Một lát sau, biết rõ không hỏi ra được gì nữa, Dữu Khánh đưa tay cầm lấy một tấm vải đặt trên tầng mình đang nằm, kéo tới quan sát, "Nhìn đi, trong cửa hàng này dường như chẳng có thứ gì cả, chỉ có mấy khối vải vứt chặn lối đi? Bố trí thêm một số thứ khác đi chứ."
Người khoác áo choàng: "Có thể lấy tới cửa hàng này cho các ngươi đã là rất tốt rồi, phần còn lại tự các ngươi nghĩ cách đi.
Đúng rồi..."
Gã lại quay sang nói với Bách Lý Tâm: "Chúng ta cũng không có tiền, dùng xong cửa hàng này rồi thì nhớ kỹ trả lại.
Đặt ở một nơi ổn thỏa rồi hãy liên hệ.
Đến lúc đó sẽ có người đến lấy."
Bách Lý Tâm gật đầu ừ một tiếng.Thấy người khoác áo choàng muốn rời đi, Dữu Khánh gọi gã lại, "Hỏi thêm một câu, ngươi đã nghe nói tới 'Sâm Kỳ Lân' chưa?"Người khoác áo choàng vừa mới xoay người nghe vậy sửng sốt, quay đầu lại hỏi, "Các ngươi chạy tới đây, không phải là định tìm thứ này chứ?"Dữu Khánh phủ nhận, "Không thể nào, lúc trước khi ở trong thành nghe người của 'Hạt Tử bang' gì đó thảo luận về thứ này, hình như bọn họ muốn đi tìm thứ này."
Người khoác áo choàng: "Không có là tốt nhất.
Theo những người đã nhìn thấy nói, thứ đó chạy trên mặt đất nhanh như bay, tốc độ có thể nhanh như kỳ lân, còn biết thổ độn, tới vô ảnh, đi vô tung, ngay cả mấy vị cường giả mạnh nhất đương thời đều bắt không được, cuối cùng đành phải bỏ qua.
Chỉ bằng đám người của bang phái gì đó, ngươi cảm thấy có khả năng bắt được sao?"Còn biết thổ độn? Sư huynh đệ mấy người nhìn nhau.Đối với người khoác áo choàng mà nói, nơi đây không thích hợp nán lại lâu, thừa dịp mấy người còn đang sửng sốt ngây người, gã đưa tay kéo mở cửa, đi ra ngoài, thoáng nhìn nhìn xung quanh một chút rồi lắc mình biến mất tại trong bóng đêm.Phía dưới trống ra một vị trí, Nam Trúc đang ngồi trong một ô chứa hàng lập tức chui ra, chen tại bên cạnh Bách Lý Tâm, hít thở mùi thơm cơ thể của nàng.Bầu không khí trong cửa hàng yên tĩnh được một lúc, sau đó Dữu Khánh nhìn chằm chằm Bách Lý Tâm, hỏi: "Người bên trên của các ngươi là ai?"Bách Lý Tâm lắc đầu, "Ta thật sự không biết."
Dữu Khánh: "Vậy các ngươi làm sao liên hệ?"Bách Lý Tâm: "Gửi thư liên hệ."
"Gửi thư đến đâu?""Không thể nói."
"..."
Dữu Khánh không nói nên lời.Nói chung, sư huynh đệ ba người đều im lặng, trong đầu đều đang lướt qua hình ảnh những sư huynh đệ đã rời khỏi Linh Lung quan, suy nghĩ xem người nào có khả năng lớn nhất.
Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra sư huynh đệ nào có thể có được tiền đồ lớn như vậy, vừa nhận được tin tức liền có thể thu xếp mọi chuyện tại Khối Lũy thành này.Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, trải qua chuyện lần này, bọn hắn thật sự yên tâm với Bách Lý Tâm.
Những sư huynh đệ đó mặc dù đã rời khỏi Linh Lung quan, và cũng đã chia tay nhiều năm, nhưng bọn hắn vẫn tin tưởng những người đó sẽ không làm ra chuyện gây bất lợi cho bọn hắn.Cuối cùng còn là Bách Lý Tâm đánh vỡ sự im lặng, nàng lắc lư tấm bảng tên và tờ giấy ghi chép thông tin liên quan trong tay, hỏi: "Ai nhận làm 'Hoa Thượng Phi' này?"Nói đến công việc cần đến thể lực, Mục Ngạo Thiết ở phía bên trong đáp một câu, "Để ta khiêng cho."
Nào ngờ Dữu Khánh từ chối: "Ngươi quên đi.
Để cho lão Thất làm."
Nam Trúc trừng mắt hỏi: "Vì sao là ta?"Gã rất không muốn khiêng một cái cửa hàng như thế này chạy khắp nơi, nói như thế nào mình cũng là sư huynh, gã không thể đích thân làm công việc đòi hỏi thể lực nặng nề nhất như vậy, dù là nơi đều là công việc mệt nhọc bẩn thỉu với trình độ thấp.Dữu Khánh: "Vóc dáng ngươi quá rõ ràng, nếu chúng ta đi chung với nhau, khả năng bị người khác nhận ra rất lớn."
Nam Trúc lập tức nói: "Không thể nói như vậy được, nếu thật sự có người có thể nhận ra được ngươi, có đi cùng với ta hay không cũng không quan hệ."
Dữu Khánh không để ý tới gã, trực tiếp nói với Bách Lý Tâm: "Khi bọn ta ra ngoài, ngươi cứ trốn ở trong cửa hàng này, cố gắng hết sức đừng có lộ diện."
Bách Lý Tâm: "Không sao, ta vẫn nên cùng đi với các ngươi đi."
Dữu Khánh nói chuyện không chút khách sáo, "Nếu ngươi không có cung tên, tác dụng cũng không lớn, một mực cõng cung tên theo trên lưng thì lại quá gây chú ý.
Một nữ Đại tiễn sư còn gây ấn tượng hơn cả hình thể của lão Thất.
Nếu cứ đi theo với chúng ta trái lại sẽ thành gánh nặng."
Ánh mắt Nam Trúc sáng lên, vội vàng khuyên nhủ: "Đúng vậy, lão Thập Ngũ nói có lý.
Bách Lý, chúng ta phải suy nghĩ vì đại cục."
Vì vậy, Bách Lý Tâm trầm mặc không nói nữa rồi, xem như đã ngầm chấp nhận.Nam Trúc chủ động đưa tay cầm lấy đồ vật trong tay nàng, đeo tấm bảng tên đại biểu thân phận Thiêu Sơn Lang kia lên trên cổ, vui cười hớn hở nói: "Từ giờ trở đi, nam nhân nào đó chính là Hoa Thượng Phi của Thiêu Sơn Lang rồi.
Thật sự không nghĩ tới có một ngày ta lại có thể làm Thiêu Sơn Lang."
Dữu Khánh thuận miệng chen một câu, "Hoa Thượng Phì."
Lời này vừa nói ra, Bách Lý Tâm nhịn không được "Phốc xuy", phì cười ra tiếng.Sắc mặt Nam Trúc lập tức sa sầm xuống, ánh mắt nhìn Dữu Khánh có chút không thích hợp.Dữu Khánh chậm rãi quay đầu sang bên khác, cũng nhận thấy được mình vui đùa lỡ lời rồi, bình thường nói lão Thất mập mạp như thế nào cũng không sao, nhưng ngay trước mặt Bách Lý Tâm thì không thể nói như vậy, không thể làm mất mặt lão Thất, nếu không lão Thất là thật sự sẽ trở mặt.Hắn đưa tay chạm vào vách tường và cánh cửa của cửa hàng, đẩy đẩy rung rung ước lượng tính chất vật liệu, rồi nói sang chuyện khác: "Cửa hàng này không được tốt lắm."
"Thiên Nhai các" chất lượng tốt là tương đối đắt tiền, càng nhẹ nhàng, càng kiên cố thì càng đắt, tương đối chú ý tới vật liệu sử dụng.
Nghe nói một bộ "Thiên Nhai các" đắt nhất nặng chưa đến mười cân, đó là khái niệm gì?Mà cửa hàng trước mắt này, chỉ hơi chút ước lượng, đoán chừng phải nặng hơn ba trăm cân.Chênh lệch như vậy, đối với một Thiêu Sơn Lang đi khắp thiên nhai mà nói, ảnh hưởng lớn không phải bình thường.Nam Trúc hừ một tiếng, "Có tác dụng là được rồi, nghèo mà kén làm gì?"Dữu Khánh cũng chỉ nói vậy mà thôi, dù sao hắn cũng không phải là người khiêng nó, hắn quay đầu lại gọi một tiếng: "Lão Cửu, chúng ta đi."
Mục Ngạo Thiết lập tức chui ra bên ngoài.Nam Trúc thoáng sửng sốt, hỏi: "Các ngươi đi đâu?"Dữu Khánh: "Còn có thể đi đâu? Đương nhiên là đi tìm hiểu tin tức.
Cũng không thể tất cả mọi người đều chen chúc trong cửa hàng này nha.
Tất cả đều dồn đống trong này chẳng phải sẽ thành người mù sao? Ngươi ở đây treo thẻ bài thu mua 'Tam Túc ô', ta và lão Cửu ta ngoài tìm hiểu tin tức."
Cửa tiệm mở ra, hai bóng người một trước một sau rời đi, lại chạy trở về trong Khối Lũy thành, tiếp tục vòng vòng khắp nơi.Hoàn cảnh trong cửa hàng chuyển thành cô nam quả nữ, mà đây cũng là tình trạng Nam Trúc thích nhất.Trước đây, cho dù trong lúc ở tại U Giác Phụ, mỗi khi Nam Trúc cố ý tiếp cận, Bách Lý Tâm đều có thể tìm lí do trốn tránh, bây giờ thì đành phải chấp nhận cô nam quả nữ với Nam Trúc.Đương nhiên, cũng không thể bỏ lỡ chính sự, hai người làm quen một chút tình huống của cửa hàng, sau đó thắp sáng chiếc đèn lồng đỏ treo tại cửa vào, viết một tấm bảng thu mua với chữ viết huỳnh quang, một trăm vạn lượng mua một con Tam Túc ô!Ngày hôm sau, trời vừa mới sáng lên, những Thiên Nhai các vây quanh ở dưới chân núi Khối Lũy thành, có không ít bắt đầu đứng dậy rời đi, không biết đi đâu.Nam Trúc leo lên trên nóc cửa hàng của mình nhìn khắp nơi xung quanh, tiếp đó gã có phần không biết mình nên làm gì bây giờ.Cũng may, không bao lâu sau, hai bóng người quen thuộc đi bộ xuất hiện trong tầm mắt, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết vòng vòng một đêm ở trong thành lúc này đã trở về.Đi dạo cả một đêm nhưng hai người có thể nói là không có chút thu hoạch, không ai biết rõ Tam Túc ô sẽ xuất hiện cụ thể tại nơi nào.Càng quan trọng hơn là, không có ai trong thành quen biết bọn hắn, toàn là người xa lạ không có chút giao tình nào, vả lại, nhìn bọn hắn không giống là người giàu có ở tầng cấp cao, hơn nữa cả hai đều ngại chi tiền phóng khoáng, nên không ai giao lưu sâu với bọn hắn, bọn hắn đành phải tìm cách khác để giải quyết.Vì vậy, sau khi ra khỏi thành, hai người mặt mày xám xịt quay trở về.Khi hai người đi đến cửa vào cửa hàng, Nam Trúc nhảy xuống, dù sao xung quanh không có người nào, người có thể nhìn thấy cửa hàng đều đang ở khá xa nơi đây, gã liền hỏi thẳng một câu, "Thế nào?"Dữu Khánh buông tiếng thở dài, "Không được tốt lắm, trước tiên tìm một con đường đã đi."
Nam Trúc truy vấn một câu, "Tìm con đường gì?"Mục Ngạo Thiết đáp một câu, "Tìm tên họ Tào kia."
"A?" Nam Trúc trợn mắt hỏi: "Các ngươi không phải thật sự sẽ gia nhập vào bang phái đi?"Sở dĩ giật mình kinh ngạc là bởi vì bọn họ vốn đã có môn có phái, là đệ tử của Linh Lung quan, tiếp tục trà trộn vào bang phái thì là chuyện gì chứ? Thật sự muốn chinh phục thiên hạ tại Khối Lũy thành hay sao?Gã cũng hoài nghi hai tên gia hỏa này là định đi tìm sâm Kỳ Lân, bởi vì gã cũng có ý nghĩ tương tự, chuyến này nếu có thể thuận tiện kiếm được một khoản tiền, thì có gì sai chứ?Không cần phải nói ra, gã biết rõ hai vị sư đệ khẳng định cũng có ý nghĩ như vậy, nếu có cơ hội tiện thể kiếm một khoản, chắc chắn sẽ không bỏ qua.Dữu Khánh: "Có gì phải kêu lên ngạc nhiên như vậy? Lạ nước lạ cái, trước tiên trà trộn lẫn vào đó rồi nói tiếp.
Đi thôi, cũng chưa chắc chắn, trước tiên nhìn xem tình hình bên phía họ Tào cái đã."
Hắn và Mục Ngạo Thiết rời đi trước.Nam Trúc quay đầu lại gật đầu ra hiệu cho Bách Lý Tâm đang ở bên trong quan sát tình hình bên ngoài, sau đó liền chui xuống dưới căn nhà nhỏ, vai gánh lấy trọng lượng, chụp lấy một cái cơ quan kết nối với chốt cài bốn chân trụ, lôi kéo, then cài được rút ra, bốn chân trụ lập tức không gánh tải trọng nữa, toàn bộ trọng lượng lập tức đè lên vai gã.Tiếp đó gã kéo một sợi dây thừng, bốn chân trụ được thu lại, sau đó gã lại đẩy then cài cơ quan, chặn bốn chân trụ không bị rơi xuống.Gã nâng toàn bộ căn nhà nhỏ lên, xoay chuyển phương hướng, sau đó rung rẩy một thân thịt mỡ ra sức đuổi theo phương hướng hai người Dữu Khánh rời đi.Nghĩ đến việc Bách Lý Tâm được mình khiêng trên bờ vai mình, gã nhịn không được nhếch miệng cười vui vẻ, có cảm giác hạnh phúc.Phía đông Khối Lũy thành, bên ngoài cửa thu tiền ra vào thành số 18, mấy chục người đang tụ tập ở đây, không biết đang trao đổi chuyện gì.Dữu Khánh nhảy lên trên một tảng đá, đứng trên cao xem xét, sau khi nhìn thấy được Tào Định Côn ở trong đám người đó, hắn lập tức làm động tác ra hiệu cho Nam Trúc đang khiêng cửa hàng đuổi tới.Tào Định Côn đã từng gặp Nam Trúc, chỉ mới cách một ngày, có lẽ vẫn còn có ấn tượng, khi gã ta phát hiện thấy Nam Trúc đã trở thành Thiêu Sơn Lang, liền thấy không thích hợp.Nam Trúc nhận được tín hiệu, lập tức ngừng tiến tới gần, gã thả bốn chân trụ xuống, nghỉ ngơi, mắt mở trừng trừng nhìn hai người lão Thập Ngũ đi tới đám đông đó.Ở bên ngoài đám đông, Dữu Khánh hướng vào trong đám đông, cất tiếng gọi, "Tào huynh."
Một đám người đều mang theo vũ khí nghe tiếng gọi thì quay đầu lại nhìn, Tào Định Côn ở trong đám người cũng kiễng chân nhìn ra.Dữu Khánh lấy ra nửa trang giấy có nửa chữ "Tào", cầm trong tay vung vẩy ra hiệu.Mục Ngạo Thiết cũng lấy ra nửa trang giấy, mọi người đều giữ lại trên người, không có vứt đi."
Ui, lại có người tới muốn gia nhập."
Lập tức có người bước đến, móc ra từ trong tay áo một xấp giấy bị xé làm đôi, muốn đối chiếu tín vật trong tay hai người.Cũng không có ý gì khác, Hạt Tử bang tuy rằng đang gấp gáp kéo người gia nhập, nhưng cũng không phải ăn tạp không kiêng kỵ gì, không có khả năng ai cũng nhận, cũng thể chiêu mộ cả địch nhân vào nhóm nha.Phương thức sàng lọc của bọn họ cũng rất đơn giản, không lấy người chủ động tìm tới cửa, hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm và nhãn lực của mình để chọn lựa, nhìn thấy người nào có vẻ thích hợp thì đưa ra lời mời, thí dụ như mấy người Dữu Khánh."
Không cần so sánh."
Tào Định Côn đi tới, đưa tay đè lại động tác tìm kiếm tín vật của đồng bạn, gã ta tiến tới vỗ vỗ vai Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết, có vẻ tán thưởng, tươi cười nói: "Hai huynh đệ này, vừa nhìn liền biết là nhân trung long phượng, ta có ấn tượng, là ta mời, không cần đối chiếu tín vật gia nhập."
Nhân trung long phượng? Ánh mắt mọi người đầu tiên là đảo qua trên người Mục Ngạo Thiết, sau đó lại nhìn nhìn Dữu Khánh và hơi dừng lại trên bộ ria mép của hắn, có người khóe miệng nhếch lên như không có ý kiến.