Bán Tiên ( Dịch )

Chương 798 - Chương 798: Không Đáng Nhắc Tới

Chương 798: Không đáng nhắc tới

Bố trí và trang hoàng tại tầng hai càng sang trọng và tao nhã hơn tầng một, chỉ là không có những món ăn nhẹ và đa dạng như bên dưới, chỉ có mấy cái bàn, trên bàn đã sắp đặt sẵn đầy những món ăn phong phú và tinh tế.Sư huynh đệ hai người theo ở phía sau đi lên lầu, đảo mắt nhìn chỗ ngồi, nhìn thấy chỉ có chín cái bàn, mỗi một bàn có một ghế.Mà hiện tại, bao gồm cả nữ chủ nhân, khách và chủ vừa vặn có chín người, con hổ Bán yêu quái đung đưa đuôi kia hiển nhiên là tùy tùng, không thể ngang vai ngang vế với chủ nhân.Số người tham dự tiệc tối lần này đã đến đông đủ, không còn người nào khác.Hai sư huynh đệ nhìn nhau, ít nhiều có chút nghi hoặc, từ trong miệng những nhân viên phục vụ, bọn hắn đã biết được Lương công tử kia là quý khách mà lão bản nương Liên Ngư mở tiệc chiêu đãi, lẽ nào lần này những người bắt thăm trúng đều là các bang chủ sao? Hay là, hắn kiến thức nông cạn, ở trong khách sạn này vốn có rất nhiều bang chủ?Thân là chủ nhân, đang mời khách ngồi vào vị trí, Liên Ngư cũng chú ý thấy sự nghi hoặc của hai sư huynh đệ, nàng ta quay đầu lại hỏi, "Chỉ có chúng ta thôi sao?”Lương Bàn nghe vậy thì phe phẩy chiết phiến, hài hước nói: "Liên Ngư, ngươi mời khách mà có bao nhiêu khách dự tiệc cũng không biết sao?"Hổ Nữ nhanh chóng phối hợp, ra hiệu về phía sư huynh đệ hai người và giải thích: "Lần này có rất ít người bắt thăm, sau khi bốc thăm, chỉ có hai người bọn họ bắt trúng.”Sư huynh đệ hai người lần nữa nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc, thì ra chỉ có hai người bọn hắn bắt thăm trúng, nói cách khác, những người còn lại đều là khách được lão bản nương mời ban đầu, chỉ có hai người bọn hắn là khách ngoại ngạch.Nói đến việc này, hai sư huynh đệ trong lòng biết rõ đây hoàn toàn cũng không phải là chuyện bất ngờ, nếu không phải bọn hắn gian lận, có lẽ chỉ có một người duy nhất bắt trúng thăm.Vào lúc này, Mục Ngạo Thiết càng cảm thấy mình trở thành dư thừa, nhưng không biểu hiện ra vẻ gì dị thường, vẫn giữ nguyên bộ dáng bình tĩnh.Mấy vị Bang chủ thường ở tại Thiên Tích sơn thì thờ ơ không chú ý, bởi vì bọn họ biết rõ lão bản nương của Thạch Tâm cư này thường làm loại chuyện bắt thăm mời dự tiệc này.Liên Ngư a một tiếng, nhấc tay mời: "Người tới đều là khách, không phân tôn ti cao thấp, chư vị cứ tùy ý an tọa."

Miệng nói là tùy ý, chính cô ta lại chậm rãi đi tới ngồi xuống chủ vị, và cũng sẽ không có ai lại không biết phân biệt đi giành ngồi vào vị trí của chủ nhân.Chín chỗ ngồi được sắp đặt liên tục kết nối với nhau, giống như một cái ô vuông thiếu một cạnh.

Mỗi phía Bắc, Tây, Nam được đặt ba chỗ ngồi cạnh nhau, chỉ có cạnh phía Đông để trống, để cho khách và chủ không bị ngăn cản tầm nhìn, thưởng thức cảnh đêm.Lúc này, bầu trời đêm phía Đông đã dần dần hiện lên dải ngân hà xán lạn, trong Thiên Tích sơn lờ mờ chợt có lưu quang lay động, khung cảnh rất đẹp.

Vì vậy phía Tây trở thành phương hướng chủ vị, Liên Ngư ngồi ở bàn chính giữa cũng là lẽ đương nhiên.Lương Bàn không chút khách sáo, phe phẩy chiết phiến trực tiếp đến ngồi bên cạnh Liên Ngư, vị trí bên trái Liên Ngư.Những người khác không có sự tự tin như thế, chia nhau ra ngồi xuống ở hai hàng phía Bắc và Nam, Dữu Khánh tự nhiên cũng là như thế.Một đám người cơ bản đều đã ngồi xuống rồi, bỗng nhiên phát hiện thấy vị trí bên phải Liên Ngư vẫn còn trống.

Không phải là có chín người chín vị trí sao? Tại sao còn có thể trống một vị trí chứ?Có người ngẩng đầu ánh mắt đảo qua, nhìn về phía Dữu Khánh, và những người ngồi phía bên Dữu Khánh, kể cả hắn, đều quay đầu nhìn lại phía sau, nhìn thấy Mục Ngạo Thiết mặt không biểu cảm đứng ở sau lưng Dữu Khánh.

Tại khi mọi người còn chưa có chú ý tới mình, trên mặt Mục Ngạo Thiết thoáng hiện một chút bối tựu rất khó nhận thấy, chờ đến khi mọi người chú ý tới y thì nét bối rối đó đã bị vẻ mặt lạnh lùng của y che giấu.Mọi người đều là cấp bậc Bang chủ, mà y thì chẳng là gì cả, cho nên không chen lên phía trước để chọn chỗ ngồi, y đi theo phía sau mọi người, định giống như thường lệ sẽ ngồi cạnh Dữu Khánh.

Nào ngờ một chút bước chậm này, dẫn đến những bước khác chậm theo, đã có người đặt mông ngồi xuống bên cạnh Dữu Khánh.Y định đi đến ngồi tại vị trí khác thì phát hiện thấy mọi người đều đã không nhanh không chậm ngồi vào vị trí rồi, trong nháy mắt chỉ còn lại mình y gác lại nơi đây, khiến cho y khó mà cất bước di chuyển.Nơi này vẫn còn có một vị trí, là chỗ ngồi bên phải Liên Ngư, nhưng đó là vị trí nào chứ? Y không cho rằng mình có tư cách ngồi ở đó.

Vì vậy liền xuất hiện cảnh tượng trước mắt.Trong khi đó Dữu Khánh vẫn còn không nhận ra là có chuyện gì, hắn còn hỏi một câu: "Đứng phía sau ta làm gì? Vào chỗ ngồi đi chứ.”Nói xong còn cảm thấy không hiểu lão Cửu là như thế nào, sau khi đã trải qua một ít chuyện, vốn đã dần dần thay đổi, trước lúc tới đây cũng đã thỏa thuận xong hết rồi, tại sao lại đột nhiên biến trở về bộ dáng chó không ăn cút trước đây chứ?Cũng may mà chủ nhân cất lên lời mời đúng lúc, Liên Ngư đưa tay phải ra hiệu về vị trí bên phải, cười nói dịu dàng mời: "Nếu không chê, mời ngồi nơi này."

Mục Ngạo Thiết cũng không để cho những người khác nhận ra được mình có bối rối, sảng khoái đáp ứng lời mời, cất bước đi tới, trực tiếp vòng qua bên phải, ngồi xuống bên cạnh Liên Ngư.Cho dù đã có được chỗ ngồi, nhưng y vẫn nhận thấy mình ngồi ở nơi này không thích hợp, ngồi tại chủ vị là Liên Ngư mặc một bộ y phục màu xanh lục, phong thái phong tình vạn chủng, quyến rũ động lòng người, bên trái là một vị công tử bạch y như tuyết, một vị ngọc diện lang quân dáng vẻ ngọc thụ lâm phong.Còn y thì sao chứ? Không nói tới vẻ ngoài, không chỉ không có thân phận địa vị, ngay cả y phục trên người cũng chỉ là chất liệu phổ thông.

Tuy rằng, không thể so với chất liệu với người khác nhưng cũng không có thể nói kém hơn tất cả mọi người, y nhìn về phía Dữu Khánh, y phục Dữu Khánh mặc trên người là cùng mua một lúc với mình.Giá cả quần áo nơi đây thực sự là quá đắt, đắt đến quá mức, hai người tiếc tiền tiêu phí vào chuyện này cho nên chỉ mua loại rẻ nhất, chất liệu và tay nghề đương nhiên là rất bình thường.

nói cách khác, quần áo trên người y và trên người Dữu Khánh đều cùng một dạng, nhưng mà nhìn bộ dạng của lão Thập Ngũ, lại chỉ là tò mò tập trung quan sát thức ăn và nước uống mới lạ trước mặt, dường như không chút nào nhận ra đẳng cấp của mình không bằng những người khác nơi đây.Bộ dạng chưa thấy qua việc đời này của Lão Thập Ngũ khiến y có cảm giác có phần mất mặt, y là người có liên quan đến hắn, e rằng cũng sẽ bị người ta khinh thường.

Với đức hạnh như vậy mà còn không biết xấu hổ tới đây thi triển mỹ nam kế, tới tự bêu xấu thì có.Bởi vì y phát hiện thấy Liên Ngư dường như đang chăm chú quan sát phản ứng của lão Thập Ngũ.Sau khi hơi chút quan sát Dữu Khánh xong, Liên Ngư chuyển ánh mắt tới Mục Ngạo Thiết ở bên cạnh, cười hỏi "Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của hai vị.Nàng ta đương nhiên đã biết rõ tên của hai sư huynh đệ tại Thiên Tích sơn này, chỉ là biết rồi vẫn cố hỏi.Nghe tiếng, Dữu Khánh ngước mắt nhìn đến, đang định trả lời, nào ngờ Mục Ngạo Thiết vẻ mặt lãnh khốc, nhìn không chớp mắt đáp lại một câu, "Vô danh tiểu bối, không đáng nhắc tới!"Cái gì? Dữu Khánh thiếu một chút bị câu trả lời này làm cho kinh ngạc rụng cằm, hắn rất muốn hỏi y một chút, Đại ca, ngươi làm cái gì vậy, ngay cả cái tên cũng không chịu nói cho người ta nghe, còn bày ra bộ lạnh nhạt không muốn gần, ngươi đang cần giở trò mỹ nam kế đó nha.Những người khác cũng sửng sốt, tại trên địa bàn của lão bản nương, vậy mà còn có người không nể mặt như thế, vị này có lai lịch gì? Liên Ngư quả thực cũng bị lời này làm cho nghẹn lời, nàng ta rất bất ngờ.Hổ Nữ nhanh chóng tiến tới cúi người bên cạnh Liên Ngư để giải vây, "Vị này tên là Trương Tùy, vị kia tên là Chu Khánh.Cô ta nói ra chính là tên mà hai người đăng ký tại khách sạn.Mấy người kia nghe xong thì suy nghĩ một chút, dường như chưa có nghe nói tới hai nhân vật này.Liên Ngư a một tiếng, mặt đầy tươi cười, "Thì ra là Trương huynh đệ và Chu huynh đệ, thất kính, thất kính!”Nàng ta có lẽ là giữ thái độ người tới là khách, đều được khoản đãi, có thể khoan dung bỏ qua.

Nào ngờ Lương Bàn ngồi một bên phe phẩy chiết phiến lại dường như không quen nhìn thái độ như vậy, ngoài cười nhưng trong không cười hừ lạnh một tiếng, âm dương quái khí nói: "Đã biết mình không đáng nhắc tới, lại còn không nể mặt, còn chạy tới dự bữa tiệc này làm gì? Không biết bày mặt mũi ra đây cho ai nhìn chứ?"Nghe được lời này, Mục Ngạo Thiết không chút do dự từ từ đứng lên, Dữu Khánh kinh hãi, sợ y phát tác.Không ngờ Mục Ngạo Thiết không nói một câu nào, vẫn bộ dạng lãnh khốc như trước, trực tiếp cất bước rời khỏi vị trí, ngay trước mặt bao người, y cứ như vậy sải bước rời đi.Có ý gì? Mọi người thoáng ngây người một chút rồi rất nhanh kịp phản ứng lại, đây là trực tiếp bỏ đi hay sao? Chuyện gì vậy chứ? Chúng ta đã bỏ qua chuyện gì sao? Mọi người quay mặt nhìn nhau.

Liên Ngư hơi hé mở đôi môi đỏ tươi, thần sắc quyến rũ trên mặt không còn nữa, thay vào đó chính là vẻ mặt mờ mịt không hiểu, không phải là có ý định tiếp cận mình sao?Lương Bàn cũng có chút sững sờ, không thốt tiếng nào liền bỏ đi, lời nói của mình đã cưỡng ép đuổi khách của chủ nhân đi sao?Dữu Khánh cũng trợn tròn mắt, không biết lão Cửu này đã bị chạm dây thần kinh nào, mọi chuyện đã thống nhất xong rồi, không cần quan tâm có thể thành công hay không, nhưng lúc này còn chưa có bắt đầu a, món ngon mỹ vị bày đầy bàn còn chưa có nếm, chính ngươi đã nện sân bãi rồi, chuyện quỷ quái gì vậy?Đến đây có ý đồ, nên hắn nhanh chóng đứng lên, cất tiếng cứu vãn tình thế: "Để ta đi xem hắn có chuyện gì.

Các ngươi cứ ăn trước đi.” Vừa nói vừa liên tục chắp tay bồi tội, rồi xoay người nhanh chóng chạy đi.Liên Ngư không nghĩ ra được là có chuyện gì, ánh mắt dừng tại trên người Lương Bàn, than thở: "Lương công tử, ta mở tiệc đãi khách, ngươi lại ép khách của ta nhân rời đi, là chuyện gì chứ?”Vừa mới vào bàn tiệc đã làm cho khách rời đi, Lương Bàn ít nhiều cũng có chút bối rối, nhưng vẫn xem thường, "Không cho ngươi mặt mũi, ngươi còn mời hắn làm gì? Rời đi thì cứ rời đi.

Nếu hắn có ý kiến gì cứ để hắn tới tìm ta.

Ta thuận tiện nhìn xem tên thô lỗ như vậy là từ đâu toát ra, mà sao có cá tính như vậy."

"Ai!" Liên Ngư thở dài phiền muộn, nàng ta cũng không tiện nhiều lời với vị này, chỉ đành nghiêng đầu ra hiệu cho Hổ Nữ.Hổ Nữ lập tức bước nhanh rời đi.Liên Ngư quay sang nói với mọi người: "Chư vị, thật sự xin lỗi.

Nếu không, chúng ta chờ một chút?" Trong đời này, đây là lần đầu tiên nàng ta đụng phải việc khác thường như thế.Mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, nghĩ thầm như vậy còn có thể quay lại sao? Tuy nhiên, mỗi người đều gật đầu đồng ý, thể hiện sẵn sàng chờ một chút, chỉ có mình Lương Bàn là phe phẩy chiết phiến không hề hé răng, vẫn là bộ dạng xem thường.Dữu Khánh cuối cùng đã đuổi kịp Mục Ngạo Thiết, kéo cánh tay y lại.

Mục Ngạo Thiết vung cánh tay không nghe theo, có vẻ quyết ý muốn rời đi.Dữu Khánh trừng mắt với y, sau đó đảo mắt nhìn nhìn xung quanh, nhìn thấy có nhân viên khách sạn ở đây, không tiện nói chuyện, liền trực tiếp hỏi nhân viên khách sạn một nơi để thuận lợi nói chuyện, rồi cưỡng ép kéo Mục Ngạo Thiết vào một căn thạch thất nhỏ, nói chuyện với y.Hổ Nữ rất nhanh cũng đi đến nơi đây, không phát hiện thấy bọn hắn, liền hỏi nhân viên ở gần đó, "Vừa rồi có hai người đi về phía này, có thấy họ đi đâu không?”Nhóm nhân viên nhanh chóng chỉ tới một nơi, trả lời, "Hỏi mượn căn phòng khách nhỏ phía bên kia, hình như có chuyện cần trao đổi riêng.”Hổ Nữ lập tức tiến về phía căn phòng đó, nhưng đi chưa được mấy bước, cô ta chợt dừng lại, ánh mắt hơi lấp lóe, rồi đột nhiên xoay người, nhanh chóng lắc mình đi nơi khác.Bên trong căn phòng khách được đục ra bên trong một khối đá nguyên, có một cái bàn, trên bàn đặt một số bút mực tùy thời có thể sử dụng, rõ ràng là một bàn làm việc, bốn phía còn có mấy chiếc ghế và bàn trà, trang trí lịch sự tao nhã.Nơi này, thoáng nhìn qua liền thấy không có thứ gì phức tạp, Dữu Khánh rất nhanh kiểm tra trong phòng một chút, xác định không có người nào nấp trong này, hắn lôi Mục Ngạo Thiết im lặng kháng cự, thấp giọng hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"Mục Ngạo Thiết hờ hững trả lời: "Không làm gì cả.

Nếu người ta đã không chào đón, vì sao còn phải nán lại chứ? "

Bình Luận (0)
Comment