con trai, có mấy người hiểu biết thứ đó, nghe cũng có nghe, xem cũng có xem, hiểu biết thì không dám nói, ngươi có ý gì?"Dữu Khánh ra vẻ như rất hiểu biết, hất hất cằm lên phía trên, "Có nghe được tiếng ca hát phía trên không? Có ý nghĩa tiếp khách.

Người nào đang tiếp khách? Cũng không thể là mấy người Đại hành tẩu đang tiếp khách a."

Tên cầm đầu bừng tỉnh hiểu ra, "Ý của ngươi là, phía trên đang tiếp đón nhóm người Đại hành tẩu?"Trong ánh mắt Bách Lý Tâm giấu vẻ kinh ngạc, rõ ràng rất ngạc nhiên với việc Dữu Khánh còn biết ca múa, nói thật, ngay cả âm thanh thế nào nàng ta cũng nghe không rõ, khoảng cách quá cao.Vẻ mặt Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết thì cứng ngắc nhìn chằm chằm vào Dữu Khánh, bọn họ tương đối biết rõ trình độ thưởng thức của Dữu Khánh, ở nơi khỉ ho cò gáy đi đâu để xem ca mứa chứ, nhiều nhất chỉ là đi nhìn lén nữ nhân tắm, làm gì biết đến ca hay là múa.Hai người đã nhận thấy được lão Thập Ngũ đang có ý gây rối.Dữu Khánh giang hai tay ra, "Nhóm người Đại hành tẩu đi đến đây, nhưng dưới cây không có bóng người nào, trên cây lại có âm thanh ca hát chào đón khách nhân, ngươi cảm thấy thế nào?"Cho dù không biết lão Thập Ngũ muốn làm gì, Nam Trúc vẫn chen lời phụ họa: "Xem ra có khả năng rất cao là Đại hành tẩu đã lên trên đó."

Tên cầm đầu gật đầu nói: "Nếu nói như vậy, quả thực khả năng đó rất cao."

Dữu Khánh lại nói: "Vậy thì có chút phiền phức rồi, người của Côn Linh sơn nhân có khả năng cũng ở bên trên, vừa nhìn thấy các ngươi lộ diện, sẽ biết chuyện sắp bại lộ, khi đó còn chưa biết sẽ làm ra chuyện gì."

Người đầu lĩnh nói: "Vậy thì không phải do bọn hắn được, có Đại hành tẩu tại đó nhìn chằm chằm, bọn hắn không thể gây ra được sóng gió gì."

Dữu Khánh: "Cũng không thể nói như vậy, nếu người của Côn Linh sơn đã dám gây bất lợi với Đại Nghiệp ty, không chừng đã có chuẩn bị gì rồi, chưa chắc sẽ sợ Đại hành tẩu, nếu không bọn họ sẽ không dám làm như vậy.

Tình huống chưa rõ ràng liền mạo muội ra mặt, e rằng sẽ gây tác dụng ngược cho Đại hành tẩu."

Nghe được lời này, đám người Đại Nghiệp ty đều trầm mặc.Dữu Khánh bỗng nhìn về phía đám người Nam Trúc, "Nếu các ngươi không sợ, có lẽ mấy người chúng ta ra mặt là thích hợp nhất."

Mọi người nghe vậy đều không hiểu, Nam Trúc nghi vấn, hỏi: "Chúng ta đứng ra làm gì?"Dữu Khánh ngẩng đầu, hất hất cằm ra hiệu về phía trên cây, "Bọn họ không tiện lên trên, một khi người của Côn Linh sơn nhìn thấy người của Đại Nghiệp ty, biết rằng vấn đề không giấu giếm được nữa, tất nhiên sẽ trở mặt, e rằng sẽ bất lợi cho Đại hành tẩu.

Chúng ta thì khác, nếu thật sự có người của Côn Linh sơn ở bên trên, chắc hẳn vẫn chưa biết chúng ta đã đi chung với người của Đại Nghiệp ty.Chúng ta trước tiên đi lên nhìn xem tình hình, nếu như bọn họ thật sự ở trên đó, khi có cơ hội thích hợp, chúng ta có thể âm thầm nhắc nhở Hướng đại hành tẩu, để cho nàng có sự chuẩn bị, tránh để cho Côn Linh sơn hạ độc thủ."

Đám người Đại Nghiệp ty hoặc cau mày, hoặc trầm ngâm, có vẻ đều đang suy tư.Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm quay mặt nhìn nhau, Nam Trúc thì mở to hai mắt nhìn, chỉ ngón tay lên trên cây, khó thể tin nổi, hỏi: "Ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Ngươi có biết tình huống bên trên như thế nào hay không? Ngươi không nhầm chứ, chì có mấy người chúng ta đi lên sao?"Gã đang nhắc nhở Dữu Khánh, ngươi đừng quên rằng "Ong chúa" đó rất có khả năng đang ở bên trên, chúng ta chưa có chuẩn bị gì cả, chỉ dựa vào thực lực của mấy người chúng ta chạy lên đó để nhận cái chết sao?Dữu Khánh hơi chút nghiêng người, tránh khỏi ánh mắt những người khác rồi mới nháy mắt với Nam Trúc, "Nếu như bên trên thực sự là đang đón tiếp Đại hành tẩu, chứng tỏ tồn tại ở trên cây này khá hữu hảo, chúng ta trước tiên len lén quan sát tình huống xem đã, dựa vào sự phối hợp ăn ý của chúng ta, có lẽ vấn đề không lớn."

Nam Trúc kinh nghi bất định, nhưng cũng ngậm miệng lại, biết rõ hắn có ý đồ khác, nên không nói gì nữa.Nào ngờ vị đầu lĩnh kia lại trầm ngâm nói: "Vẫn nên chờ hai vị hành tẩu tới đây rồi quyết định."

Trên đường đi, bọn hắn đã lưu lại ký hiệu, sau khi xong việc, Nhạc Thù và Cam Ly sẽ lần theo ký hiệu để tìm tới đây.Dữu Khánh hỏi ngược lại: "Chờ tới khi nào? Ngươi cảm thấy hai vị hành tẩu có thể giải quyết xong trong bao lâu? Vạn nhất trong thời gian chờ đợi này, Đại hành tẩu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?Hai vị hành tẩu không ngại trực tiếp hạ sát thủ với người của Côn Linh sơn, để tranh thủ chạy tới gặp mặt Đại hành tẩu là vì cái gì? Chính là sợ Đại hành tẩu xảy ra chuyện.Bây giờ chúng ta có khả năng đã đến trước mặt Đại hành tẩu, nhưng không nghĩ cách gặp mặt Đại hành tẩu, cứ ở đây chần chần chừ chừ, nếu thật sự bởi vì điều này mà khiến cho Đại hành tẩu xảy ra chuyện gì, ngươi xác định ngươi chịu nổi hậu quả đó không, ngươi xác định đó là điều hai vị hành tẩu muốn thấy?Ta không biết các ngươi là nghĩ như thế nào, ta chỉ biết rằng một khi Đại hành tẩu xảy ra chuyện gì đó, Côn Linh sơn sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào trong chúng ta được sống.

Được rồi, ta cũng không miễn cưỡng các ngươi đi mạo hiểm, giao việc điều tra cho chúng ta là được."

Dứt lời hắn phất tay, ra hiệu cho đám người Nam Trúc đi theo hắn đi lên cây.Tên đầu lĩnh nghe vậy thì rất do dự, nhưng thấy thế thì vẫn nhịn không được gọi lại, "Thế nào, tất cả các ngươi đều đi sao?"Dữu Khánh xoay người lại đối diện gã, "Không có người phối hợp ăn ý, ta cũng không dám đi lên.

Thế nào, ngươi còn sợ chúng ta chạy đi hay sao?" Hắn trực tiếp chỉ tới Hướng Chân, "Ngươi ở lại, tạm thời làm con tin đi, đừng để người ta cho rằng toàn bộ nhòm người chúng ta chạy hết."

Khóe miệng Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết hơi giật giật.Hướng Chân há mồm mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn làm người thực tế, ậm ừ khó chịu, không nói lời nào.Sau đó Dữu Khánh vẫy tay ra hiệu, rồi hắn lắc mình nhảy đến gốc cây, dẫn đầu lướt lên đại thụ, đám người Nam Trúc tự nhiên chạy đuổi theo.Rất nhanh sau đó, đám người phía dưới liền nhìn thấy được dải sáng rêu xanh nơi mấy người đi qua nhanh chóng dọc theo thân cây lan lên trên, khiến cho đám người Đại Nghiệp ty vô cùng lo sợ, bọn họ dồn dập lui về phía sau, trốn vào trong bụi hoa cao to rậm rạp để rình coi.Duy chỉ có Hướng Chân đứng nguyên tại chỗ, không di động, ngẩng cao đầu nhìn xem, sau đó gã bị một người chui ra kéo lùi vào trong bụi cây.Đạp thân cây một đường bay lên, bốn người cũng phát hiện thấy dải sáng này khác thường, mỗi khi đạp lên thân cây một lần, đều sẽ có một luồng sáng cực nhanh lan truyền lên trên đại thụ, không biết là tình huống gì, nhưng trông rất đẹp mắt.Khi mấy người bắt gặp chạc cây thứ nhất thì Dữu Khánh dẫn dắt mấy người nhảy tới chạc cây, tạm thời nghỉ chân.

Hắn vươn đầu nhìn mặt đất, đã cách mặt đất vô cùng xa.Nam Trúc nhìn thấy xung quanh không có người ngoài, nhanh chóng giật cánh tay áo của hắn, thấp giọng hỏi: "Lão Thập Ngũ, ngươi điên rồi sao, tại sao lại nhảy lên cây đi mạo hiểm?"Với Nam Trúc, làm sao có thể nín nhịn không hỏi, không hỏi mới là lạ.Loại chuyện này, cho dù gã không hỏi, phỏng chừng Mục Ngạo Thiết cũng nhịn không được.Dữu Khánh hỏi ngược lại: "Không mạo hiểm làm sao thoát khỏi bọn họ được, động thủ hay sao? Ngươi nghĩ mà xem, có thể được phái đi trông chừng chúng ta, chúng ta cũng không rõ ràng tu vi thực lực của đám người này."

Chạy trốn? Nam Trúc kinh ngạc, thoáng nhìn lên trên cây, "Không đi lên tìm Hướng Lan Huyên sao?"Dữu Khánh: "Đi lên là có thể tìm được Hướng Lan Huyên sao?"Nam Trúc không nói nên lời, lúc này mới kịp phản ứng lại vì sao hắn làm nhảm Hướng Lan Huyên có thể ở trên cây.Bách Lý Tâm chợt chen vào một câu, "Ngươi không phải nói có thể nghe thấy được ca múa bên trên là để đón khách sao?"Nam Trúc cười khổ xua tay, ra hiệu cho nàng ta không nên hỏi, lão Thập Ngũ, tên này có thể nghe hiểu ca múa mới là chuyện lạ, gã nói tránh đi: "Không phải ngươi nói rằng chúng ta không thể rơi vào trong tay Côn Linh sơn sao? Chúng ta cứ như vậy chạy trốn, không giúp đỡ Đại Nghiệp ty, lẽ nào muốn ngồi xem Côn Linh sơn đạt được mục đích hay sao?"Dữu Khánh: "Muốn giúp cũng phải xem thời điểm, hiện tại làm sao có thể giúp? Côn Linh sơn dám âm thầm động tay động chân, e rằng không đơn giản như vậy, người của Đại Nghiệp ty chỉ sợ chưa chắc đã là đối thủ của Côn Linh sơn.

Hiện tại người của Đại Nghiệp ty đã biết được Côn Linh sơn có vấn đề, khi tìm được Hướng Lan Huyên tự nhiên sẽ thông báo, không có quan hệ gì với việc chúng ta có chạy hay không?Chúng ta lưu lại cũng không thay đổi được kết quả, đã có cơ hội chạy thoát, vì sao không chạy chứ?Bọn họ muốn làm gì cứ để bọn họ làm đi, chúng ta trước tiên nhanh chóng tách ra làm chuyện của mình đã, phần còn lại chờ cho bọn họ phân ra thắng bại rồi nói tiếp."

"Được rồi."

Nam Trúc thở dài lắc đầu, "Chỉ là, lừa dối Đại Nghiệp ty như vậy, e rằng về sau Đại Nghiệp ty sẽ tìm chúng ta tính sổ."

Dữu Khánh xì một tiếng, "Sợ cái rắm, chúng ta là bị ong chúa đó bắt mới không thể quay lại, không có chuyện lừa dối gì ở đây.

Chúng ta là không để ý sinh tử chỉ vì Hướng đại hành tẩu, Đại Nghiệp ty hẳn phải cảm ơn chúng ta mới đúng."

"Ách..."

Nam Trúc nghẹn họng không nói nên lời.Lần đầu tiên cùng đi theo, đích thân tham dự việc cơ mật, Bách Lý Tâm sững sờ nhìn Dữu Khánh, vẻ mặt có cảm giác như trông thấy một việc cực kỳ kinh ngạc."

Đừng có dông dài nữa, nơi đây không phải là nơi nói chuyện phiếm, đi thôi."

Dữu Khánh vung tay lên, dẫn theo mấy người tiếp tục nhảy lên phía trên.Kết quả đương nhiên là không có đi tới nơi cần phải đi, bọn hắn tìm đến một chỗ chạc cây có thể tránh tầm mắt người phía dưới, mấy người nhanh chóng vòng qua phía bên kia thân cây, rất nhanh liền chạy tới sau cây, rồi nhờ thân cây che chắn mà hạ xuống, sau đó trốn vào trong đám hoa cỏ rậm rạp um tùm, lặng lẽ chuồn đi.Ngoại trừ Dữu Khánh ra, ba người khác đều có cảm giác như đang nằm mơ, vậy mà lại có thể thoát khỏi sự khống chế của Đại Nghiệp ty một cách dễ dàng như vậy?Sau khi lén lút quan sát xung quanh để chạy khỏi được một đoạn, Bách Lý Tâm đi theo ở phía sau chợt nhớ tới một chuyện, cất tiếng hỏi, "Còn Hướng Chân thì sao?"Dữu Khánh thoải mái đáp một câu, "Tùy bọn hắn, muốn làm sao thì làm."

Hắn đã thấy phiền chán với tên bám chặt như đỉa đó từ lâu rồi.Bách Lý Tâm không nói nên lời, rất muốn hỏi, ngươi để người ta lại làm con tin như vậy sao?Mục Ngạo Thiết thì nhìn nhìn nàng ta với ánh mắt đầy ẩn ý, muốn nhắc nhở nữ nhân này hãy quan tâm đến số phận của mình trước đi.Y biết không thể để cho nữ nhân này tiếp tục sống đi ra ngoài, bây giờ tạm thời cần quan tâm tới tâm tình của lão Thất, hơn nữa vị Đại tiễn sư này còn có thể hỗ trợ, tạm thời sẽ không động đến.Đối với việc Hướng Chân bị đẩy vào hố, Nam Trúc cũng chỉ cười hắc hắc vui vẻ, chuyện ngươi chết ta không chết, không có gì là bất bình thường, nói chung, bây giờ bọn họ lại được tự do, nhìn nhìn xung quanh gã cũng hỏi một câu, "Lão Thập Ngũ, bây giờ chúng ta đi đâu?"Dữu Khánh: "Hiện tại xem ra, Đằng yêu kia vẫn chưa tiết lộ gì cho người khác, nếu không người của Đại Nghiệp ty và Côn Linh sơn sẽ không có phản ứng như vậy.

Chúng ta muốn an toàn tiến vào bên trong cây đại thụ đó thì chúng ta cần phải làm tốt việc của mình, trước tiên tìm đến nơi mà Đằng yêu nói để thu thập phấn hoa đã."

Một nhóm bốn người lại tiếp tục luồn lách trong bóng đêm, chạy về phía sườn núi mà Đằng yêu đã nói, đó là mốc chỉ đường cho bọn hắn.Trên đường đi, Bách Lý Tâm nắm chắc cung tên ở trong tay, sẵn sàng hành động...Đợi một hồi lâu, vẫn không thấy trên cây có phản ứng gì, Hướng Chân trốn ở trong bụi hoa dần dần có chút sốt ruột.Khi Hướng Chân muốn đi lên xem xét thì phía xa xa trong rừng hoa có động tĩnh tiến về phía bên này, rất nhanh sau đó, người phụ trách canh gác dẫn đến một đám người, là Nhạc Thù và Cam Ly dẫn theo nhân mã truy tung theo kí hiệu chạy đến.Còn có một đệ tử Côn Linh sơn bị trói khiêng theo, trên khóe miệng và quần áo đều có vết máu, là Nhan Dược.Bởi vì ông ta còn có giá trị lợi dụng, nên được giữ lại mạng sống, bắt trói mang theo, những đệ tử Côn Linh sơn khác đi theo ông ta đều đã bị tàn sát.Cam Ly gặp mặt liền hỏi người dẫn đội, "Đại hành tẩu đâu?"Người dẫn đội nhìn nhìn trên cây, "Hình như ở bên trên."

Nhạc Thù nghi hoặc, "’Hình như ở bên trên’ nghĩa là sao?"Người dẫn đội: "Chúng ta đoán, phía trên có âm thanh ca múa, giống như đang chào đón khách."

Cam Ly quan sát xung quanh rồi chợt nhận thấy không thích hợp, hỏi: "Thám Hoa lang đâu, mấy tên đó đâu rồi?"Người dẫn đội nói: "Đi lên trên kiểm tra rồi, để xác nhận xem Đại hành tẩu có ở bên trên hay không."

Nghe vậy, Nhạc Thù cũng đang quan sát xung quanh trầm giọng hỏi: "Vậy tại sao người của ngươi đều còn tại nơi này? Ngươi đừng có nói là ngươi đã phái mấy người bọn họ đi thăm dò nha?"Người dẫn đội vội biện hộ: "Người của Côn Linh sơn cũng có thể ở tại bên trên, chúng ta mạo muội chạy lên đó lộ mặt, sợ rằng sẽ gây bất lợi cho Đại hành tẩu.

Mấy người bọn họ thì không, nhân thủ của Côn Linh sơn nơi này chắc hẳn còn chưa biết bọn họ đi cùng chúng ta..."

Gã bô bô một hồi, lặp lại những lời hùng biện mà Dữu Khánh đã dùng để thuyết phục mình.

Bình Luận (0)
Comment