Tài tử đệ nhất thiên hạ chó má gì chứ, Hướng Lan Huyên cảm thấy mình đã gặp phải một tên ngu xuẩn, cảm thấy mình đã rơi vào trong tay một đám ngu xuẩn.Đám người Dữu Khánh quyết định đêm tối hôm này sẽ lẻn lên thần thụ để dò xét tình hình.Lí do dám lẻn lên trên cũng không có gì quá phức tạp, đầu tiên là đàn ong quả thực có biến động khác thường, bọn hắn cảm thấy lúc trước đàn ong đột nhiên tản ra, bay đi theo kiểu tìm tòi như vậy, chứng tỏ bên trong thần thụ thực sự có chuyện xảy ra, rất có thể ong chúa đã trúng chiêu rồi, bởi vì trúng bẫy nên biết có vấn đề, vì vậy mới phái đàn ong ra đi truy tìm.Hơn nữa, chỉ phái đàn ong bay ra đi truy tìm mà không thấy người đi ra, càng thêm chứng tỏ người trong đó rất có khả năng đã xảy ra chuyện.Nhưng bọn hắn vẫn không dám khẳng định, bọn hắn không dám tới gần tại ban ngày, chủ yếu vẫn là vì có quá nhiều ong ngũ sắc, vừa nhô đầu lên khẳng định sẽ bị phát hiện, cho nên bọn hắn quyết định chờ đến tối sẽ lẻn lên tìm hiểu xem.Hướng Lan Huyên đương nhiên phản đối, ngay cả tình huống như thế nào cũng không biết rõ, cứ như vậy trực tiếp lẻn lên trên, làm vậy có khác gì đi tìm chết?Vấn đề là, các ngươi muốn chết cũng đừng để liên lụy tới ta a, trước tiên thả ta ra đã chứ.Kết quả chỉ cần nghĩ cũng biết, đám người Dữu Khánh làm sao có thể thả nàng ta ra, chắc chắn sẽ không thả, hơn nữa vẫn phải kiên trì với kế hoạch của mình, nói là tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không đến nữa, nói là phải đánh cược một lần.Lý lẽ này khiến cho Hướng Lan Huyên muốn phát điên.Không có được xác nhận nhất định nào đó về tình trạng của mục tiêu, hơn nữa còn là một mục tiêu cực kỳ nguy hiểm, vậy mà vẫn dám cứng đầu cứng cổ xông lên, chuyện này có thể làm như vậy được sao?Nếu gặp một chuyện nào đó không có nắm chắc, tự nhiên cần phải trì hoãn lại, cái gì gọi là đánh cược một lần? Đây là đánh cược mạng sống, có biết hay không? Chỉ có người không còn đường lui mới sẽ làm như vậy.Không có chút xác nhận nào về tình hình, không có nắm chặt nhất định về tình thế, lại dám đi lên, có người nào của Đại Nghiệp ty dám đi làm chuyện như vậy chứ?Ngay cả với thân phận và địa vị của nàng ta tại Đại Nghiệp ty, nếu như dám làm việc như vậy, e rằng không bị đánh chết cũng sẽ bị mắng chết.Hiện tại nàng ta xem như đã có một sự hiểu biết sâu sắc mang tính lật đổ đối với người được gọi là tài tử đệ nhất thiên hạ này, nàng ta không còn tin tưởng vững chắc vào sự xuất sắc của tài tử đệ nhất thiên hạ này nữa.Nhưng mà nàng ta không có cách nào khác, cho dù tức chết cũng không có bất kỳ tác dụng gì.Vấn đề là đối với những lời nàng ta nói, đám này người nhiều nhất chỉ là hơi lắng nghe một chút mà thôi, duy trì đề phòng với những lời nàng ta nói, rất sợ rơi vào trong bẫy của nàng ta.Sau đó, nàng ta chỉ có thể tự an ủi mình, có thể là đám người này biết được tình huống bí ẩn nào đó mà không nói cho mình biết, cho nên mới dám đưa ra quyết định này.Có thể tự an ủi mình là một chuyện tốt, vấn đề là, nghe mấy tên này thì thầm nói chuyện với nhau, nhìn như thế nào cũng không giống như lời mình tự an ủi, hoàn toàn chính là dám xông dám làm.Trong lúc nàng ta đang nơm nớp lo sợ trong sự bất lực, Bách Lý Tâm chợt cất tiếng nhắc nhở, "Cẩn thận, lại tới tìm nữa rồi."
Mấy người thuận thế nhìn tới, nhìn thấy lại có một đợt ong bay sát mặt đất dần dần tìm đến, bọn hắn nhanh chóng kéo Thi Mao che phủ thân hình, sau đó quan sát phía ngoài qua khe hở.Vốn tưởng rằng sẽ giống như lần trước, đàn ong ngửi thấy mùi của Thi Mao thảo thì sẽ bay tránh đi, nào ngờ lần này chúng không làm như bọn hắn mong muốn, lần này lại có mấy chục con ong ngũ sắc lao thẳng đến đây, khiến mấy người vô cùng lo sợ.Đám ong ngũ sắc bay vọt tới không có cho bọn hắn mặt mũi, trực tiếp chui vào trong những kẽ hở của đống Thi Mao thảo.Mấy người tự nhiên là xuất thủ không lưu tình chút nào, con nào chui vào giết chết con đó, cũng dùng cương khí hộ thể.
Nhưng ngay sau đó, chợt nghe Hướng Lan Huyên cất lên một tiếng kêu, "Ôi...
Ta đã bị đốt rồi, đau quá, mau giúp ta."
Lúc này mấy người mới nhớ ra rằng nữ nhân này đã bị khóa tu vi, hiện tại chỉ giống như một người bình thường, làm gì có cương khí hộ thể, bọn hắn nhanh chóng xuất thủ tương trợ.Nhưng mà nàng ta vừa mới mới cất lên một tiếng kêu to như vậy, lập tức rước lấy phiền toái lớn.Đàn ong vốn đã hoài nghi khu vực Thi Mao thảo này, vừa nghe thấy có tiếng người ở bên trong, lập tức có mấy con ong ngũ sắc phái trên đống Thi Mao thảo vẫy cánh bay đi, bay lên không trung cất tiếng kêu "Ong ong".Âm thanh ong ong giống như có thể gây ra lây nhiễm, cuối cùng tạo ta lượng lớn âm thanh ong ong, một đám ong lớn giống như đám mây vù vù bay tới nơi này.Kết quả chỉ cần nghĩ cũng biết được, bọn hắn biết rõ đã bị phát hiện ra rồi, không ai có thể tiếp tục nằm ngây ra đó như khúc gỗ để cho đàn ong làm thịt."
Không trốn được rồi, sắp kinh động tới người trong thần thụ, chạy mau.”Dữu Khánh cất tiếng kêu to, làm người đầu tiên xốc đống Thi Mao thảo đắp ở trên người ra, tung mình chạy trốn.
Tốc độ những người khác cũng không chậm.Hướng Lan Huyên phản ứng cũng rất nhanh, nhìn thấy tình hình không ổn, lập tức khẩn cấp hét lên, "A Sĩ Hành, không có ta, chạy ra khỏi nơi này để xem các ngươi làm sao thoát khỏi được Côn Linh sơn."
Người bên cạnh đều bỏ chạy hết rồi, người đang khống chế nàng ta cũng không quan tâm đến nàng ta nữa, đám người Dữu Khánh vứt nàng ta lại, trực tiếp chạy thoát.Hiện tại nàng ta không muốn gì khác, chỉ cần đám người Dữu Khánh tiếp tục khống chế mình.Chỉ trong chốc lát, nàng ta hai tay ôm đầu đã bị mấy con ong ngũ sắc đốt cho mấy cái.Vừa đau nhức vừa bi phẫn, không nghĩ tới mình đường đường là Đại hành tẩu của Đại Nghiệp ty lại có thể rơi vào tình trạng hôm nay.Cũng may mà có một bóng người rất nhanh lướt tới, đưa tay vơ lấy nàng ta, cũng không quan tâm tới hình tượng gì cả, trực tiếp đánh vào đầu nàng ta, đánh ngất xong liền ôm chạy.Người tới chính là Dữu Khánh, nghe tiếng kêu gọi liền nhanh chóng quay ngược lại, kiếm đã được rút ra cầm trong tay, kiếm quang như những vì sao bay lượn, đâm rơi từng con ong ngũ sắc bay đuổi theo.Một nhóm mấy người, lúc này không còn quan tâm đến kế hoạch gì nữa, đã tới tình trạng này, còn muốn lén lút lẻn lên trên thần thụ điều tra tình huống bên trong sao?Còn có thể lén lút được sao? Chỉ khi đầu óc có bệnh mà thôi.
Đương nhiên chạy trước đã tồi tính tiếp.Bọn hắn lao nhanh giữa cánh đồng hoa tươi bát ngát rực rỡ, sợ đàn ong đuổi theo phía sau là một chuyện, càng sợ người trong thần thụ bay ra đuổi theo, vội vàng chạy trốn.Lần này, Dữu Khánh thực sự cảm nhận được cái gì gọi là gánh nặng, khiêng một người nhảy lên nhảy xuống, chạy hết tốc lực quả thực tiêu tốn pháp lực rất nhanh, trong đầu có chút đấu tranh, vừa muốn ném người đi, vừa cảm thấy giữ lại có khả năng có nhiều thêm một con đường lui.Trên thần thụ, mấy người bước ra đứng trên cành cây to lớn, nhìn theo phương hướng đàn ong bay đi.Có mấy con ong ngũ sắc bay đến bên người A Xích, xoay quanh kêu ong ong một hồi, A Xích xoay người lại bẩm báo: "Thay đổi biện pháp, quả thực đã tìm được mấy mục tiêu đó rồi, đang tại chạy trốn.
Thì ra lúc trước bọn hắn trốn ở cách đây mấy dặm, quả thực đã dùng Thi Mao thảo để che giấu."
Hoa y nam tử cau mày: "Ở gần đây? Không tới nơi đây mà lại bỏ chạy? Vậy vì sao phải hạ dược, lẽ nào kẻ hạ dược không phải là bọn hắn?"Y có điều không biết chính là, nếu như không có chuyện Hoàn Ngọc Sơn tới nơi đây rồi đi ra như không có chuyện gì, vậy thì mấy người Dữu Khánh đã làm theo kế hoạch, trực tiếp xông thẳng lên đây giống như lời Đằng yêu chỉ dẫn.A Xích: "Không cần biết có phải là bọn hắn hay không, bây giờ chạy đi trái lại là chuyện tốt.
Hi vọng có thể kéo dài được đến khi Thanh, Lam khôi phục lại."
Lúc trước không nghĩ tới mấy người trốn ở gần đây, cho rằng người trốn ở xa, về thời gian thì vẫn còn kịp đến.Lúc ban đầu, bọn y cũng hoài nghi hung thủ ở gần đây, về sau, khi đàn ong đã tìm kiếm một lần, hơn nữa đã lâu như vậy vẫn chưa thấy hung thủ có phản ứng gì, làm cho bên này có phán đoán sai lầm.Hoa y nam tử khẽ gật đầu, "Chỉ mong vậy đi."
Lúc này, mặc dù đám người Dữu Khánh vẫn còn đang chạy trốn, nhưng đã là khổ không nói nổi.Tốc độ chạy trốn của bọn hắn làm sao bằng được với tốc độ bay của đám ong ngũ sắc, đã bị vô số ong ngũ sắc bao vây tấn công.Mấu chốt là đám ong ngũ sắc này có sức tấn công rất mạnh, nói là Linh vật cũng không quá đáng, lực tác động với tốc độ bay nhanh như vậy đủ để nện ra một cái hố nhỏ trên tảng đá, cánh cắt qua chẳng khác lưỡi dao.Tốc độ Dữu Khánh xuất kiếm có nhanh thế nào cũng chịu không nổi đám ong đông đúc từ bốn phương tám hướng lao tới với tốc độ nhanh như vậy.Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết từng chưởng từng chưởng đánh bay một đống.Cho dù không ngừng có từng đám từng đám ong ngũ sắc bị đánh chết, rơi xuống dưới chân bọn hắn, nhưng cương khí hộ thể trên thân mấy người cũng bị va đập liên tục làm cho chịu không khó nổi rồi.Bị đàn ong cản trở, không còn chạy nhanh được nữa, bọn hắn biết rõ nếu còn tiếp tục như vậy, hộ thể cương khí sẽ không chống đỡ được quá lâu, chịu không nổi với sự tiêu hao pháp lực.Đã như vậy, họa cũng không chỉ dừng ở đó, động tĩnh đàn ong gây ra đã kinh động tới đám đệ tử Côn Linh sơn đang tản ra tìm kiếm khắp nơi.Cảnh tượng này lúc đầu cũng khiến cho đám đệ tử Côn Linh sơn giật nảy mình, thấy lực công kích của đàn ong không kém, đã chuẩn bị sẵn sàng tránh đi, nào ngờ tình hình lại rất quỷ dị, đàn ong hoàn toàn không tấn công bọn họ, chỉ tấn công mấy người Dữu Khánh."
Vì vậy, liền có kẻ rất nhanh rời đi báo tin, còn hai gã đệ tử Côn Linh sơn lưu lại thì bình thản ung dung đi theo ở một bên, hoàn toàn giống như đi theo xem trò vui, thỉnh thoảng còn đưa tay chỉ trỏ.Không bao lâu sau, lần lượt lại có mấy tên đệ tử Côn Linh sơn nhận được báo tin chạy tới, trong đó có cả Tần Phó Quân, nghe tin liền chạy đến.Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Phó Quân cũng rất kinh ngạc, không biết đám người Dữu Khánh đã làm gì trêu chọc đến đám ong này.Nhìn thấy Tần Phó Quân xuất hiện, trong lúc ra sức chống đỡ trong đống hỗn loạn, Dữu Khánh đột nhiên lên tiếng: "Rơi vào trong tay Côn Linh sơn, chúng ta tuyệt đối không còn đường sống, vị quan môn đệ tử của trưởng lão chấp pháp đó có lẽ là một đường sinh cơ!"Vừa nghe được lời này, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều hiểu được ý hắn.Giữa ba người phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, Dữu Khánh ném Hướng Lan Huyên đang khiên trên vai ra, Mục Ngạo Thiết lập tức đưa tay đón lấy, nhấc ở trong tay bảo vệ.Dữu Khánh tung người phi thân lao ra, trực tiếp vung kiếm bay về phía đám đệ tử Côn Linh sơn đang xem náo nhiệt ở phụ cận.Đang vung trường cung làm vũ khí chém loạn vào đàn ong xung quanh, Bách Lý Tâm đột nhiên lộn người một cái, nhào vào trong đám hoa cỏ rậm rạp, lật tay, ba mũi tên đã xuất hiện trên tay, đặt lên dây cung.Phựt! Từ trong đám cỏ vang lên tiếng dây cung bật ra.Sáu gã đệ tử Côn Linh sơn đang ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Dữu Khánh đang bay đến từ trên không, chợt nhận thấy đám cây hoa trước mắt lay động, dự định phản ứng thì đã không còn kịp nữa.Ba cây mũi tên đột nhiên từ trong đám hoa rậm rạp trước mặt bay xéo ra, giống như ba con độc xà rình rập tại đó đã lâu, đột nhiên há miệng, nhe răng nanh vọt tới.Phía trước, phía sau lưng ba người phun ra máu tươi, khi ba mũi tên bay vọt ra từ sau lưng ba người rồi, lồng ngực ba người mới bắt đầu phun ra máu, ba người cúi đầu nhìn ngực mình, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.Ở một bên, đồng môn vụt quay đầu nhìn lại, tất cả đều kinh hãi, nhận ra được là Đại tiễn sư đã xuất thủ.Dữu Khánh còn tại trong không trung, chưa bay đến nơi, cũng đã nhìn thấy, mình xuất thủ trước, còn chưa tiếp xúc đến mục tiêu, Bách Lý Tâm đã trước tiên giúp hắn loại bỏ ba người.Được hoa cỏ che giấu, sau khi bắn xong một lượt, Bách Lý Tâm lại tung người nhảy vọt ra khỏi đám cỏ hoa, trong lúc bay bay lên không, dây cung đã được kéo ra lần nữa, người tại trong không trung lại có tiếng dây cung vang lên như sét, hai cây mũi tên biến mất khỏi dây cung, không thấy dấu vết.Có những con ong ngũ sắc bay tới tấn công đụng phải dây cung, chúng trực tiếp bị dây cung bật ra cắt thành hai nửa.Lực chấn động cường đại trên dây cung cũng nhất thời tách cương khí hộ thể trên người Bách Lý Tâm ra, có ong ngũ sắc nhân cơ hội chui vào, chích lên người cô ta.Nam Trúc thấy vậy kinh hãi, hét lên: "Bách Lý, cẩn thận!"Từ trên trời giáng xuống, Bách Lý Tâm cũng không quan tâm tới điều đó, thuận tay lại rút ra hai cây tên đặt lên dây cung, âm thanh sét đánh lại vang lên.Sau khi khẩn cấp xoay người né tránh mũi tên bắn tới, hai người mới vung kiếm liều mạng chống đỡ Dữu Khánh từ trên trời giáng xuống, vừa được hai chiêu liền đổ nhào xuống sau âm thanh dây cung nổ vang lần nữa.
Trên đầu hai người này cùng lúc phun máu ra, đều đã bị mũi tên xuyên thủng, một tên lấy mạng!Tần Phó Quân liếc nhanh nhìn thấy, rất kinh ngạc, và sợ hãi, chỉ bảy mũi tên, năm tên tu sĩ đồng môn Huyền cấp cứ như vậy không còn nữa.Hiện tại, cô ta xem như lĩnh giáo được sự kinh khủng của Đại tiễn sư.Điểm chết người chính là, cô ta lại nhìn thấy Bách Lý Tâm rơi xuống đã kéo căng dây cung nhắm ngay vào mình, khiến cho cô ta muốn chạy cũng không biết nên chạy đi hướng nào, bởi vì kiếm quang của Dữu Khánh đã vù vù ập đến, trong lúc không biết làm sao, cô ta chỉ có thể liều mạng chống đỡ một phía.Cô ta vốn đã không phải là đối thủ của Dữu Khánh, hơn nữa còn bị phân tâm, làm sao có thể chống được đòn tấn công của Dữu Khánh, không tới hai chiêu liền bị Dữu Khánh một cước đá bay ra ngoài, rơi xuống đất, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mũi kiếm chống tại trên cổ.