Bán Tiên ( Dịch )

Chương 758 - Chương 758: Gõ Cửa

Chương 758: Gõ cửa

Tốc độ của đoàn người không nhanh cũng không chậm, cõng người còn đỡ, người khiêng cái trống lớn muốn nhanh cũng không nhanh được.Trên đường đi, Hướng Lan Huyên không biết nghĩ đến điều gì, nàng ta đề nghị tạm thời nghỉ chân, gọi sư huynh đệ ba người đến bên cạnh thì thầm mấy câu.Khi mọi người khởi hành đi tiếp thì Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết không chạy theo bọn họ mà tiếp tục ở tại chỗ nghỉ ngơi.

Dữu Khánh cũng không có ý kiến gì, khiến cho những người khác cảm thấy tò mò.Nhất là Ong chúa, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn hai người ở tại chỗ, không biết những người này định làm gì.Khi những người còn lại một mạch chạy về đến chỗ cổng vào tiên phủ thì vẫn không thấy bóng dáng của Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đâu.Trong ngọn núi ở gần cổng vào có ba bóng người đang ẩn núp lẳng lẽ quan sát tình hình phía cổng vào, không phải ai khác, chính là Nhan Dược và hai gã đồng môn phụng mệnh giám sát lối vào.

Hiện tại bọn họ cũng không biết tình hình của đám người Hoàn Ngọc Sơn như thế nào.

Lúc này, bọn họ nhìn thấy Tần Phó Quân rơi tại trong tay đám người Hướng Lan Huyên, nhưng cũng không dám hành động vội vàng.Dưới cổng chào ngọc thạch, những thứ trên người nên bỏ xuống đều được bỏ xuống, người cần bỏ xuống cũng được bỏ xuống.Hướng Lan Huyên đi tới bên cạnh Dữu Khánh, thúc giục: "Còn lề mề ở đó làm gì, làm sao mở cửa?"Dữu Khánh nhìn nhìn bầu trời đã sắp tối, lắc đầu nói: "Bây giờ vẫn chưa đến lúc, chờ đến khi trời đã hoàn toàn tối đen mới có thể mở ra."

Hướng Lan Huyên a một tiếng, "Mở cánh cổng này ra còn cần phải xem thời gian nữa sao?"Dữu Khánh gật gật đầu, kỳ thực có thể mở ra được hay không hắn cũng không có nắm chắc, hiện tại trong ngoài đoán chừng đều đã xảy ra sự cố, phía hắn đã là thân bất do kỷ, phía bên Đằng yêu e rằng cũng không tốt hơn bao nhiêu.Nhưng có một điều chắc chắn, Đằng yêu và hắn đều biết rõ, cho dù là bên lặng lẽ mở ra động phủ, hay là bên âm thầm ra vào, cả hai đều phải chờ đêm tối, không thể quang minh chính đại làm ngay tại ban ngày ban mặt.Ít nhất, "Gõ cửa" ngay trong ban ngày không phải là việc mà Dữu Khánh hắn sẽ làm, Đằng yêu sẽ cho rằng là người khác.Đương nhiên, trong tình hình hiện nay, Đằng yêu có mở cửa vào đêm tối hay không thì hắn cũng không biết, bởi vì lúc trước không quản ban ngày hay đêm tối đều có người đập cửa.Cho dù Đằng yêu không tiếp tục mở cổng ra, hắn cũng không lo lắng, chẳng qua chỉ là nán lại tại trong tiên phủ nhiều thêm một chút thời gian mà thôi, khi sư huynh đệ mấy người chậm chạp không hiện thân, phía bên cao lão Nhị sẽ tung tin tức ra ngoài, một khi mấy thế lực lớn đều xuất thủ, Đằng yêu sẽ không thể tiếp tục giấu giếm được Kim quả để mở cửa kia.Thấy hắn nói như vậy, Hướng Lan Huyên cũng không ép hắn, xoay người rời đi.

Nhưng Dữu Khánh bỗng nhiên cất tiếng gọi, "Đại hành tẩu."

Hướng Lan Huyên dừng bước, quay đầu lại, nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.Dữu Khánh vốn định hỏi về việc tối hôm qua, nhưng lời đã đến bên mép vẫn không dám nói ra khỏi miệng, lại nhìn thấy ánh mắt những người khác nhìn đến, cuối cùng hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, "Đại hành tẩu dường như biết được vì sao Đằng yêu không tìm người khác, lại cứ phải tìm ta để tiến vào trong tiên phủ này, muốn nhờ Đại hành tẩu giải thích giùm nghi hoặc?"Nghe được lời này, những người khác đều nhìn về phía Hướng Lan Huyên.Hướng Lan Huyên nói: "Không phải bà ta đã nói rồi sao? Bởi vì ngươi từng tìm được 'Tiểu Vân gian '."

Dữu Khánh không biết nàng có ý gì, nghi vấn hỏi: "Việc này có liên quan gì đến chuyện ta tìm được 'Tiểu Vân gian' chứ?"Hướng Lan Huyên: "Tìm được 'Tiểu Vân gian', rồi lại tiếp tục tìm được 'Kính Hoa tiên uyển', ngươi thật sự không biết có ý nghĩa gì sao? Ngươi dám để lộ ra ngoài không?" Dứt lời, nàng liền bỏ đi.

Những người khác đều bừng tỉnh hiểu ra, đều đã hiểu được ý nàng muốn nói.Dữu Khánh cũng hiểu được rồi, thì ra vị Đại hành tẩu này là suy nghĩ như vậy, quả thực cũng có lý, Đằng yêu dám hiện thân hợp tác với mình xác thực có một phần lý do như vậy.

Thời gian dần dần trôi qua, bầu trời dần dần tối xuống.Cho đến quá nửa giờ Tuất, mới thấy Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết mới vác trống lớn đi tới dưới ánh trăng sao.Trong lúc Ong chúa và Hướng Chân đang nghi hoặc không biết hai người đi làm gì, nào ngờ hai người vừa bỏ chiếc trống xuống liền đi thẳng về phía bọn họ.Hướng Chân lập tức ngăn ở trước mặt Ong chúa, chất vấn hai người đang tới gần, "Các ngươi định làm gì?"Mục Ngạo Thiết lấy ra một cái túi vải, cởi ra, để lộ một ít phấn màu hồng ở bên trong.Hướng Chân cau mày, không hiểu.Nhưng Ong chúa vừa nhìn thấy liền hiểu, cuối cùng đã biết rõ hai tên này đi làm chuyện gì, thì ra là đi lấy phấn hoa Tiêu Hồn.Hướng Lan Huyên chầm chậm đi tới nở nụ cười xán lạn nói: "Đại vương, vì để cho mọi người đều có thể an tâm, đành phải xin lỗi ngài."

Ong chúa: "Có cần phải vậy không?"Hướng Lan Huyên liếc mắt về phía Dữu Khánh, "Không còn cách nào, hắn cũng không thể xác định có thể mở ra được lối vào hay không.

Nếu như kéo dài đến khi Đại vương khôi phục lại, e rằng Đại vương sẽ không còn dễ nói chuyện như hiện tại nữa."

Ong chúa: "Nếu thật sự ra không được, thật sự kéo dài đến thời điểm đó, cho dù ta không khôi phục được, hai thủ hạ của ta cũng đã khôi phục rồi, các ngươi vẫn không thể địch nổi."

Hướng Lan Huyên tươi cười đáp lại: "Vì vậy, chúng ta càng phải nắm chặt được Đại vương ở trong tay chúng ta, có Đại vương trong tay, chắc hẳn bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ?"Sắc mặt Ong chúa lập tức trở nên âm trầm.Hướng Lan Huyên đưa tay ra hiệu về phía phấn hoa trên tay Mục Ngạo Thiết, cười vui vẻ và nói: "Đại vương, mời dùng."

Ong chúa nhấc tay đẩy Hướng Chân ra, cũng trấn an gã ta một câu, "Không sao."

Đẩy người tránh sang một bên, y đi tới trước mặt Mục Ngạo Thiết, duỗi một ngón tay chấm tới phấn hoa, nhưng khi ngón tay sắp chạm đến phấn hoa, y lại có phần do dự, và cũng do dự một hồi thật lâu.Người từng tiếp xúc với y đều biết rõ, y không phải là loại người do do dự dự, trước giờ luôn luôn thoải mái phóng khoáng, phong cách thậm chí còn có chút phóng đãng không ràng buộc, nhưng mà loại phấn hoa này thực sự là một nhược điểm rất lớn trong yếu điểm về sinh lý của y.Người ngoài là không thể lý giải được sự ác cảm rất lớn về mặt tâm lý với thứ này, ác cảm đến mức ngay cả thân thể cũng xuất hiện sự kháng cự mãnh liệt.Ngón tay của y rất lâu vẫn không thể hạ xuống được, cuối cùng y dứt khoát thu tay lại, hít một hơi thật sâu, sau đó nói với Mục Ngạo Thiết: "Giúp một việc đi."

Dứt lời y chủ động mở miệng ra, nhắm mắt lại, có ý gì thì kẻ ngốc cũng có thể hiểu được.

Mục Ngạo Thiết gật gật đầu, vừa mới bước tới một bước thì Nam Trúc ở bên cạnh bất chợt nở nụ cười hớn hở, nói: "Ngươi tay chân vụng về, đừng khẩn trương, để ta làm cho."

Gã đưa tay lấy túi phấn hoa ở trong tay Mục Ngạo Thiết, cầm nó đi đến.Mục Ngạo Thiết ngẩn ngơ nhìn gã, muốn hỏi xem, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta khẩn trương chứ?Ong chúa mở một con mắt nhìn tên mập đang tiến đến gần, thấy người ta đã cầm phấn hoa tới đây, y lại nhắm mắt lại.Nam Trúc vừa tới nơi liền ra tay, rất không khách khí, cầm một nắm nhỏ phấn hoa trực tiếp nhét vào trong miệng người ta, còn có vẻ ngại miệng người ta mở không đủ lớn, còn cưỡng ép ấn vào chà sát trong miệng Ong chúa, thoạt nhìn giống như là đang cưỡng ép đổ thuốc vào Ong chúa.Cảnh tượng này khiến cho mọi người sửng sốt ngây người.

Dữu Khánh mở to mắt nhìn, không biết lão Thất uống sai thuốc gì rồi, vậy mà lại thô bạo như thế, còn to gan hơn cả hắn.

Thậm chí trong đầu hắn còn hiện lên một câu nói: Long rơi chỗ nước cạn bị tôm đùa giỡn.Chỉ có Mục Ngạo Thiết ở bên cạnh, không biết nhìn thấy gì, khóe miệng co giật mấy cái, ánh mắt nhìn Nam Trúc như nhìn quái vật.Ong chúa ô ô hai tiếng đưa tay đẩy Nam Trúc ra, hất văng một đống phấn hoa đầy trong miệng, y chỉ vào ấm nước bên hông Nam Trúc, "Nước."

Nam Trúc sờ sờ ấm nước, có phần không muốn.Ấm nước này thực ra là lấy được từ chỗ thần thụ, nước ở trong ấm là nước suối phía dưới thần thụ.Bất kể Ong chúa nói như thế nào, và cũng không quan tâm tới nước suối đó có phải là Thiên tuyền hay Nhân tuyền hay không, lúc trước sư huynh đệ ba người đều chạy đi ngâm một lần, Nam Trúc còn kiếm tới cái ấm nước chứa nước mang đi.Người khác nhìn không hiểu Nam Trúc có ý gì, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết vừa nhìn liền biết, lão Thất tại Kim Khư nhặt được món hời, tùy tiện hái một trái cây cũng là bảo bối, bây giờ nhìn thấy đó có thể là thứ tốt, không thuận tay cầm theo là không được.Dữu Khánh chịu không nổi nữa, cất tiếng thúc giục, "Đưa đi."

Lúc này Nam Trúc mới không tình nguyện lấy ấm nước đưa cho Ong chúa.Ong chúa vừa cầm được ấm nước liền dốc vào trong miệng, giội đầy lên mặt.Thấy đã dùng hơn nửa lượng nước, Nam Trúc lập tức nhấc tay đoạt lại, "Đã đủ rồi."

Ong chúa nhấc tay lau mặt xong, trong ánh mắt hiếm thấy mà lộ ra vẻ hung dữ nhìn chằm chằm vào Nam Trúc.Lúc này Nam Trúc mới cảm thấy sợ hãi, tức thì chột dạ rút lui, tránh sang một bên.Dữu Khánh đúng lúc cất tiếng giải vây: "Lão Thất, đã đến giờ rối đó, ngươi đi gõ cửa đi."

Mặc dù không đồng ý với hành vi của Nam Trúc, nhưng dù sao cũng là huynh đệ nhà mình, nếu đụng chuyện khẳng định là sẽ cùng đứng về một phía, người mình mà không giúp chẳng lẽ giúp người ngoài, không có đạo lý như vậy.Nam Trúc sao có thể không biết ý tốt của hắn, nhanh chóng đi tới dưới cổng chào ngọc thạch, bắt đầu từng chưởng từng đánh vào mặt kính hư không.Hư không giống như mặt kính bên dưới cổng bắt đầu không ngừng gợn sóng, mức độ công kích không nhỏ nhưng gần như không có âm thanh.Mọi người xốc lên tinh thần nhìn chằm chằm.Sau khi nhìn một hồi, Hướng Lan Huyên nhịn không được đi đến bên Dữu Khánh, hỏi: "Đây là biện pháp của ngươi sao? Như vậy là có thể mở ra cổng tiên phủ sao?"Chuyện tương tự, những người khác, bao gồm cả nàng, không phải chưa từng làm qua, thậm chí còn công kích với sức mạnh lớn hơn rất nhiều, nhưng hoàn toàn vô dụng.Dữu Khánh cũng bất đắc dĩ, "Thử xem đi."

Ong chúa chủ động đi tới bên cạnh Hướng Chân, lên tiếng: "Hướng huynh đệ, khi cổng mở ra, ngươi đi ra ngoài đầu tiên đi!"Tiếp đó, y quay đầu nhìn về phía Hướng Lan Huyên, "Đại muội tử, ngươi không phản đối chứ?"Mọi người vừa nghe liền biết là có ý gì, sợ Hướng Lan Huyên nuốt lời, muốn để cho Hướng Chân đi ra trước, trong đêm tối như thế này, khi chạy được ra trước, sẽ không dễ dàng bị bắt lại, nhất là với Hướng Chân, người có thể ngự kiếm phi hành như vậy."

Không sao, chỉ cần hắn giữ lời hứa là được."

Hướng Lan Huyên bình tĩnh trả lời, ánh mắt cũng liếc nhìn về phía Hướng Chân, như cười như không nói: "Cô nương trên mặt có sẹo đó thật sự có phúc.

Hướng huynh đệ phải đối xử với nàng cho tốt, nghìn vạn lần nhớ kỹ lời hứa của mình.

Nếu thật sự để lộ nửa chữ không nên nói, dẫn theo một người chạy tới chạy lui cũng không thuận lợi, ngươi nói đúng không chứ?"Sắc mặt Hướng Chân lập tức đại biến, nhìn chằm chằm vào nàng ta, không biết nàng ta làm sao biết được về nữ nhân đó.Gã ta không có suy nghĩ đến, mình tạo ra danh tiếng lớn như vậy trong Triêu Dương đại hội, người của Đại Nghiệp ty không tra xét ra được nội tình của gã ta mới là lạ.

Một chút bí ẩn riêng tư có thể giấu giếm được người bình thường, nhưng không nhất định giấu được thế lực to lớn như Đại Nghiệp ty.

Hướng Lan Huyên đã nắm bắt được một số thông tin về gã ta từ trước, chỉ là ẩn giấu chưa dùng tới mà thôi.Mọi người vừa nhìn thấy phản ứng của hai người này, liền biết Hướng Lan Huyên đang đe dọa Hướng Chân.Lời đã nói đến mức độ này, Ong chúa cũng chỉ có thể trầm mặc, đã ra đến bên ngoài, y cũng không thể giúp được gì cho Hướng Chân, trầm mặc một chút rồi toát ra một câu: "Bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong, người như chúng ta tương đối chướng mắt, tốt nhất nên lảng tránh một chút, Độ Nương nhìn thấy chúng ta tại đây, e rằng sẽ không mở cửa."

Lời này nói rất có lý, Hướng Lan Huyên lập tức nảy sinh hoài nghi, lẽ nào mình "Gõ cửa" không mở được chính là bởi vì nguyên nhân này hay sao?

Bình Luận (0)
Comment