Bán Tiên ( Dịch )

Chương 782 - Chương 782: Chia Của

Chương 782: Chia của

Thực ra, đám bang chúng rất không bằng lòng lấy tên này cho bang phái, trước tiên chưa nói tới việc dễ nghe hay không dễ nghe, tên của một cái bang phái rơi vào kết quả thê thảm như vậy, chúng ta lại nhặt nó lên để dùng lại là chuyện gì chứ?Nhưng mà bang chủ đại nhân cứ muốn thể hiện quyền uy của mình trong việc này, khiến cho mọi người cũng không tiện phản ứng quá mức.Không còn cách nào khác, để mọi người đoàn kết được với nhau, trong nhà phải có cột trụ, nếu không căn nhà này không chống chịu được áp lực, gió thổi qua sẽ sụp đổ.Tới Thiên Tích sơn này đều chỉ vì mong muốn kiếm tiền, chú ý nhiều như vậy làm gì, không phải chỉ là một cái tên thôi sao, mọi người cũng chỉ có thể chấp nhận để cho dắt mũi dẫn đi, xem như không ngửi được mùi thối.Vậy nên, chuyện chọn tên cho bang phái đã được quyết định như thế, chuyện thay đổi đồng phục bang phái tự nhiên cũng không cần thiết nữa, đồng phục Hạt Tử bang đang mặc trên người vẫn tiếp tục được mặc, chỉ trong chốc lát liền bớt đi được không ít việc.

Mọi người cũng không biết việc này có tính là bang chủ anh minh hay không.Nhưng mà, mọi người cũng đều phản ứng lại, vòng lui vòng tới cuối cùng trở về nguyên chỗ, lúc trước vì để lựa cái tên, chọn cái biểu tượng mà líu ríu thảo luận cả nửa ngày, tất cả đều chỉ là tán nhảm vô ích, uổng phí mọi người một phen tâm huyết, đó tính là chuyện gì chứ.Sau khi lục soát hết một lượt những thi thể bắt được, quần áo của Mục Ngạo Thiết đã căng phồng, y điều chỉnh, sắp xếp một chút chiếc bao vác ở sau lưng, đi tới trước mặt Dữu Khánh, "Còn một đống binh khí thì xử lý như thế nào?"Một hai kiện ném đi cũng không sao, ở đây có đến mấy chục kiện binh khí, ném đi thì không khỏi đáng tiếc.Phạm Cửu ở bên cạnh đưa ra đề nghị: "Có thể cầm về Khối Lũy thành để xử lý, chất lượng vũ khí của tu sĩ Huyền cấp sẽ không đến nổi quá kém, chắc hẳn có thể bán được chút tiền, tại nơi quỷ quái này, giá một bộ y phục cũng phải hơn vạn lượng."

Gã không hiểu được ý của Mục Ngạo Thiết, nhưng Dữu Khánh vừa nghe liền hiểu, mấy chục cái vũ khí y không tiện mang theo, cần kêu người khác cầm giúp, nhưng như vậy, sau đó không chia tiền cho người ta lại không thích hợp.

Tuy nhiên, hắn đã có phương án ứng đối, cất tiếng nhắc nhở, "Một hồi tìm xem quanh đây, nhìn xem có Thiêu Sơn Lang nào gần đây đồng ý thu mua hay không."

Mục Ngạo Thiết lập tức hiểu được hắn đang ám chỉ hai người Nam Trúc, lập tức gật đầu, "Được."

Lục soát xong đống thi thể, Dữu Khánh cuối cùng đã có tâm tư dẫn dắt một đám người tiến vào bên trong thần miếu để nhìn xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Cung Tự Đình cũng được đám người xách đi vào.Bên trong Thần miếu, ánh sáng mờ ảo, ánh trăng xuyên qua các kẽ nứt chiếu rọi loang lổ, vằn vện trên vách tường, khiến cho tượng thần sứt mẻ trở nên mông lung, ánh sáng huỳnh thạch bọn họ cầm trong tay rất nhỏ bé ở trong vùng không gian này, trong sâu xa dường như có những đôi đồng tử khổng lồ sâu thẳm đang ở trong bóng tối nhìn chằm chằm vào bọn hắn.Mặc dù đã trải qua mấy nghìn năm, người lần đầu tiến vào đây vẫn không tránh khỏi bị choáng ngợp trước sự hùng vĩ, to lớn bên trong nó, bọn hắn cảm nhận được một loại uy áp khó tả.Bên trong rộng lớn hơn rất nhiều so với phần bộc lộ ra bên bên ngoài, phần lộ ra đó giống như chỉ là một góc núi băng."

Kiểm tra thừ xem."

Dữu Khánh cất tiếng kêu gọi.

Sau đó mọi người cầm vật chiếu sáng dồn dập hóa thành những điểm sáng tản ra.Sau một lúc lâu, mọi người tập trung trở lại, tất cả đều thể hiện tạm thời chưa phát hiện được điều gì khác thường.

Tiếp theo, mọi người chia thành từng nhóm nhỏ cùng nhau đi kiểm tra trên hình ảnh điêu khắc trên tường, hi vọng có thể nhanh chóng tìm được manh mối về sâm Kỳ lân.Kết quả không có tốt đẹp như bọn họ tưởng, không có đường tắt để đi, mặc dù hầu hết các phù điêu đã đào ra đều có liên quan đến Kỳ lân, nhưng vẫn chưa thể nhìn ra được manh mối gì, bọn vẫn phải tiếp tục thực hiện công việc mà Phi Ưng bang đang làm.Tuy rằng nhân thủ hơi ít một chút, nhưng vẫn phải sắp xếp công việc, tận dụng những dụng cụ Phi Ưng bang vứt bỏ lại để tiếp tục đào móc.Nhân cơ hội này, Dữu Khánh lợi dụng quyền lực của bang chủ, lôi Mục Ngạo Thiết ra khỏi đám người đang làm việc, hai người tụ tại một góc bắt đầu sắp xếp lại ngân phiếu.Cụ thể lấy được bao nhiêu tiền, Mục Ngạo Thiết cũng không biết rõ, lúc trước không tiện kiểm kê ngay trước mặt mọi người.Sau khi moi móc lôi ra một đống lớn, sắp xếp kiểm đếm, tổng số tiền lên đến hơn mười triệu lượng, khoản tiền lớn nhất lấy được từ Hữu hộ pháp An Thiên Ấn của Phi Ưng bang, đây chưa phải là toàn bộ tài sản của người chết, người chết không đem theo tất cả tài sản ở trên người.

Từ phiếu gửi tiền lấy được trên thân người chết, số tiền đám người này gửi ở trong tiền trang ít nhất phải gấp mười lần trở lên.Thế nhưng bọn hắn không ăn được số tiền đó, chưa nói tới việc có thể đến tiền trang lấy tiền ra hay không, bọn hắn là không dám đến tiền trang lấy tiền của người khác.Không biết những người chết đi này có người nhà hay không, có để lại cho người nhà cách thức gì để lấy tiền hay không, nếu như không có, vậy thì chỉ có thể để cho tiền trang được lợi.Dữu Khánh vốn là định nói, vẫn là làm ăn không vốn kiểu này có tiền nhanh, nhưng bây giờ chỉ có thể cất lời cảm khái, "Vẫn là mấy vị chí tôn kia kiếm tiền nhanh a."

Không còn cách nào khác, tiền trang thông suốt khắp thiên hạ đều bị mấy người mạnh nhất liên thủ kiểm soát.Mục Ngạo Thiết lại cởi miệng bao lớn vác trên lưng ra cho hắn nhìn, lộ ra bên trong là một đống bình bình lọ lọ, là các loại linh đan diệu dược, đều là đồ vật người chết lúc trước chuẩn bị dùng để tự cứu mình.Dữu Khánh: "Ném hết cho lão Thất, để cho hắn phân biệt đi."

Mục Ngạo Thiết vỗ đống ngân phiếu đã kiểm kê đặt ở một bên, hỏi: "Thứ này cũng chia cho lão Thất sao?"Dữu Khánh hỏi: "Hắn không có liều mạng, hai chúng ta một người một nửa.

Ngươi có ý kiến gì sao? Vậy ngươi có thể đem một nửa của ngươi chia cho hắn một chút."

"Không có."

Mục Ngạo Thiết gọn gàng dứt khoát, trực tiếp đếm lấy một nửa nhét vào trong người mình.Dữu Khánh bình tĩnh không chút dao động cầm lấy một nửa còn lại cất đi, dặn dò: "Cũng không thể để cho lão Thất đi một chuyến tay không, những linh đan diệu dược này, và cả đống vũ khí đó, sau này ngươi cứ ném cho hắn xử lý, kiếm được bao nhiêu tiền, mấy người chúng ta chia đều."

"Ừ."

Mục Ngạo Thiết gật đầu thể hiện đồng ý, rồi thu dọn cái bao, buộc miệng bao lại.Dữu Khánh nhắc nhở: "Nhớ kỹ, đừng cho lão Thất biết được ta trở thành bang chủ."

Mục Ngạo Thiết sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn, rồi ngay sau đó dường như bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu thể hiện đã biết.Hai người thì thầm với nhau mấy câu, sau đó cùng đi khiêng Cung Tự Đình tới đây lục soát người, kết quả không tìm kiếm được thứ gì, Cung Tự Đình nói rằng tài vật trên người gã đã bị Mạt Lỵ và Cao Trường Đài lục soát lấy hết từ trước rồi, đã bị hai người phân chia cho nhau, tổng số khoảng mấy trăm vạn lượng.Hai người nghe vậy thì đau lòng, nhưng mà đó là thu nhập của người ta trước khi thành lập bang phái, Dữu Khánh không thể bảo người ta bỏ ra, dù sao bọn hắn nuốt được nhiều hơn, nếu lôi ra lý luận thì lợi bất cập hại, vì vậy chỉ có thể nhịn đau xóa bỏ.Tuy nhiên Cung Tự Đình nói cho bọn hắn biết, nói là gã còn gửi tại tiền trang hai mươi triệu, gã sẵn sàng đi Khối Lũy thành lấy ra đưa cho bọn hắn.Dữu Khánh cảm tạ lòng hảo tâm của gã, khoản tiền này bọn họ không dám lấy.Đầu tiên là không dám để cho đích thân Cung Tự Đình đến tiền trang lấy tiền, chỉ cần có được tiền trang che chở, Cung Tự Đình liền thoát khỏi tầm khống chế của bọn hắn, còn muốn tiền sao? Đó gần như là chuyện nằm mơ.Thứ nhì là cũng không dám tự mình đi lấy, đến tiền trang lấy trộm tài sản của người khác là sẽ chết người, một khi đối chiếu khẩu lệnh không đúng, lập tức sẽ bị tiền trang bắt lại ngay, không giải thích rõ ràng, mô tả rõ lai lịch là không thoát được.

Việc này có thể giải thích được sao? Có một số việc có thể làm nhưng không thể nói, quỷ mới biết rõ Cung Tự Đình có vì trả thù mà nói ra khẩu lệnh giả hay không.Không đề cập tới chuyện lấy tiền nữa, Dữu Khánh và Cung Tự Đình bắt đầu tám chuyện với nhau, trò chuyện về tình hình của Phi Ưng bang, hắn cảm thấy có hứng thú với đối với Đoạn Vân Du, người biết rõ manh mối sâm Kỳ lân kia, bởi vì Mạt Lỵ nói không sai, người ta e rằng sẽ không từ bỏ manh mối nơi này.Cũng trò chuyện về tình hình của Hạt Tử bang trước đây, và tìm hiểu thêm những chuyện khác về Thiên Tích sơn này, lúc này tìm hiểu thông tin thuận lợi hơn hẳn đi dò hỏi đám người trong Khối Lũy thành.Đã được Dữu Khánh dặn dò, Mục Ngạo Thiết thu dọn đồ đạc đi tìm hai người Nam Trúc.Trên đường y phát hiện được một ít thi thể thành viên Hạt Tử bang, y đến lục soát tìm kiếm, kết quả phát hiện thấy đều đã bị người khác lục soát sạch sẽ, có lẽ là hung thủ Phi Ưng bang làm.Y đành bỏ qua, tiếp tục lên đường đi tìm người, cũng may mà không khó tìm, trên đường trở về theo đường cũ, liền gặp được.Nam Trúc canh chừng tại bên ngoài cửa hàng, đang đứng ngồi không yên chợt nhìn thấy y cõng đống đồ vật đi tới, tức thì thở phào nhẹ nhõm, vội hỏi: "Có gặp Bách Lý Tâm không?"Mục Ngạo Thiết ném đống đồ xuống, nhìn nhìn vào trong cửa hàng, ngạc nhiên hỏi: "ÔC ta không phải ở cùng với ngươi sao?"Nam Trúc: "Đã chạy đi xem các ngươi rồi.

Đúng rồi, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại có cảnh người đến người đi đánh nhau? Nàng sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"Trong giọng nói có sự lo lắng.Cũng may vừa mới nói xong, bóng dáng Bách Lý Tâm đã thấp thoáng hiện ra, lắc mình rơi tại bên cạnh hai người.

Nàng ta phát hiện thấy Mục Ngạo Thiết đi về phía nơi này nên mới trở về.Bách Lý Tâm cũng truy hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?""Bị người tính kế..."

Mục Ngạo Thiết kể lại đại khái tình huống bị Hạt Tử bang lừa gạt, chỉ là khi nói về người dẫn dắt mọi người chuyển bại thành thắng thì chỉ dùng ba chữ "Tân bang chủ" mà thôi, y không nói là Dữu Khánh.Nam Trúc nghe xong cảm khái lắc đầu, "Xem ra Thiên Tích sơn này quả nhiên là nơi hung hiểm.

Cũng may mà vị tân bang chủ đó thực lực không tệ.

Đúng rồi, đống đồ này của ngươi là chuyện gì vậy?" Ánh mắt gã nhìn chăm chú vào đống đồ trên mặt đất.Mục Ngạo Thiết: "Sau khi chuyển bại thành thắng, mọi người phân chia thu hoạch trên thân người chết, chúng ta không lấy tiền, mà lấy vũ khí và đống bình bình lọ lọ trên thân người chết."

Nam Trúc mở to mắt: "Có tiền không lấy, lấy đống đồ này làm gì?"Mục Ngạo Thiết: "Chia không được bao nhiêu tiền, chỉ cần không sợ khổ cực, đống đồ này còn đáng giá hơn nhiều.

Cửa hàng của ngươi không phải là không có tiền để bổ sung hàng hóa sao? Lão Thập Ngũ cân nhắc đến điều này, cho nên không lấy tiền mà chỉ lấy đồ.

Bán được bao nhiêu tiền, chúng ta chia đều."

"Như vậy a..."

Nam Trúc sờ sờ cằm, trong mắt lóe vẻ giảo hoạt, gật đầu thì thầm, "Cũng được."

Mục Ngạo Thiết căn dặn: "Lão Thập Ngũ đã nói rồi, huynh đệ ruột cũng phải tính toán sổ sách rõ ràng, bảo ngươi ghi vào sổ sách cho rõ ràng, đừng để đến khi chia tiền phải cãi cọ nhau."

Nam Trúc ngồi xổm xuống kiểm kê vật phẩm, "Yên tâm, sổ sách chắc chắn rõ ràng, minh bạch.

Chỉ là hơi quá ít đồ.

Về sau nếu có cơ hội, nhớ kiếm nhiều thêm chút đồ về đây.

Các ngươi làm nội ứng trong Hạt Tử bang có thể suy nghĩ nhiều một chút biện pháp a, để cho bọn họ có thứ gì đó đều tới đây, ta xử lý giùm cho.

Dù sao, một đám tân nhân tạm thời đều không hiểu biết nhiều giá trị hàng hóa nơi này."

Thấy gã tin lời, Mục Ngạo Thiết hơi thở phào nhẹ nhõm, sở dĩ không để cho lão Thất biết được lão Thập Ngũ là tân bang chủ của Hạt Tử bang, là bởi vì nếu như biết rõ, lão Thất khẳng định sẽ không tin tưởng bọn hắn chỉ lấy đồ vật mà không lấy tiền.Trải qua một phen dặn dò căn dặn, Mục Ngạo Thiết quay trở lại.Nam Trúc nhặt lên một thanh kiếm, búng "Cong cong" hai cái, cười hắc hắc nói với Bách Lý Tâm ở bên cạnh: "Mấy thứ này tại Khối Lũy thành giá cả không rẻ.

Mặc dù chúng ta không bán được với giá cả như hàng mới trong Khối Lũy thành, nhưng hàng cũ bán hai vạn lượng một thanh cũng không phải vấn đề.

Đây đều là tiền a."

Kiếm trở vào trong bao, thu dọn một đống đồ vào trong cửa hàng.Khi quay ra, cuối cùng gã cũng treo lên thông báo bên ngoài cửa hàng, bán ra các loại vũ khí, bán ra các loại linh đan diệu dược.Bất kể có đầy đủ hay không, trên biển báo cứ viết đầy đủ đã rồi nói tiếp.Cũng không quan tâm có tiền hay không, vẫn phải có tấm biển thu mua các loại vật phẩm, và tấm biển công khai giá thu mua một trăm vạn lượng một con Tam Túc ô vẫn treo ở đó.Khi trở lại thần miếu, Mục Ngạo Thiết đụng phải Phạm Cửu khiêng đồ đi ra, người sau kinh ngạc hỏi, "Đống đồ kia của ngươi đâu rồi?""Trên đường đi vừa vặn gặp được một gã Thiêu Sơn Lang, bán rẻ cho hắn rồi."

Mục Ngạo Thiết không muốn nói nhiều lời, thuận miệng đáp lại một câu rồi rời đi, đi tìm Dữu Khánh báo cho hắn biết.Vì vậy, Dữu Khánh lại lôi kéo Phạm Cửu đến một bên, "Trương Tùy vừa mới nói rồi, phát hiện một vị Thiêu Sơn Lang đang thu mua 'Tam Túc ô' với giá cao.

Ngươi thông báo cho mọi người trong bang biết, nếu như phát hiện 'Tam Túc ô' cần kịp thời thông báo, để nghĩ biện pháp truy bắt."

Phạm Cửu không nghi ngờ có mục đích khác, gật đầu nói: "Để ta đi thông báo cho mọi người biết."

Dữu Khánh lại nhấc tay ra hiệu cho gã đừng vội đi, "Còn có một việc cũng cần thông báo xuống, đối nội, ta là bang chủ, đối ngoại Phạm Cửu ngươi là bang chủ trên danh nghĩa.

Nói với mọi người, bất kể là người nào bên ngoài hỏi tới, đều nói Phạm Cửu ngươi là bang chủ."

Phạm Cửu a một tiếng, "Bang chủ, việc này không thích hợp a?""Thích hợp, không có gì là không thích hợp, rất thích hợp."

"Bang chủ, việc này là sao a?"Dữu Khánh không thể nói cho gã biết là vì đề phòng bị Nam Trúc phát hiện bên này giữ tiền sau lưng, ẩn ý sâu xa nói: "Vì để thuận lợi làm việc trong tương lai, chúng ta phải có chuẩn bị phía sau.

ngươi yên tâm, khi cần phải xông tại phía trước, ta chắc chắn sẽ ở tại phía trước."

"Việc này..."

"Đừng có này này kia kia nữa, được rồi, cứ quyết định như vậy đi."

Bình Luận (0)
Comment