Bán Tiên ( Dịch )

Chương 759 - Chương 759: Mở Rộng

Chương 759: Mở rộng

Vì vậy, Ong chúa và Hướng Lan Huyên, còn có Hướng Chân, cùng nhau rút lui đến ẩn nấp một nơi gần đó, kể cả Tần Phó Quân không thể nhúc nhích cũng được đồng thời mang đi.Trước cổng vào chỉ còn lại đám người Dữu Khánh, bốn người đã cùng nhau tiến vào lúc đầu, tiếp tục ở lại gõ cửa rầm rầm.Đối với ngoại giới, hoặc là nói đối với những bảo vệ Linh cốc ở bên ngoài mà nói, là hoàn toàn không nghe thấy được động tĩnh gõ cửa nơi đây.Nhưng dưới đáy vực sâu, trên thân gốc cây dây leo cổ thụ đã bị chém tan tành cành nhánh chỉ còn lại có phần gốc rễ lại xuất hiện khuôn mặt của Đằng yêu, bà ta đã cảm nhận được sự dao động của cây cỏ tinh khí trên không trung.Bà ta biết rõ vì sao mà có loại dao động này, biết rằng có người nào đó đang gõ cửa từ bên trong tiên phủ.Là vị Thám Hoa lang kia đang gõ cửa sao? Bà ta nghi ngờ đúng là vậy.Lúc trước đã dừng lại gần hai ngày không có ai tiếp tục gõ cửa.

Theo lý thuyết, những người khác khi phát hiện thấy cánh cổng này không thể dùng cách cưỡng bức để phá vỡ được, hẳn là sẽ không tiếp tục làm việc vô ích nữa.

Sau khi dừng lại hai ngày, bây giờ đột nhiên có xuất hiện động tĩnh gõ cửa, bà ta cảm thấy khả năng rất cao chính là vị Thám Hoa lang kia.Trong sự phán đoán này, vừa dựa theo lý trí vừa có cả mong mỏi của bà ta.

Bà ta khát vọng Dữu Khánh có thể đi ra, khát vọng Dữu Khánh có thể mang Địa Nguyên tiên lộ mà bà ta hằng mơ ước trở về.Lòng tham đó khiến cho trên thân cây nhẵn nhụi của bà ta lại mọc ra hai nhánh cây mới, giống như hai cánh tay vươn lên, ôm vào bầu trời mờ mịt sương mù trên cao.

Nhưng hai cánh tay vươn lên không được bao xa liền dừng lại, rồi chậm rãi co về.Lý trí và nỗi sợ hãi bỗng nhiên lấn át lòng tham lam, đã qua hai ba ngày rồi, có nhiều cao thủ tiến vào như vậy, vị Thám Hoa lang kia còn có thể bình yên vô sự sao?Hơn nữa, lo lắng phía trên khe núi có người của Côn Linh sơn theo dõi chằm chằm, hai cánh tay đang vươn ra của bà ta không thể không từ từ rụt trở về, ngay cả khuôn mặt nhô ra kia cũng chìm dần vào, lại biến trở về thành thân cây nhẵn nhụi.Đứng dưới cổng Ngọc thạch, Nam Trúc đã gõ cửa thật lâu, nhưng mãi vẫn không thấy cánh cổng có bất kỳ phản ứng nào.Đang âm thầm theo dõi sát sao, đám người Hướng Lan Huyên thấy vậy tự nhiên liền nảy sinh lòng nghi ngờ.Ba người Nhan Dược đang ẩn nấp theo dõi cũng âm thầm cảm thấy nghi hoặc.Gõ cửa lâu như vậy mà vẫn không thấy mở cửa, đừng nói tới bọn họ, ngay cả bản thân nhóm người Dữu Khánh cũng đã suy giảm lòng tin, nhưng bọn hắn không thể dễ dàng bỏ cuộc, đám người Hướng Lan Huyên đang nhìn chằm chằm, điều kiện để bỏ qua cho bọn hắn không phải là mở ra được cổng vào sao?Nếu như không mở ra được, bọn hắn chẳng phải sẽ bị trừng trị?Nguyên nhân chính là vì như thế, có một số lời nói Mục Ngạo Thiết không thể không nói ra, sau khi nhiều lần quan sát tình hình xung quanh, nương theo âm thanh gõ cửa rầm rầm, y nói khẽ với Dữu Khánh: "Trong lúc dập lửa, lão Thất đã nhân cơ hội lên trên cây hái được quả hồ lô rồi."

"Hả?" Dữu Khánh thoáng sửng sốt, rồi chậm rãi quay đầu nhìn Nam Trúc, sau đó lập tức phất phất tay ra hiệu cho Bách Lý Tâm, nói: "Đổi người, ngươi đi đập cửa đi."

Bách Lý Tâm lập tức đi đến đổi người, Nam Trúc rất thương hương tiếc ngọc, vội vàng bày tỏ mình không mệt.Dữu Khánh không chịu đựng được nữa, trực tiếp đi thẳng tới đưa tay túm lấy lôi đi, đổi cho Bách Lý Tâm đến gõ cửa.Sau khi kéo Nam Trúc đến một bên, Dữu Khánh nhỏ giọng hỏi: "Ngươi đã hái được quả hồ lô đó hả?"Nam Trúc hạ thấp giọng trả lời: "Đây chẳng phải là một trong những mục đích chúng ta tiến vào đây sao? Không giao hồ lô cho người ta, e rằng đừng hòng mong người ta trả lại Kim quả cho ta."

Dữu Khánh nhếch miệng nói: "Trả cái quỷ gì chứ, chuyện đã náo loạn thành như vậy rồi, còn trả cái rắm gì nữa mà trả? Đằng yêu đó tám chín phần mười có vấn đề, chúng ta tám chín phần mười đã bị bà ta lừa gạt.

Hơn nữa, không cần biết có vấn đề hay không, chỉ cần đi được ra ngoài, phải nghĩ cách làm thịt bà ta.

Nếu không, một khi phải đối chất với bà ta, việc chúng ta liên tiếp tìm được tiên phủ mà lan truyền ra ngoài, vậy thì cực kỳ phiền phức.

Đến lúc đó, cho dù chúng ta nói mình không biết tung tích của các tiên phủ khác, cũng sẽ không ai tin.

Ngươi cũng không phải chưa từng nếm qua mùi vị bị nghiêm hình tra tấn a."

Nam Trúc: "Đừng sốt ruột.

Nếu bà ta lừa gạt chúng ta, không đưa hồ lô cho bà ta không phải được rồi sao.

Lão Thập Ngũ, ngươi nghĩ mà xem, thứ có thể khiến cho bà ta ở bên ngoài phải khát khao mơ tưởng nhiều năm như vậy, khẳng định là bảo bối nha.

Nếu chúng ta không lấy, chẳng phải đã phụ một phen ý tốt của ông trời."

"Ý tốt cái rắm."

Dữu Khánh mắng một tiếng, sau đó lại đè thấp giọng, có vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hỏi: "Có phải ngươi còn trộm thứ gì trên thân người ta có phải hay không?"Nam Trúc lập tức liếc nhìn về phía Mục Ngạo Thiết, lập tức đoán được là Mục Ngạo Thiết tố cáo.Mục Ngạo Thiết không có gì sợ hãi."

Cũng không thể nói là trộm, chỉ thuận tay lấy mà thôi."

Nam Trúc cất tiếng lẩm bẩm, giơ tay áo lên, nhéo nhéo đồ vật ở bên trong, ra hiệu cho Dữu Khánh biết, nói: "Nơi đây không tiện bộc lộ, để đi ra ngoài rồi chúng ta xem két kỹ càng hơn.

Thứ có thể để cho hắn tùy thân mang theo trên người, có lẽ không đơn giản."

Dữu Khánh nhịn không được, nhe nhe nghiến nghiến hàm răng trắng nhởn, nhận thấy tên gia hỏa này chỉ cần có thứ gì đó có thể tham lam được thì gan lớn hơn bất kỳ ai, đây còn là tên mập mạp nhát gan bị quan phủ hù dọa làm cho sợ hãi phải chạy trốn về núi sao? Hắn thiếu một chút đã nhào tới đánh cho gã một trận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nam béo, ngươi, mẹ nó, có bệnh sao? Chúng ta còn chưa biết có thể thoát được ra ngoài hay không, mạng nhỏ còn nằm tại trong tay người ta, ngươi liền dám trộm đồ của người ta.

Nếu để cho người ta phát hiện thấy đồ của mình đã bị mất, lập tức liền có thể đoán được là chúng ta lấy.

Ngươi muốn hại chết chúng ta ư?"Đây cũng là lý do khiến Mục Ngạo Thiết lo lắng, cho nên không thể không lên tiếng nói chuyện với Dữu Khánh, y sợ một khi xảy ra chuyện sẽ không biết phải làm sao.Nam Trúc đưa tay vỗ vỗ bụng, ra hiệu cho hắn bình tĩnh lại, "Lão Thập Ngũ, ngươi nhìn ngươi mà xem, kiềm chế lại.

Chính tay ta nhét phấn hoa Tiêu Hồn vào, nhất định đúng mức đúng chỗ.

Nếu không có nắm chặt, ta nào dám động thủ.

Hiện tại đã nằm trên tay chúng ta, thoát không được.

Có bị phát hiện ra cũng không thể làm gì được chúng ta.

Ta không tin Hướng Lan Huyên có thể không ra mặt giúp mình."

Dữu Khánh giận quá mà cười, "Lỡ như ra không được thì sao? Còn có hai thủ hạ đắc lực đang ẩn núp, có thể dùng phấn hoa này để kiềm chế bọn họ cả đời ư? Về sau nơi nào có hoa Tiêu Hồn mọc sẽ bị bọn họ phá hủy hết."

"Ta vẫn còn giữ lại một chút phấn hoa để dự phòng."

Nam Trúc sờ sờ vị trí đai lưng, ra vẻ rất đại ca, ẩn ý sâu xa nói: "Cũng không có dự định kiềm chế bọn họ cả đời, phía bên Cao lão Nhị không phải đã có chuẩn bị hậu chiêu rồi sao? Nếu như không mang được đồ vật ra ngoài, ta cũng sẽ không giữ lại.

Yên tâm đi, không sao."

"…" Dữu Khánh ngây người nhìn gã, trong lúc nhất thời không biết phải nói thế nào, cuối cùng hắn chỉ có thể cắn răng nói: "Lần sau, khi làm những việc như vậy, ngươi tốt nhất báo trước một tiếng."

Nam Trúc hơi bĩu môi, nghĩ thầm, thông báo trước chính là quyết định của chung, vậy những thứ này tính là của ai?Gã có phần bất mãn hỏi ngược lại một câu, "Nếu không, bây giờ ta lấy đồ ra, trả hết cho người ta nhé?""Ngươi…" Dữu Khánh chỉ vào mũi gã, một lúc lâu sau mới cắn răng nói: "Tốt nhất những vật này không quan trọng, không có chọc tức người ta, tốt nhất không nên gây ra chuyện gì thêm phức tạp."

Không sao, có việc gì một mình ta chịu trách nhiệm."

Nam Trúc vỗ vỗ ngực rất lưu manh, cũng không muốn dông dài thêm nữa, quay đầu bỏ chạy, lo lắng Bách Lý Tâm mệt mỏi, gã hỏi han ân cần rồi chủ động nhận lại công việc.Mục Ngạo Thiết lại kéo cánh tay áo Dữu Khánh, ra hiệu cho Dữu Khánh cùng nhau rời xa một chút, sau đó y nhếch môi ra hiệu về phía Bách Lý Tâm, "Lúc nào hạ thủ?"Trước lúc tiến vào đây đã thống nhất với nhau, sau khi vào đây sẽ không để cho Bách Lý Tâm còn sống đi ra ngoài.Sự tức giận vừa rồi lập tức biến mất trong lòng Dữu Khánh, hắn trầm mặc, sự việc tối hôm qua lại hiện lên trong đầu, một lúc lâu sau mới cất lời than thở: "Trong hành trình vừa qua, nàng ta coi như đã nỗ lực hết sức giúp đỡ chúng ta, thôi quên đi, nếu thật sự giết nàng, quả thực không dễ giải thích với lão Thất."

Mục Ngạo Thiết lập tức kinh ngạc, không biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra, trước khi vào đây không phải nói như vậy a, y không thể không cất lời khuyên nhủ, "Nữ nhân này tiếp cận bọn ta, khẳng định không phải chuyện đơn giản, lưu cô ta lại e rằng có hậu hoạn.

Nếu ngươi lo lắng lão Thất, vậy cứ để cho ta đắc tội đi."

Dữu Khánh gãi gãi mặt, "Được rồi, để xem rồi tính tiếp."

Mục Ngạo Thiết cảm thấy vị sư đệ này là người nắm chắc được chủ ý, nếu hắn đã nói như vậy, y liền im lặng gật gật đầu.Chính vào lúc này, trong không trung có một cái bóng không dễ nhận thấy lướt qua, rõ ràng vòng tránh qua Mục Ngạo Thiết rồi rơi tại trên đầu vai Dữu Khánh.Cái bóng đó không phải thứ gì khác, chính là Đầu To."

Di?" Sư huynh đệ hai người đều cảm thấy kinh ngạc.Dữu Khánh vui mừng khôn xiết, không khỏi đưa tay bắt lấy cầm trong tay, chậc chậc không ngừng, hỏi: "Đầu To, đi đâu vậy? Lang thang lâu như vậy mới trở về?"Lâu như vậy mà không thấy nó trở về, bọn hắn đã có tâm lý sẽ bọ mất Đầu To, không ngờ tới lúc này lại gặp được nó tại đây, hắn vô cùng mừng rỡ.Hắn đoán rằng Đầu To tìm bọn hắn khắp nơi mà không tìm được, cho nên chạy về chỗ lối vào để kiểm tra, lúc này mới gặp.Đầu To xoay xoay đầu nhìn quanh, sau đó nhanh chóng quay người, hướng về phía Mục Ngạo Thiết phun ra mấy đốm lửa.Dữu Khánh thoáng sửng sốt, không biết nó có ý gì, đây là hành động thể hiện sự bất mãn của Đầu To, nó tại sao lại bất mãn với lão Cửu?Mục Ngạo Thiết thoải mái thong dong, chầm chậm nhấc tay phủi phủi những đốm lửa đốt thủng lỗ chỗ trên y phục, vẻ mặt không thay đổi, như là làm biếng so đo với nó, sau đó chậm rãi xoay người rời đi, đi đến bên cạnh Nam Trúc, chạm mặt thì thầm với gã.Dữu Khánh lập tức phát hiện thấy biểu hiện của hai người này có chút lén lút, nhất là với đức hạnh của Nam Trúc, được biết Đầu To trở về, vậy mà có thể nhẫn nhịn không tới đây nhìn xem, trong tình huống bình thường gã sẽ đi đến cất mấy lời nói nhảm, hắn mơ hồ cảm thấy hai tên này có điều gì đó giấu giếm mình.Nhưng mà không biết là điều gì, cho nên chỉ có thể âm thầm suy đoán.Khoảng một canh giờ sau, đến lượt Mục Ngạo Thiết tiến tới thay Nam Trúc gõ cửa.

Cuối cùng Nam Trúc cũng nhịn không được chạy tới bên Dữu Khánh cất lời lải nhải, "Lão Thập Ngũ, cứ như vậy phải đập cửa tới khi nào? Biện pháp này e rằng không dùng được nữa, có lẽ đành phải trông chờ vào Cao lão Nhị rồi.

Hao tâm tốn sức cũng vô dụng, nghỉ ngơi thôi."

Dữu Khánh sa sầm sắc mặt, nói: "Sớm muộn gì người ta cũng sẽ phát hiện thấy mất đồ trên người, tốt nhất là rời đi được trước khi người ta phát hiện ra.

Tiếp tục gõ đi, trước khi trời sáng lên thì đừng có ngừng."

Nam Trúc nghe nói như vậy, tức thì có phần lúng túng, liên tục nói mấy tiếng "Cũng phải", rồi nhanh chóng chạy về phái Bách Lý Tâm, ngại ngùng không tiện than mệt nữa rồi.Ánh mắt Dữu Khánh dời khỏi vị sư huynh này của mình, chuyển đến cánh cổng đang được gõ liên tục, hắn tin tưởng chỉ cần Đằng yêu vẫn còn ở bên ngoài, cứ tiếp tục gõ như vậy, Đằng yêu khẳng định sẽ hiểu được.Hắn phán đoán không sai, đến sau nửa đêm, trên thân gốc cây dây leo đại thụ phía dưới vực sâu lại lồi ra khuôn mặt của Đằng yêu, bà ta ngửa mặt lên trời nhìn không trung, kinh nghi bất định.Bà ta có thể cảm nhận được cánh cổng Tiên phủ trong không trung vẫn một mực được gõ thình thịch không ngừng, người bình thường nếu đánh hoài không mở ra sẽ không tiếp tục làm như vậy nữa, vì vậy bà ta có cảm giác mãnh liệt rằng người gõ cửa, tám chín phần mười sẽ giống như mình phán đoán.Điều này làm cho bà ta trong lòng vô cùng nôn nóng, mấy tên đó có phải là đã lấy được Địa Nguyên tiên lộ rồi hay không?Ý nghĩ như vậy đã trào lên trong lòng bà ta không biết bao nhiêu lần.Cuối cùng, khó thể kiềm chế được dục vọng, bà ta đã tìm được lí do thuyết phục bản thân mình.Cho dù có đệ tử Côn Linh sơn trên khe núi nhìn thấy mình nhô cao lên thì sao chứ, lúc trước khi mình vươn lên đó không phải đã bị phát hiện rồi sao, chẳng qua cũng giống như trước đây mà thôi.Hơn nữa, mình có thể nhìn xem tình huống trước đã, nếu như tình hình trong tiên phủ không thích hợp, vậy thì mình có thể không mở cổng ra.Đã có được lí do như vậy, bà ta lập tức không còn do dự nữa, hai nhánh dây leo mọc ra thân cây, nhanh chóng lớn lên, vươn cao, giống như hai cánh tay ôm lấy bầu trời, rồi quấn lấy nhau trong màn sương mù, lần nữa như một con rồng uốn lượn bay lên không, vù một cái phá tan sường mù trong vực sâu, lao ra ngoài.Dưới ánh trăng sáng tỏ, khí thế vươn lên mạnh mẽ bộc lộ rõ ràng.Đang một mực trông chừng tại phụ cận, Lộc U Minh vụt quay đầu lại, đệ tử Côn Linh sơn đang khoanh chân đả tọa ở một bên cũng bật đứng lên, phất tay chỉ đến.Lộc U Minh đầy kinh ngạc và vui mừng, ngước cao đầu nhìn Đằng long vùn vụt vươn lên cao, trầm giọng nói: "Nhanh đi mật báo cho Chưởng môn!""Vâng."

Đệ tử đó lắc mình lướt nhanh rời đi.Khi Đằng long vươn mình đến đúng vị trí, xúc tu duỗi ra chỉ vào một chỗ, trong không trung tại đó xuất hiện hình ảnh một chiếc cổng chào ngọc thạch.Phía sau chiếc cổng ngọc thạch có bốn người, lúc này đang là Bách Lý Tâm không ngừng gõ cửa.

Nhìn thấy bên trong chỉ có bốn người này, xúc tu của Đằng long lập tức đụng vào hình ảnh hư ảo, ngay sau đó trong không trung liền xuất hiện những sóng hư không rung động.Đang đứng gõ cửa phía trong cổng, Bách Lý Tâm cũng đã nhận thấy dị thường, nhanh chóng lui ra phía sau.

Đám người Dữu Khánh tự nhiên cũng phát hiện được, nhìn thấy mặt kính không trung nhộn nhạo, không ngừng rung động tạo ra từng vòng sóng gợn.Âm thầm quan sát, đám người Hướng Lan Huyên trợn mắt nhìn cảnh này.Đám người Nhan Dược đang bí mật ẩn nấp cũng mở to mắt.Dữu Khánh chợt khẩn cấp lắc mình đến phía sau Mục Ngạo Thiết, đứng phía sau nhỏ giọng thì thầm mấy câu.Mục Ngạo Thiết im lặng gật đầu, ra hiệu đã hiểu được.Đột nhiên, từ trung tâm sóng gợn bên trong cánh cổng mở rộng ra một cái lỗ hổng, tâm lỗ hổng dập dờn lan tràn ra xung quanh, bộc lộ cảnh đêm ở bên ngoài.Xúc tu của Đằng yêu sau khi phá vỡ ảo giác liền nhanh chóng kéo dài, đặt lên trên bậc cấp phía dưới chiếc cổng ngọc thạch, ngọn cây nhanh chóng đan quấn vào nhau hình thành bộ dáng của một người đứng thẳng.Dữu Khánh lắc mình lướt tới, hạ xuống.Hình dáng Độ Nương do nhành cây đan bện ra trước tiên đưa tay về phía hắn, cất lên giọng điệu kích động, "Đồ vật đâu, thứ ta cần đâu, nhanh đưa cho ta!Mặc dù nắm giữ được bí mật của đám người Dữu Khánh, không sợ đám người Dữu Khánh không đưa, nhưng bà ta vẫn vội vã muốn lấy được nó trước, không còn cách nào khác, đối với bà ta, đồ vật này thực sự quá quan trọng, chỉ cần cầm được vào tay, thiên hạ này chính là của mình, không còn ai có thể trói buộc được bà ta nữa.Dữu Khánh nghiêng đầu ra hiệu, cất tiếng, "Lão Cửu, đưa đi."

Dứt lời liền lướt qua bên cạnh, từ trên cầu thang nhảy xuống.Độ Nương lập tức nhìn về phía Mục Ngạo Thiết, tay cũng vươn tới, có thể thấy bà ta khát vọng thứ này đến thế nào.Lắc mình lướt đến, Mục Ngạo Thiết đưa tay vào trong tay áo giống như móc lấy đồ vật.Vừa mới nhảy xuống bậc thang, Dữu Khánh ngay tại trong không trung rút kiếm ra, một luồng hàn quang lóe lên, hai tay nắm kiếm, phập phập! Trực tiếp chặt đứt cầu dây leo.

Bình Luận (0)
Comment