Nghe cô ta nói như thế, quả thực có lý, người dẫn đầu khẽ gật đầu, xem như đã bỏ qua hoài nghi, và nói cho cô ta biết: "Bọn ta cảm thấy với thực lực của Chu huynh, tại Thiên Tích sơn này không cần phải khuất phục dưới người khác, hoàn toàn có thể tự lập một bang, bọn ta đang thành tâm ủng hộ hắn làm bang chủ, không biết ý nhị vị như thế nào?"Mạt Lỵ thoáng sửng sốt, quay sang nhìn nam nhân cùng trở lại với mình rồi chắp tay chào Dữu Khánh với vẻ vui mừng: "Mạt Lỵ nguyện ý bái Chu huynh làm người đứng đầu."
Nam nhân cũng nhanh chóng chắp tay nói: "Nguyện nghe Chu huynh làm Thiên Lôi sai đâu đánh đó."
Hai người trở về sẵn sàng nói ra bí mật của bảo vật, chính là vì biết rõ mình không nuốt xuống được, muốn hợp lực cùng mưu đồ với người khác, và họ cũng tin rằng bảo vật này đủ sức hấp dẫn mọi người, lúc trước không phải mọi người bị lừa gạt đến đây là bởi vì thứ này sao? Phương án thành lập bang phái này phù hợp hơn nhiều so với dự định của bọn họ, có thể nói là chính hợp ý bọn họ, không có lí do gì để không đồng ý.Với thịnh tình khó thể chối từ như vậy, Dữu Khánh lại cảm thấy bối rối, "Tại hạ có tài có đức gì, làm bang chủ gì đó có vẻ không thích hợp a?"Ở bên cạnh đống thi thể, Mục Ngạo Thiết nhịn không được liếc mắt khinh bỉ, ở chung đã không biết bao nhiêu năm, nhìn bộ dạng này, y biết quá rõ Dữu Khánh có ý nghĩ gì rồi, mặt ngoài làm bộ làm tịch, trong lòng có lẽ đang vui như hoa.Mạt Lỵ hỏi: "Chu huynh, ở nơi này, xét về thực lực, còn có người nào thích hợp hơn ngươi nữa sao?"Dữu Khánh vẫn đứng đó lắc đầu, "Chư vị hẳn là đều lớn tuổi hơn ta, ta làm bang chủ quả thực có phần không thích hợp?"Mạt Lỵ xua tay nói: "Việc này làm sao có thể xem xét tuổi tác..."
Nói còn chưa dứt lời, cô ta đã bị nam nhân dẫn đầu đề xuất lập bang ở bên cạnh nhấc tay cản lại, người đó đồng thời nhấc tay kêu gọi những người khác đi đến một bên, tụ tập lại với nhau thì thầm một hồi.Dữu Khánh buồn bực tự hỏi không biết những kẻ này đang mưu đồ bí mật gì, rồi chợt thấy một đám người rầm rầm đi tới đây.Mọi người lũ lượt xếp thành hàng chỉnh tề, sau đó đồng loạt chắp tay khom mình hành lễ: "Bái kiến bang chủ!"Dữu Khánh vẻ mặt quái lạ, miệng thì ai nha nói: "Thụ không nổi lễ nha, thật sự thụ không nổi lễ, chư vị miễn lễ, nhanh miễn lễ."
Hai tay liên tục nhấp nhấp trong không trung.Nhìn bộ dạng này của hắn, Mục Ngạo Thiết muốn ói.Đáp lại hắn, lại là một tràng âm thanh kia, "Bái kiến bang chủ!"Đến đây, thái độ của mọi người đã bộc lộ rõ ràng rồi, nếu ngươi không đồng ý làm bang chủ, chúng ta sẽ một mực bái kiến cho đến khi ngươi đồng ý mới thôi.Mục Ngạo Thiết quay đầu đi nơi khác, xem như không nhìn thấy gì, y tiếp tục công việc lục soát tìm kiếm tài vật trên thi thể.Đối diện với việc mọi người cứ một mực thỉnh cầu, Dữu Khánh liếc liếc nhìn phản ứng của Mục Ngạo Thiết, rồi dường như không muốn khách sáo nữa, từ từ ưỡn ngực lên, "Nếu chư vị đã khư khư mong muốn như vậy, ta cũng không đành lòng từ chối ý tốt của mọi người, ta đồng ý đồng tâm hiệp lực cùng mọi người để cùng nhau phát tài.
Chỉ là, có một số lời ta cần phải nói trước, nếu tìm được sâm Kỳ Lân này, nên phân phối thu hoạch như thế nào? Trước tiên phải làm rõ ràng việc này, cũng nên có một cách thức trước, tránh để về sau mới thảo luận việc này rất dễ náo loạn khiến mọi người đều khó xử."
Mọi người quay mặt nhìn nhau một lúc, sau đó với sự kêu gọi của người đầu tiên đề nghị lập bang mọi người lại tập trung tới một bên để trao đổi.Rất nhanh sau đó ý kiến liền được thống nhất, đám người lại quay trở lại, vẫn là người đầu tiên đề nghị lập bang đứng ra làm người đại diện phát ngôn: "Phương hướng chung là tuân thủ theo quy tắc cũ của các bang phái tại Thiên Tích sơn, cũng trích 10% để lại cho bang phái dùng làm chi phí hoạt động, do bang chủ quản lý.
Về phần hiện tại, may mà có bang chủ thần võ, đánh bại cường địch, nghịch chuyển tình thế mới có bây giờ, vì vậy trước tiên trích 20% cho bang chủ.
Mạt Lỵ và Cao Trường Đài có thể mang về manh mối bảo vật để chia sẻ với mọi người, công lao không nhỏ, nên cũng trích 10% cho hai người chia đều.
Những người khác đều có xuất lực trong trận chiến này, cũng trích 10% để chia đều.
Còn lại 50 %, để xem tình huống về sau như thế nào rồi quyết định nên phân chia như thế nào.
Không biết bang chủ cảm thấy ý này như thế nào?"Dữu Khánh suy nghĩ một chút, nói theo cách này, riêng mình trước hết đã nắm giữ được 30%, với giá trị của sâm Kỳ Lân, hẳn không phải là chuyện tiền bạc, nếu thật sự tính bằng tiền, 10% phải dùng con số hàng trăm triệu để tính.Hơi suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy hài lòng, nhưng hắn lại chỉ về phía những thi thể mà Mục Ngạo Thiết đang lật tới lật lui tìm kiếm, "Những thứ này, lúc trước đã nói rồi, không thể tính vào trong thu nhập của bang phái."
Mọi người nghẹn họng, nhất thời không nói nên lời, nhưng cuối cùng đều dồn dập gật đầu đồng ý, bởi vì lúc trước quả thực đã thừa nhận điều này, bây giờ cho dù có người có chút ý kiến, cũng không có da mặt dày như Dữu Khánh, xấu hổ tranh luận với hắn.Người trước tiên đề nghị lập bang lại chắp tay thỉnh giáo Dữu Khánh: "Bang chủ, không biết bang phái của chúng ta nên đặt tên gì?"Dữu Khánh phất tay ủy quyền: "Các ngươi cứ thương lượng với nhau trước đi."
Hắn không quan tâm tới điều này, hắn sở dĩ đồng ý làm bang chủ này cũng là bởi vì đã suy nghĩ thông suốt, dù sao đây chỉ là một gánh hát rong tạm thời tụ tập lại với nhau mà thôi, bên trong Thiên Tích sơn này có rất nhiều, cũng không phải một môn phái nghiêm chỉnh, không cần lo lắng có lỗi với Linh Lung quan.Quan trọng nhất là, để tìm kiếm Tam Túc ô tại nơi hỗn loạn này quả thực cũng cần có một ít tai mắt và giúp đỡ, đã có được cơ hội này, có thể nói là vừa vặn thích hợp.Vì vậy, đám người trước tiên phân công hai người lên trên mái thần miếu để canh gác, những người khác tụ tập lại với nhau để trao đổi lựa chọn tên cho bang phái, rất nhiều cái tên được nghĩ ra, nào là Thiên Long bang, Huyền Vũ bang, Bách Thắng bang, đủ các loại, nói chung là mỗi người một ý kiến.Dữu Khánh không có hứng thú với việc này, hắn ở bên cạnh lắng nghe, đang lưu ý tên mà mọi người đang xưng hô với nhau, hắn ngượng ngùng không dám nói ra mình kết bạn với mọi người cho đến bây giờ nhưng vẫn không nhớ được tên mọi người, lúc này mới tính là chú tâm ghi nhớ.Hắn chú ý nhiều nhất đến người đầu tiên đứng ra đề nghị thành lập bang phái, dáng vẻ trung đẳng, khuôn mặt gầy, hai mắt trong sáng có thần, dưới hàm có ba chòm râu ngắn, trông có vẻ khôn khéo và có năng lực, tên là Phạm Cửu.Đại khái đây cũng không phải là tên thật, nhưng cảm thấy vị này chính là một người tương đối có chính kiến, trông tuổi tác không còn trẻ, khoảng chừng bốn, năm mươi tuổi.Đối với điều này cũng không khó lý giải, không phải ai cũng có thể giống như hắn, mới khoảng hai mươi tuổi thì tu vi đã có thể đột phá đến Huyền cấp.Người trẻ tuổi nếu không có thân phận bối cảnh, có thể đột phá đến Huyền cấp, đa số đều không phải nhờ tích lũy qua năm tháng, mà là có được một lần cơ hội cũng đủ lớn trong đời, ví dụ đạt được tài nguyên, hoặc phát tài, hoặc dựa vào may mắn, hoặc dựa vào năng lực.Đại đa số những người thực sự bình thường đều phải chờ đến bốn, năm mươi tuổi, đó đã là không tệ, càng nhiều tu sĩ nghèo cả đời cũng kiếm không được tài nguyên tu luyện để đạt được cảnh giới này.Một đám người líu ríu một lúc lâu, sau đó quay trở lại đây, Phạm Cửu đại diện mọi người nói với Dữu Khánh: "Bang chủ, gọi là 'Huyền Vũ bang' được không?"Hiển nhiên đây là kết quả thống nhất sau khi mọi người trao đổi với nhau, Dữu Khánh gật đầu, "Không tệ, các ngươi cảm thấy thích hợp là được."
Phạm Cửu nhìn nhìn y phục Hạt Tử bang trên thân mọi người, cười nói: "Hiện tại cũng không có y phục khác để đổi, trước mắt mọi người tạm thời cứ mặc y phục Hạt Tử bang đã, chờ khi đến Khối Lũy thành, chúng ta lại đặt làm một bộ đồng phục riêng cho 'Huyền Vũ bang' chúng ta.
Đúng rồi, chỉ có tên bang phái là chưa đủ, chúng ta cần phải làm ra một biểu tượng cho 'Huyền Vũ bang' chúng ta.
Đến lúc đó, tới Khối Lũy thành đặt làm y phục cũng thêu vào luôn."
"Không sai."
Mạt Lỵ gật đầu, quay nhìn Dữu Khánh hỏi: "Bang chủ, ngươi cảm thấy nên chọn biểu tượng như thế nào?"Dữu Khánh vừa nhìn chằm chằm Mục Ngạo Thiết lục soát thi thể, vừa không lơ đễnh phì cười nói: "Một người kế đoản, đông người kế dài, các ngươi cứ thương lượng với nhau đi."
Mọi người nhìn nhau, nhận thấy vị bang chủ này rất dễ nói chuyện, lập tức lại tụ tập trao đổi với nhau.Nào hoa nào cỏ nào động vật, ồn ồn ào ào một hồi, bất chợt có người hét lên, "Lôi điện, dùng sét đánh làm biểu tượng cho 'Huyền Vũ bang' chúng ta, được không?""Sét đánh? Ừm, có vẻ không tệ a."
"Ừ, vừa đơn giản, vừa nổi bật, còn có cảm giác mạnh mẽ."
"Ta cũng cảm thấy không tệ."
"Bang chủ, ngươi cảm thấy thế nào?"Dữu Khánh gật đầu nói: "Không tệ, cứ làm như lời các ngươi nói đi."
Đã được xác nhận, một đám người với tâm trạng phấn khích khi vừa thành lập ra bang phái mới lại bắt đầu tụ tập nói chuyện với nhau."
Bộ y phục này mặc vào trông thật kỳ quặc.
Vừa nhìn thấy con bò cạp này liền nhớ đến chuyện bị lừa gạt, hận không thể thay nó càng sớm càng tốt.
Khi nào mới đi Khối Lũy thành?""Tạm thời kiên nhẫn chút đi, còn chưa làm rõ được manh mối ở trong thần miếu này chứ."
"Có nên phái một người đi vào thành đặt làm y phục hay không nhỉ, mười ba bộ y phục cũng không nhiều, vác đi vác về không mất bao nhiêu sức lực."
"Đồ trong Khối Lũy thành bán đắt thấy bà, một bộ y phục như vậy e rằng cũng không rẻ?""Phì, đắt là chắc chắn, tuyệt đối sẽ không thấp hơn một vạn lượng một bộ."
"A, không dối gạt chư vị, trên người ta không còn đủ một vạn lượng.
Tiền y phục, ai có thể ứng trước giúp ta hay không vậy?"Mạt Lỵ nở nụ cười, "Không cần phải làm ra vẻ thảm như thế, y phục bang phái tính là chi phí trong bang, chỉ cần tìm được sâm Kỳ Lân, tiền hơn mười bộ y phục chẳng là gì cả.
Ta đã có hỏi thăm giá cả y phục trong thành, tổng cộng lại nhiều nhất chỉ mấy chục vạn lượng, bang chủ không phải không ứng ra được."
Vừa nói, cô ta vừa hất hất cằm ra hiệu về phía Mục Ngạo Thiết đang cầm ngân phiếu nhét vào trong người.Mọi người nhìn tới, lập tức liền hiểu rồi, cũng kịp phản ứng lại, đúng vậy, trang phục của bang phái là chi phí của bang phái, đặc biệt trích 10% lợi nhuận để dùng chi tiêu cho phương diện này.
Một lần này bang chủ hẳn là kiếm được không ít, ứng ra một chút cũng là lẽ đương nhiên.Mọi người lập tức thở phào cười nhẹ nhõm, "Ha hả, Huyền Vũ bang, chúng ta đã là những nguyên lão sáng tạo bang phái rồi ai?"Mục Ngạo Thiết đã dừng công việc đang làm, nhìn chằm chằm Dữu Khánh.Dữu Khánh cũng đang nhìn y chằm chằm, khóe miệng giựt giựt, lông mày nhăn lại, rồi chợt ho một tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó mới trầm ngâm nói: "Ta suy nghĩ lại mấy lần, cảm thấy tên 'Huyền Vũ bang' không thích hợp."
Tất cả mọi người đều sững sờ, không biết đang rất tốt, vị này tại sao lại đột nhiên đổi ý rồi.Phạm Cửu chắp tay bày tỏ tôn kính, "Nếu như có tên nào hay hơn, tự nhiên càng tốt, không biết bang chủ có cao kiến gì?"Dữu Khánh lắc đầu, "Cũng không phải là cao kiến gì, chỉ là cảm thấy, không bằng, cứ tiếp tục gọi là 'Hạt Tử bang' đi."
Vẻ mặt và phản ứng của mọi người trong nháy mắt liền trở nên ngẩn ngơ, đều cho rằng mình đã nghe lầm.Ngay cả là Cung Tự Đình đang nằm trên mặt đất kéo dài hơi tàn cũng nhịn không được kiễng lên nhìn.Mạt Lỵ khó thể tin nổi, hỏi: "Bang chủ, Hạt Tử bang hãm hại chúng ta, đã thất bại bỏ chạy tan tác, nếu chúng ta tiếp tục gọi là 'Hạt Tử bang', chưa nói tới việc tạo ra hai Hạt Tử bang sẽ không thích hợp, ngài suy nghĩ mà xem, bang chủ của Hạt Tử bang đã bị người ta giết chết, nếu tiếp tục giữ tên này có phải sẽ rất xui xẻo hay không chứ?"Dữu Khánh xua tay, nghiêm trang nói: "Không đâu, chính là muốn đi con đường của Hạt Tử bang, khiến cho bọn chúng không còn đường có thể đi, nhằm tiết mối hận trong lòng.
Hai cái Hạt Tử bang thì thế nào, đang lo tìm không được đám người Từ Phượng Cập để tính sổ, như vậy có thể khiến cho bọn chúng không dễ chịu, có thể bức được bọn chúng lộ mặt là tốt nhất."
Mọi người quay mặt nhìn nhau, lí do này dường như có lý, nhưng cũng khiến bọn họ cảm thấy có ẩn ý nào đó khác lạ khó thể nói ra.Phạm Cửu chần chừ nói: "Bang chủ, không cần vậy a? Cái tên 'Hạt Tử bang' này quả thực nghe cũng không êm tai, chúng ta mới lập bang phái, tốt nhất nên có chút diện mạo mới, không đáng đi theo con đường cũ của người ta."
Có thể từ lời nói và giọng điều của gã nhận ra được, lời này quả thực là ý tốt phát ra từ tận đáy lòng.Dữu Khánh bình tĩnh nói: "Tất cả mọi người đều đã nghe được thông tin manh mối về sâm Kỳ Lân, hiện tại không thể để cho bất kỳ kẻ nào đơn độc rời khỏi nơi đây, chuyện đi xử lý y phục xóa bỏ từ bây giờ.
Bang phái vẫn gọi là 'Hạt Tử bang', y phục bang phái vẫn mặc thứ này, giữ như cũ không thay đổi."
Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là bởi vì việc này, nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng về sau a.
Phạm Cửu còn định cất lời thuyết phục, nào ngờ Dữu Khánh đã vung tay lên, "Nếu như mọi người còn nhận ta là bang chủ, vậy thì cứ quyết định như thế đi.
Không cần tiếp tục thảo luận."
Mọi người cứng họng không nói nên lời, Hạt Tử bang? Vừa nghĩ đến cái tên này, mỗi người đều có cảm giác giống như đã nuốt một con ruồi chết.Thực ra Dữu Khánh cũng không hài lòng với cái tên bang phái như vậy, hắn đi tới bên cạnh Cung Tự Đình, nhấc đầu ngón chân đá đá, "Ta nói a, đám các ngươi đặt tên bang phái kiểu gì vậy, không phải Hạt Tử bang chính là Phi Ưng bang, tại sao đều thích lấy mấy cái tên cổ điển, quê mùa như vậy chứ?"Cung Tự Đình coi như thức thời, chậm rãi nói: "Bang chủ có điều không biết, Thiên Tích sơn này xuất hiện quá nhiều bang phái, những cái tên hơi tốt một chút đều đã được người ta lựa chọn.
Lấy tên đã bị diệt vong sẽ thành điềm xấu, còn tên giống nhau lại dễ dàng xảy ra tranh chấp bang phái, chỉ có thể gom góp dùng tạm."
"Bang chủ Hạt Tử bang, mẹ nó..."
Dữu Khánh nhịn không được thì thầm mắng một câu.Nhưng rồi nghĩ lại, chỉ là một gánh hát rong mà thôi, tên như thế nào cũng không quan trọng.