Những lời nói bất ngờ này khiến cho Dữu Khánh có phần sững sờ, làm cho suy nghĩ bảo vệ tài sản của hắn rơi vào khoảng không, hắn ngây người nhìn chằm chằm người phía dưới.Mục Ngạo Thiết đang lục soát một cái thi thể nghe nói vậy cũng vô thức dừng tay lại, quay đầu nhìn về phía người kia, rồi ngẩng đầu nhìn Dữu Khánh ở phía trên mái thần miếu, ánh mắt lấp lóe.Những người không tham gia thì thầm bàn bạc cũng giống như vậy, trong lúc nhất thời tất cả ánh mắt đều lấp lóe sáng lên, dường như đều bừng tỉnh hiểu ra, như đều nhận được nhắc nhở.Phục hồi lại tinh thần, Dữu Khánh đã hiểu được ý của mấy người phía dưới, trong lòng hơi chút khẩn trương, hắn cố ý giả bộ hồ đồ, thử hỏi, "Cái gì mà tự làm chủ?"Người phía dưới buông hai tay nói: "Thiên Tích sơn có rất nhiều bang phái, nhiều thêm một bang phái cũng không sao, với bản lĩnh của Chu huynh không cần phải khuất phục dưới người khác, đủ để tự lập, sao không tự mình thành lập một bang phái, bọn ta sẵn sàng ủng hộ Chu huynh làm bang chủ."
Nói xong gã chắp tay này tỏ sự tôn trọng.Hai người đồng mưu đứng hai bên gã cũng chắp tay, đồng thanh hô to giống như đã thống nhất sẵn: "Cung thỉnh Chu huynh tự lập, bọn ta nguyện phụng Chu huynh làm bang chủ, nguyện làm Chu huynh hiệu quả khuyển mã chi lao."
Liên tiếp lời nói ra, giống như thúc đẩy sóng lan, còn lại đích sáu người nhìn nhau sau, chợt cũng nhất tề tụ lại đây, đồng thời chắp tay đạo: "Cung thỉnh Chu huynh tự lập, bọn ta bằng lòng phụng Chu huynh làm bang chủ, nguyện vì Chu huynh dốc sức làm việc."
Những người này đều chủ động phụ họa, hơn nữa còn là thành tâm thành ý tích cực hưởng ứng, trong ánh mắt ngước lên nhìn Dữu Khánh ánh sáng tha thiết chờ mong, giống như cực kỳ khát vọng, mọi người đều thực sự cùng đồng ý.Mọi người sở dĩ chạy đến Thiên Tích sơn để mạo hiểm, chẳng phải là vì kiếm tiền sao? Kết quả sau khi tản bộ nghe ngóng một vòng, phát hiện thấy thực sự không thể dựa vào sức lực cá nhân để lăn lộn tại nơi này, trừ khi thực lực cá nhân rất mạnh mẽ, nếu không vẫn phải nương tựa với nhau mới tương đối an toàn, nào ngờ lần đầu nương tựa lại gặp phải một cái Hạt Tử bang, tại lúc vừa rồi thiếu một chút đã bị hại chết.Đã có bài học lúc trước, muốn gia nhập vào bang phái khác để nương tựa, e rằng cũng không dám dễ dàng tin tưởng.Mà vừa rồi mọi người rõ ràng đã phân tán, rõ ràng đã có thể tự do thoát thân, nhưng lại chủ động quay trở về tụ tập tại nơi này, không phải là vì cảm thấy xung quanh không an toàn, chẳng phải là vì cảm thấy trở lại nơi này nương tựa vào nhau sẽ an toàn hơn sao?Vừa rồi dù sao cũng đã nhất trí đối ngoại, dù sao cũng đã cùng nhau chém giết đẫm máu, tạm thời có thể yên tâm sóng vai với nhau, ít nhất là có thể yên tâm nương tựa nhau chờ trời sáng.Quan trọng nhất là, tất cả mọi người đều là người mới đến Thiên Tích sơn, sau khi tản ra thì không biết có thể nương tựa vào đâu.Vừa đúng lúc có người đề nghị thành lập bang phái, điều này thực sự đã đánh trúng vào điểm mềm yếu nhất của mọi người.Tất cả mọi người đều đã tận mắt chứng kiến thực lực của Dữu Khánh, gần như là dựa vào sức lực của một người để lật ngược tình thế, đánh cho Phi Ưng bang, bang phái đã đánh bại Hạt Tử bang, phải bỏ chạy, thực lực này là nền tảng để mọi người có thể đặt chân tại Thiên Tích sơn.Tất cả đều là người mới, xuất phát điểm là như nhau, bọn họ không cần phải lo lắng bị lợi dụng sự vô tri của mình như Hạt Tử bang đã làm.Cái gì gọi là thiên thời địa lợi nhân hòa? Đây chính là thiên thời địa lợi nhân hòa, có thể nói thế đã thành trong nháy mắt.Đối diện với lời thỉnh cầu của mọi người, khóe miệng Dữu Khánh giựt giựt, trong lòng có phần phấn khích, nhưng cũng vô cùng kinh ngạc, một cái chức vị "Bang chủ" to lớn cứ như vậy rơi trên đầu mình sao?Lúc này chỉ vừa mới đến Thiên Tích sơn được một ngày, đã lăn lộn thành Bang chủ rồi, quả thực khó có thể tin được.
Mấu chốt là, từ trước đến giờ hắn chưa từng nghĩ đến việc này.Nguyên nhân rất rõ ràng, Thiên Tích sơn là một nơi lạ nước lạ cái, hắn chưa biết gì về nơi này, lôi kéo một đám người xa lạ thành lập bang phái, còn làm bang chủ, là đang tán phét sao?Hơn nữa, hắn vốn là Chưởng môn một phái, tiếp tục lập ra một bang phái nữa thì là chuyện gì chứ? Cho nên, có lẽ cho dù bị đánh chết hắn cũng không có suy nghĩ tới vấn đề này.Tuy nhiên, trong tình thế hiện tại, hắn cũng có thể hiểu được lí do mọi người ủng hộ mình.Nhưng mà hắn rất do dự.Hắn đang là Chưởng môn Linh Lung quan, thích hợp để lập ra một bang phái mới sao? Mục đích của mình là tới đây tìm Tam Túc ô, bây giờ mà thành lập một bang phái tại Thiên Tích sơn này thì tính là chuyện gì chứ?Mục Ngạo Thiết cũng có ý nghĩ tương tự, bởi vậy y dừng lại công việc đang làm, ngồi xổm bên cạnh một đống thi thể, nhìn sững lão Thập Ngũ trên mái thần miếu, chờ lão Thập Ngũ đưa ra quyết định.Tại trên cồn cát xa xa, nghe thấy âm thanh đánh nhau đã lắng xuống, Bách Lý Tâm nằm tựa ở đó, mặc dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng đã yên tâm rồi, bởi vì nàng đã tìm thấy bóng dáng của Dữu Khánh.Nàng không thấy được những người khác, chỉ nhìn thấy một mình Dữu Khánh đứng trên mái thần miếu, màn đêm tuy rằng có ảnh hưởng tầm mắt, nhưng sau khi tới gần hơn một chút, với thị lực của mình, cuối cùng nàng đã mơ hồ nhận ra được hắn.
Nhìn thấy Dữu Khánh không có việc gì, nàng tự nhiên thấy yên tâm.Lúc trước, chính là bởi vì không dám áp sát quá gần, cho nên nàng không biết được Dữu Khánh bị phân công đi vòng ra phía sau thần miếu, vì vậy, khi xảy ra đánh nhau phía trước, thiếu một chút nàng đã không kiềm chế được, suýt chút nữa đã tham dự vào, cũng may mà sau khi lẻn đến gần, không nhìn thấy bóng dáng Dữu Khánh, nàng mới kiềm chế lại được.Lúc này, nàng cũng không biết rõ Dữu Khánh đứng ở trên mái nhà khoa tay múa chân để làm gì, đành phải ở lại đây tiếp tục quan sát.Đứng ở trên mái thần miếu, Dữu Khánh bỗng nhiên quay đầu, nhìn về một phương hướng phía trong sa mạc dưới ánh trăng.Đám người phía dưới thấy vậy thì cũng lần lượt thuận thế nhìn đến, nhìn thấy phía xa trong sa mạc xuất hiện mấy bóng người, không nhanh không chậm mà tiến đến bên này.Rất nhanh, bọn hắn liền nhìn thấy được đó là ba người.
Khi người tới gần, bọn hắn phát hiện đây là người của Hạt Tử bang, là đồng bạn trong đám người mới bọn hắn.
Hai người hai bên gồm một nam một nữ, người ở giữa là một thành viên Phi Ưng bang, bị một nam một nữ xách tới trở về.Một nam một nữ nhìn thấy mọi người vẫn còn ở tại đây, liền thở phào nhẹ nhõm.Cùng là người mới gia nhập, mọi người có khả năng không biết trên gọi của nam nhân đó là gì, nhưng mà tên của nữ nhân này thì mọi người cơ bản đều nhớ kỹ, bởi vì đây là một nữ nhân duy nhất trong đám người mới, tên là Mạt Lỵ.Đoán chừng đây cũng chẳng phải là tên thật, nhưng không ai quan tâm tới việc này, người đi tới nơi hỗn loạn như Thiên Tích sơn này để mạo hiểm, có được mấy người vô danh tiểu bối sẽ dùng tên thật chứ? Cho nên không ai ngại ai.Tuy nhiên, nữ nhân này có ngoại hình rất ưa nhìn, trông lão luyện hoạt bát, rất có phong tình, đặc điểm lớn nhất là vóc dáng cao, không thấp hơn hầu hết nam nhân tại đây, từ đó có thể hình dung được chiều cao cô ta thế nào.Nữ nhân này có đôi chân dài đặc sắc vô cùng bắt mắt, có cảm giác từ phần eo trở xuống đều là đôi chân.Lúc trước, có người nói đùa sau lưng, nói rằng nếu ai sinh con cùng nữ nhân này, tương lai con cái không thể thấp được.Không nghĩ tới nữ nhân này vẫn còn sống, tình hình lúc trước có phần hỗn loạn, mọi người thực sự không có chú ý tới.Nam nữ vừa trở về tự nhiên liền chú ý thấy Dữu Khánh đứng trên mái thần miếu, lại quay nhìn những người khác xung quanh, trong lòng lập tức đánh giá được ai cao ai thấp, trong vô thức họ cũng cưỡng ép tiến gần về phía Dữu Khánh.Lúc này, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào thành viên Phi Ưng bang được hai người đưa về, mặc dù đã bị cắt đứt hai chân nhưng nhìn vẫn rất quen mắt, không phải là người bên cạnh Bang chủ Phi Ưng bang sao.Người vô cùng chật vật bị bắt về không phải ai khác, chính là Tả hộ pháp Cung Tự Đình của Phi Ưng bang.
Lúc này sắc mặt gã tái nhợt, tràn đầy sợ hãi.Từ trên cao nhìn xuống, Dữu Khánh hất hất cằm về phía hai người vừa quay lại, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"Đây cũng là điều mà mọi người đều muốn hỏi, đã đánh nhau tới mức độ ngươi chết ta sống, bắt được thì trực tiếp giết chết không phải xong rồi sao, còn lôi trở về làm gì?Nam nhân dẫn tù binh về hướng lên mái thần miếu cất cao giọng nói: "Gã bị chúng ta tình cờ phát hiện.
Lúc trước, trong khi truy sát, chúng ta bỗng nhiên phát hiện thấy một chỗ mặt cát không bằng phẳng, nơi đó còn có khu vực màu sắc không bình thường, giống như bị dính máu.Lúc đó, đang cố gắng truy sát nên ta không để ý lắm, cho rằng kẻ địch bị thương chảy máu trên đường chạy trốn là chuyện rất bình thường, nhưng nữ nhân này cẩn thận, nói rằng máu nhỏ giọt trên cát sa mạc sẽ không tụ lớn như nắm tay.Nghe nàng nói như thế, ta cũng cảm thấy không thích hợp, vì vậy cẩn thận cùng nàng liên thủ đào mở đống cát ra, kết quả đào ra được tên gia hỏa này."
Mọi người nhìn thấy tình trạng vết thương của Cung Tự Đình, đại khái đã hiểu được vì sao tên này trốn ở trong sa mạc mà không chạy tiếp, hai chân bị chặt đứt từ trên đùi chỉ là một trong những nguyên nhân, phía sau lưng còn bị cắt ra một cái lỗ sâu, không phải là không muốn chạy, chỉ sợ là hữu tâm vô lực, với tình trạng này mà chạy ra sa mạc, đến trên địa bàn của người khác, sợ rằng cũng chỉ có thể bị làm thịt.Cung Tự Đình lộ ra vẻ mặt buồn bã, sau khi nghe kể mới biết được mình bị sơ hở tại điểm nào.Khi chạy trốn thì gã đã dùng thuốc trị thương, vốn định trước tiên trốn tại dưới nền cát sa mạc, chậm rãi chờ vết thương đỡ hơn rồi tính tiếp, cảm thấy trời đêm tối như vậy hẳn là có thể thoát được, nào ngờ đã trốn như vậy mà vẫn bị đào ra.Mọi người nghe kể xong thì quay mặt nhìn nhau, đây không phải là đáp án mà bọn họ muốn biết.Dữu Khánh hỏi tiếp: "Như vậy thì sao? Các ngươi mang về đây làm gì, định nuôi dưỡng như tổ tông sao?"Lúc này, Mạt Lỵ lên tiếng, "Chúng ta vốn đã định giết chết hắn, nào ngờ hắn cầu xin tha thứ, nói rằng hắn có manh mối trọng bảo, muốn dùng điều này để giữ mạng."
Vừa nghe nói tới trọng bảo, con mắt mọi người lập tức sáng lên, rõ ràng đều sinh ra hứng thú.Vốn đến đây tìm Tam Túc ô, nghe vậy Dữu Khánh cũng quên chính sự, trực tiếp từ trên mái thần miếu nhảy xuống, vẻ mặt kinh ngạc, hỏi Cung Tự Đình tàn khuyết ngồi dưới đất: "Trọng bảo gì?"Cung Tự Đình chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, cười thảm với tên hung thủ khiến cho mình trở thành tàn phế này: "Manh mối tìm đến sâm Kỳ Lân."
Vừa nghe nói như vậy, sắc mặt mọi người đều biến đổi.Dữu Khánh cũng không ngoại lệ, sắc mặt trầm xuống, nhíu mày nói với Mạt Lỵ: "Đã rơi vào hố một lần rồi, còn muốn rơi xuống cùng một cái hố lần nữa sao, đầu óc vào nước rồi đi?" Tiếp đó hắn quay sang nhìn chăm chú Cung Tự Đình, cười lạnh nói: "Ngươi thực sự cho rằng chúng ta đều là kẻ ngốc sao?"Với chuyện ma quỷ về Sâm Kỳ Lân này, chỉ cần nghĩ tới hắn liền tức giận, cũng không muốn làm kẻ ngốc đó nữa, kiếm trong tay di động, định trực tiếp đâm chết Cung Tự Đình.May mà Mạt Lỵ khẩn cấp ra tay, chụp lấy cổ tay Dữu Khánh, ngăn cản hắn đâm kiếm tới, nghiêm túc nói: "Chu huynh, lúc trước ta cũng suy nghĩ giống như ngươi vậy, thiếu chút nữa đã giết chết hắn.
Ngươi không ngại, trước tiên nghe hắn nói xong đã rồi quyết định cũng không muộn."
Nghe cô ta nói như thế, dường như có ẩn tình khác, lúc này Dữu Khánh mới kiềm chế cảm xúc lại, bỏ kiếm xuống.May mắn tránh thoát một kiếp, Cung Tự Đình há mồm thở hổn hển, thực sự đã bị dọa cho chết khiếp, vốn rằng, gã sẽ không dễ dàng bộc lộ ra bí mật giữ mạng này, ít nhất thì nếu chưa được được đảm bảo an toàn là sẽ không dễ dàng nói ra, hoàn toàn có thể dùng nó như là một con bài tốt nhất để mặc cả giữ mạng.Nhưng cuối cùng, gã coi như đã bị Hạt Tử bang hãm hại, có khối gì lí do để lừa gạt người mới gia nhập, dùng lí do nào chẳng được, tại sao lại lấy cái cớ tìm sâm Kỳ Lân tào lao như thế chứ, sao lại trùng hợp với sự thật để khiến cho sự việc rối tung lên như thế này?Bảo gã phải đi đâu để nói lý bây giờ.Bây giờ thì hay rồi, làm cho gã nói có manh mối về sâm Kỳ Lân cũng không thể để cho người ta tin tưởng, đều cho rằng bị gã lừa gạt, phản ứng đầu tiên đều là muốn trực tiếp đâm chết gã để xả giận.Khiến cho gã sợ hãi, không nói lời thật cũng không được, mà lời nói ra cũng phải đủ để người ta tin tưởng, nếu không chỉ có quỷ mới tin ngươi.Mấu chốt là trong lúc nhất thời gã cũng không thể biên ra được một lời nói dối nào hoàn chỉnh, một khi để cho người ta phát hiện thấy không giống, vậy thì nhất định phải chết, vì mạng sống, trong tình thế cấp bách, gã đành phải nói thật cho mấy người Mạt Lỵ biết, từ đó mới tạm thời bảo vệ được tính mạng.Cung Tự Đình nhấc tay chỉ chỉ tới thần miếu, bất đắc dĩ nói: "Nơi đây vốn là sào huyệt của Hạt Tử bang, Phi Ưng bang vượt qua khu vực khác tới đây chém giết, không phải vì để đoạt địa bàn, mà bởi vì trong thần miếu hoang phế này có thể giấu giếm manh mối về sâm Kỳ Lân."
Dữu Khánh nhíu mi chất vấn, "Nơi quỷ quái này khô khốc, ngay cả một xíu nước cũng không có, có thể mọc ra sâm Kỳ Lân sao?"Cung Tự Đình lắc đầu, không có tranh luận với hắn về vấn đề đó, "Thần miếu này gọi là 'Kỳ Lân điện', hai bên trái phải ngoài điện vốn có hai pho tượng đá kỳ lân."
Dữu Khánh hoài nghi hỏi: "Chỉ vì điều này?""Trên tay Đoạn Vân Du có một quyển bút ký cổ đại..."
Cung Tự Đình chậm rãi kể lại nội dung gã đọc được từ trong bút ký.
Mọi người đều chăm chú lắng nghe.
Sau khi kể lại xong, gã lại nói ra phần tổng kết của Đoạn Vân Du, "Vì sao tại Thiên Tích sơn lại xuất hiện Yêu tu thông thần thú Kỳ lân chi đạo? Tất nhiên là có chạm đến thứ liên quan.
Kỳ Lân điện này rất có khả năng chính là nơi sâm Kỳ Lân ngộ đạo.
Trên vách tường trong này có hình ảnh mô tả lại cuộc sống của Kỳ lân.
Sâm Kỳ Lân nhập đạo này vì vậy rất có khả năng sẽ có tập tính của Kỳ lân."
Trong đầu Dữu Khánh lóe lên linh quang, bừng tỉnh hiểu ra: "Cho nên, Đoạn Vân Du đào móc cát trong này ra ngoài là để nhìn xem những hình ảnh điêu khắc bị vùi lấp ở trong đó, căn cứ vào đó để tìm hiểu tính cách của nó, và tìm đến khu vực sâm Kỳ Lân có thể ẩn thân?"Cung Tự Đình gật đầu, "Đúng vậy, thời đại quá mức xa xưa, hình ảnh lộ ra ngoài đều đã bị thời gian mài mòn, phần chôn ở trong cát chắc hẳn sẽ được bảo tồn tốt hơn một chút, vì vậy chúng ta mới đào ra."
Thì ra là như vậy, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có phần hưng phấn, không ai ngờ được mình bị Hạt Tử bang lừa gạt tới đây vậy mà thật sự lại tìm được manh mối về sâm Kỳ Lân.
Chuyện gì xảy ra vậy chứ?Người dẫn đầu lúc trước nói muốn ủng hộ Dữu Khánh làm bang chủ trầm ngâm một chút rồi chợt nhìn chằm chằm hai người Mạt Lỵ đưa con tin về, hỏi: "Đã biết được manh mối trọng bảo có giá trị như vậy, rõ ràng có thể chiếm làm của riêng, vì sao còn phải đưa về chia sẻ với người khác?"Nam tử cười khổ, "Ngươi cho rằng chúng ta không muốn độc chiếm sao?"Mạt Lỵ cũng cất tiếng thở dài, "Chỉ dựa vào hai chúng ta là nuốt không được, cho dù các ngươi rời đi rồi, chúng ta cũng không thể ở lại đây chậm rãi khai quật, nơi đây đã bị Phi Ưng bang theo dõi.
Với manh mối trọng bảo giá trị như thế, Phi Ưng bang sẽ không dễ dàng từ bỏ, nếu như phát hiện thấy hành động của hai chúng ta, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho chúng ta.Cho dù chúng ta tạm tránh mũi nhọn thì cũng sẽ mất đi ý nghĩa, nếu như phải đi sau Phi Ưng bang, thử hỏi chúng ta chiếm riêng manh mối này có được tác dụng gì chứ? Mà để độc chiếm manh mối, sau việc rất có khả năng Phi Ưng bang sẽ hủy hoại manh mối trong thần miếu này.
Chuyện rất khẩn cấp, không bằng hợp lực đồng mưu cùng chư vị về trọng bảo này!"Ánh mắt hai người nhìn về phía Dữu Khánh, trong ánh mắt có phần mong đợi, hiển nhiên là mong muốn có Dữu Khánh dẫn đầu ngăn cản Phi Ưng bang.