Bán Tiên ( Dịch )

Chương 734 - Chương 734: Nỗi Buồn Phiền Của Con Tin

Chương 734: Nỗi buồn phiền của con tin

Lời lẽ giải thích này nghe rất có lý.Cam Ly tiếp tục truy hỏi: "Thám Hoa lang đã lên trên bao lâu rồi?"Hướng Chân ở bên cạnh lắng nghe, vẻ mặt đầy nghi hoặc, không hiểu mấy người này xưng hô Trương huynh là "Thám Hoa lang" là có ý gì.Mặc dù đối với nhiều người, đanh tiếng của "Thám Hoa lang" là rất lớn, nhưng gã thật sự chưa nghe nói tới, hoặc có lẽ đã từng nghe nói tới nhưng thật sự không để trong lòng.Người dẫn đội đáp: "Đã khoảng nửa canh giờ."

Cam Ly lập tức cất tiếng trách mắng, "Hồ đồ..."

Cô ta muốn mắng thêm mấy câu nữa, nhưng rồi lại thôi, cô ta định cảnh cáo đối phương, bây giờ, tại trong mắt Địa sư đại nhân tác dụng của "Thám Hoa lang" có thể còn quan trọng hơn cả Đại hành tẩu, làm sao có thể để cho "Thám Hoa lang" mạo hiểm như vậy, những lời căn dặn lúc trước đều đã dặn vô ích rồi sao?Nhưng mà, loại lời nói như vậy chỉ có thể đặt ở trong lòng, thực sự không có cách nào nói được ra miệng, người ta coi trọng an nguy của Đại hành tẩu cũng không sai.Nhạc Thù đương nhiên biết được sự lo lắng của cô ta, y nhìn lên phía trên, trầm giọng nói: "Để ta dẫn hai người đi lên trên một chuyến."

Cam Ly lo lắng hỏi: "Có thể được không?"Nhạc Thù trầm giọng nói: "Tìm không được Đại hành tẩu, lại để mất vị Thám Hoa lang kia, về sau là không có cách nào giải thích được.

Ngươi chú ý động tĩnh ở bên trên, nếu tình huống không ổn ta sẽ tạo ra âm thanh khác thường, ngươi nghe thấy thì hãy lập tức dẫn mọi người rút đi."

Cam Ly trầm mặc không nói.Nhạc Thù chọn ra hai người, dẫn theo bay về phía đại thụ, một đường đạp lên thân đại thụ bay lên.Cây quá cao, không bao lâu sau, bóng dáng ba người đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.Sau đó, một đám người đều dựng lỗ tai lên nghe ngóng, bọn họ đều mơ hồ cảm giác được tiếng ca múa bên trên ngừng lại, tất cả đều nín thở tập trung chờ đợi.Mọi người chờ đợi không quá lâu, lại thấy ba bóng người lướt xuống, chính là ba người Nhạc Thù.Nhìn thấy ba người đều bình an vô sự, Cam Ly vội hỏi: "Thế nào, Đại hành tẩu có ở đó không?"Nhạc Thù trầm giọng nói: "Bên trên có năm vị đại yêu, một vị ở giữa xưng là Đại vương, theo lời vị Đại vương đó nói, Đại hành tẩu và Hoàn Ngọc Sơn quả thực đã từng lên đó, tuy nhiên đều đã rời đi rồi."

"Rời đi rồi?" Cam Ly cau mày nhìn nhìn xung quanh, hỏi tiếp: "Vị Thám Hoa lang kia vẫn còn bên trên?"Nhạc Thù lắc đầu, "Vị Đại vương đó nói, chưa từng nhìn thấy mấy người đó đi lên, nhưng hắn cảm thấy có mấy người đi lên cây, chỉ là sau khi vòng qua bên kia cây thì đã đi xuống, không biết có phải là người mà chúng ta nói tới hay không."

Cam Ly: "Đã chạy rồi sao?"Nhạc Thù lạnh lùng nhìn chăm chú về phía người dẫn đội kia.Người dẫn đội tức thì khẩn trương: "Không phải chứ."

Nói xong gã lại chỉ tới Hướng Chân, "Bọn họ là một tốp, bọn họ còn để hắn lại nơi đây làm con tin..."

Gã nhanh chóng kể lại quá trình Dữu Khánh để người lại đây làm con tin cho y nghe."

Con tin?" Nhạc Thù nghe kể thì cất tiếng cười lạnh, y và Cam Ly là người bên cạnh Hướng Lan Huyên, có một số việc hai người biết rõ tương đối nhiều, lập tức hỏi Hướng Chân, "Ngươi có biết thân phận thực sự của tên 'Trương Chi Thần' đó hay không?"Hướng Chân nghi hoặc: "Không phải là đệ tử của Long Quang tông sao?"Nhạc Thù cười nhạt hỏi tiếp, "Trước Triêu Dương đại hội, ngươi có quen biết bọn hắn không?"Hướng Chân chần chừ lắc đầu.Nhạc Thù chỉ vào gã ta, chất vấn người dẫn đội, "Hắn cái gì cũng không biết, cùng mấy tên đó hoàn toàn không có giao tình gì, ngươi vậy mà lại để cho bọn hắn ném lại loại người này làm con tin? Đầu óc ngươi để đâu vậy chứ?""Ta..."

Người dẫn đội ấp úng, muốn giải thích rằng rõ ràng nhìn thấy họ là một tốp.Lúc đó, quả thực gã rất gấp gáp, vì quan tâm tới sự an nguy của Đại hành tẩu mà để cho Dữu Khánh chui chỗ trống.Hướng Chân cúi đầu trầm mặc.Cam Ly lại hỏi Nhạc Thù, "Ngươi xác định vị Đại vương đó không có nói sai?"Nhạc Thù trầm ngâm nói: "Chắc hẳn không cần thiết phải làm vậy, hắn đã nói rồi, chỉ cho Đại hành tẩu và Hoàn Ngọc Sơn thời gian một ngày, trước hừng đông ngày mai mà không thể giao vị Thám Hoa lang đó cho hắn, hắn sẽ triển khai một trận săn giết."

Nói xong y quét mắt nhìn mọi người một lần, "Cũng cho chúng ta thời gian như vậy, không thể giao người cho hắn, chúng ta cũng sẽ trở thành đối tượng bị săn giết."

Mọi người quay mặt nhìn nhau.Cam Ly suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: "Thực lực của vị Đại vương đó như thế nào?"Nhạc Thù: "Không biết, ta không dám thăm dò, chắc hẳn trong tình huống không biết sâu cạn, Đại hành tẩu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ."

Cam Ly hỏi: "Ngươi cảm thấy sau khi Đại hành tẩu gặp vị Đại vương kia, thì sẽ đi đâu?"Nhạc Thù và cả cô ta, gần như không hẹn mà cùng quay nhìn về phía cổng vào, đều có chung một suy nghĩ, bọn họ đoán rằng sau khi gặp được vị Đại vương kia, Hướng Lan Huyên hẳn là sẽ nghĩ cách đi ra ngoài, để liên hệ với Địa sư đại nhân."

Đi!" Nhạc Thù phất tay kêu gọi một tiếng, rồi dẫn theo mọi người vội vàng lao về phía cổng vào.Bọn họ biết rõ cổng vào đã bị phong kín, bây giờ chạy đến đó, có lẽ còn có thể gặp được Đại hành tẩu.Tại hiện trường chỉ còn lại một người, Hướng Chân ngửa đầu nhìn lên cây đại thụ, vẻ mặt khó thể giải thích.Nhưng không người nào để ý tới người "Con tin" này, là "Con tin" nhưng gã ta vậy mà lại trực tiếp đã bị người bỏ rơi.Trong lúc lao nhanh, đám người Nhạc Thù quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hướng Chân phi thân bay lên, đạp thân cây lướt nhanh lên trên, gã ta lại độc thân xông thẳng lên đó.Bọn họ vẫn không quản tới gã ta, nhanh chóng chạy đi.Đang lướt lên như diều gặp gió, Hướng Chân chợt tung mình lăng không xoay người, rơi tại trên quảng trường chạc cây, đưa mắt nhìn quanh, gã ta nhìn thấy từng cái từng cáo lò lửa bốc cháy rừng rực, nhìn thấy hai nam tử ở trần và hai nữ tử xinh đẹp đang đánh trống ca xướng, dường như muốn đắm mình trong ca múa hết cả đêm dài mênh mông, như vậy mới không phụ đêm nay.Còn có một nam tử mặc áo hoa để hai hàng ria nhỏ chữ bát nằm nghiêng trên chiếc trống ở chính giữa, một cánh tay gấp lại chống đầu, một tay đặt ngang trước mặt nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng vò rượu, nhắm mắt, trên mặt là nụ cười đầy say sưa.Mùi rượu tràn ngập khắp cả quảng trường này.Hướng Chân cõng kiếm trực tiếp đi đến, đi đến giữa mấy chiếc trống, hỏi: "Ai là Đại vương?"Bốn người đang vừa múa vừa hát vừa đánh trống gõ tức thì dừng lại, cùng nhìn về phía hoa y nam tử say khướt.Thấy vậy, Hướng Chân đi đến, đứng ở bên cạnh chiếc trống lớn, chắp tay nói: "Hướng Chân xin chào Đại vương."

Hoa y nam tử chậm rãi mở mắt ra, "Tìm ta làm gì?"Hướng Chân: "Cả gan thỉnh giáo Đại vương, lúc trước phải chăng có ba nam một nữ, một tên béo, một tên to con, một tên để ria mép và một nữ tử cõng cung tên, từng đi lên đây?"Hoa y nam tử ợ một tiếng, ầm ừ cười nói: "Ba tên vừa mới lên khi nãy cũng có hỏi thăm bốn người này, chưa từng lên đây, ta không nhìn thấy."

Hướng Chân trầm mặc một hồi lại hỏi: "Bọn họ nói, một ngày sau, nếu không thể giao tên ria mép đó cho ngài, ngài sẽ triển khai một trận săn giết, có phải như vậy không?"Hoa y nam tử mỉm cười, "Đúng vậy."

"Tạ Đại vương chỉ điểm."

Hướng Chân chắp tay cảm tạ, rồi lập tức xoay người rời đi.Tuy nhiên gã ta cũng không có rời khỏi nơi này, mà là đi tới mép quảng trường, khoanh chân ngồi xuống đối diện với cảnh đêm bên ngoài.Đối với cảnh này, hoa y nam tử nằm nghiêng trên mặt trống có chút kinh ngạc, quả thực cảm thấy Hướng Chân không giống với những kẻ khác, y cảm nhận được khí chất của người này có một sự thuần khiết thành thật.Y phất tay ra hiệu, tiếng trống thùng thùng thùng lại vang lên, tiếng ca ơ này ơ này cũng tiếp tục vang lên.Chỉ chốc lát sau, hoa y nam tử chao đảo lung lay, tập tễnh đi tới, một tay cầm chén rượu, một tay xách theo vò rượu, đi tới bên cạnh Hướng Chân, dưới ánh mắt nghiêng đầu theo dõi của Hướng Chân, y rót một chén rượu.Rồi cũng giống như đối với đám người Hướng Lan Huyên lúc trước, y đưa chén rượu đến trước mặt Hướng Chân, "Người tới là khách, mời cạn chén."

Khách theo chủ là được, Hướng Chân hơi gật đầu thể hiện cảm tạ, nhận lấy chén rượu, đưa lên miệng, trực tiếp ngửa cao đầu một ngụm uống cạn, sau đó liếm môi cảm nhận lại một chút, rồi đưa ra hai chữ đánh giá, "Rượu ngon!"Nhận lại chén rượu, hoa y nam tử nở nụ cười, cúi người ngồi xuống ở bên cạnh Hướng Chân.

Y không ngồi xếp bằng giống như Hướng Chân, thả đôi chân trần lủng lẳng đung đưa bên ngoài, cười hỏi, "Không sợ trong rượu của ta có độc sao?"Hướng Chân lắc đầu, nhìn chằm chằm cảnh đêm bên ngoài, vẻ mặt buồn phiền đáp: "Giết ta, không cần dùng độc."

"Ha hả..."

Hoa y nam tử ngửa mặt lên trời cười to, có vẻ cười rất thoải mái, sau khi đã cười một tràng thống khoái, y tiện tay đặt chén rượu xuống, ôm vò rượu lên, dốc vò uống một phen thỏa thích.Những người lên đây lúc trước, kể cả mấy người Nhạc Thù lên sau, không người nào dám uống rượu của y.Sau khi bỏ vò rượu xuống, ôm ở trong ngực, y quan sát vẻ mặt Hướng Chân một chút, rồi hỏi: "Tiểu huynh đệ hình như có tâm sự gì đó, có thể nói nghe một chút không?"Hướng Chân quả thực có chút tâm sự, nhưng việc làm "Con tin" khiến gã có cảm giác kìm nén khó chịu, lắc đầu.Hoa y nam tử lại hỏi: "Vậy ngươi ngồi ở chỗ ta làm gì?""Chờ người."

Hướng Chân đáp lại một câu, sau đó dường như nhận ra được gì đó, gã vội vàng đứng dậy, "Nếu không tiện, ta đi xuống dưới chờ."

"Không sao không sao."

Hoa y nam tử đưa tay ấn vai gã ta lại, đè gã ngồi xuống, "Cứ ngồi ở đây, thoải mái chờ, không sao."

Rồi y quay đầu lại đưa tay lên làm dấu hiệu số “Hai” với phía mấy người đang ca xướng nhảy múa.Vì vậy, một nữ tử ngừng nhảy múa, phi thân hạ xuống một chỗ cửa động, tiến vào bên trong hốc cây, không biết đi làm gì.Đã được chủ nhân cho phép, Hướng Chân cũng không làm bộ làm tịch gì, an tâm ngồi ở đó.Thấy y ở một bên lại ôm bình rượu lên uống, gã chợt hỏi một câu, "Sau khi bọn họ bắt tên ria mép tới đây, ngươi sẽ giết hắn sao?"Hoa y nam tử bỏ vò rượu xuống, đưa mu bàn tay lên lau miệng, "Thế nào, là bằng hữu của ngươi sao?"Hướng Chân suy nghĩ lại một chút tình hình mình bị bán đi, lắc đầu than nhẹ, "Tại trong mắt hắn, ta khẳng định không phải là bằng hữu của hắn."

Hoa y nam tử ngạc nhiên hỏi: "Vậy ngươi quan tâm đến sự chết sống của hắn làm gì?"Hướng Chân: "Nếu như sẽ giết hắn, có thể để cho ta đánh với hắn một trận trước hay không."

"Đánh một trận? Vì sao? Các ngươi có cừu oán sao?""Không cừu không oán, chỉ là muốn đánh với hắn một trận, ta muốn cảm nhận kiếm ý của hắn, nhưng hắn vẫn luôn không đồng ý, ta đuổi theo hắn, mới lầm nhập nơi đây."

"A, là như vậy a, thì ra là muốn lĩnh ngộ kiếm ý của hắn."

Hoa y nam tử co vẻ như vừa nghe liền hiểu, nhấc tay vỗ vỗ vai hắn, "Yên tâm, việc này giao cho ta.

Sau khi bắt được hắn, ta nhất định để cho ngươi được như nguyện, ta nhất định bức ép hắn phải đánh với ngươi một trận."

Hướng Chân vừa định cảm tạ, chợt nhướng mày, nhấc tay ôm lấy bụng.Hoa y nam tử thấy thế cười nói: "Có phải cảm thấy hơi rượu nóng lạnh trong bụng làm cho đau đớn hay không? Không cần khẩn trương, cứ để cho hơi rượu tùy ý thấm vào kinh mạch là được, không sao."

Y nhấc tay lên chỉ, "Cây này tên là 'Địa nguyên tiên kình, là một cây tiên thụ bách tà bất xâm.

Rượu này của ta được làm từ quả của cây này.Trong việc tu hành, gặp phải gông cùm khóa chặt, cảnh giới giẫm chân tại chỗ là chuyện bình thường, có vô số người tu hành cả đời phải dừng lại tại Sơ Huyền.

Thường xuyên uống rượu này, rất có ích lợi cho việc tu hành của ngươi, có hiệu quả tuyệt vời cho việc đột phá cảnh giới tại tu vi Huyền cấp.

Người thường hay người tu vi quá thấp uống rượu này thì giống như uống phải kịch độc, tất nhiên ruột gan đứt khúc mà chết."

Hướng Chân ôm lấy bụng nghe vậy thì kinh ngạc, không biết lời y nói là thật hay giả, nếu thật sự có hiệu quả kỳ diệu như thế, đặt ở giới Tu Hành chẳng phải sẽ khiến cho người ta tranh đoạt vỡ đầu?Lúc này, một nữ tử đi tới, bưng hai chén gỗ tới đây, trong chén gỗ còn có hai chiếc thìa gỗ, ngồi quỳ tại trước mặt hai người, dâng lên, "Đại vương."

Hoa y nam tử đặt bình rượu xuống một bên, cầm lấy một chén đưa cho Hướng Chân, "Nếm thử đi, muốn đặt chân tại nơi đây, đây chính là thứ tốt."

Dứt lời y cũng không cho phép Hướng Chân khách khí, cưỡng ép nhét một chén vào trên tay Hướng Chân.Hướng Chân không rõ trong chén là thứ gì, nhìn giống như là một chén bột nhão, màu sắc rực rỡ, có vẻ sáng bóng như ngọc trai, còn có hương thơm sảng khoái thấm vào gan ruột, chỉ hít một hơi đã thấy thần thanh khí sảng.Hoa y nam tử cũng cầm một chén trong tay, múc một thìa cho vào miệng thưởng thức, "Đây là nước mật ong do tộc nhân của ta ủ ra, có tác dụng giải độc nhất định, tốt hơn cả một số linh đan diệu dược.

Với một số căn bệnh của người thường, chỉ cần một ngụm là có thể khỏi hẳn, cũng có thể giúp ngươi hết đau bụng.

Ăn một chén như thế này, trong vòng bảy ngày, tà khí bên ngoài cũng khó thể xâm nhập vào người ngươi.

Mùi vị cũng không tệ, tiểu huynh đệ nếm thử xem."

Bình Luận (0)
Comment