Bán Tiên ( Dịch )

Chương 799 - Chương 799: Một Lời Không Hợp

Chương 799: Một lời không hợp

Nghe lời nói này, Dữu Khánh rất muốn hỏi y có phải uống nhầm thuốc gì rồi hay không, "Ta nói a lão Cửu, con mắt nào của ngươi nhìn thấy người ta không chào đón ngươi chứ, bị người khác châm chọc hai câu, ngươi liền có thể kéo đến trên đầu chủ nhân, cho rằng người ta không chào đón ngươi sao?"Khóe miệng Mục Ngạo Thiết giật giật, xoay người bỏ đi, "Được rồi, tình huống này không thích hợp với ta, ngươi đi đi, ta trở về phòng."

"Ngươi đùa à?" Dữu Khánh đưa tay kéo y lại, "Ngươi vừa lúc ngồi ở bên cạnh nàng ta, chính là một cơ hội rất tốt để làm quen, bây giờ ngươi lại nói với ta là ngươi không muốn làm.

Ngươi đang đùa giỡn ta sao chứ?"Mục Ngạo Thiết rất muốn nói, đây là cuộc tụ họp của các bang chủ các ngươi, ta cưỡng ép chen vào tính là chuyện gì chứ?Nhưng lời đã đến bên mép vẫn không thể nói ra miệng, hỏi ngược lại: "Vì sao ta phải đi, ngươi còn không có nhận ra sao? Thần tình và cử chỉ của tên Lương công tử đó rất rõ ràng là có ý với lão bản nương kia, ngươi cảm thấy mỹ nam kế của chúng ta còn cần phải tiếp tục sao? Không cần phải làm việc vô ích."

Dữu Khánh ra sức lắc lắc đầu, giọng điệu nhịn không được lớn lên mấy phần, "Không đúng, ngươi dám đảm bảo tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều thích Tiểu bạch kiểm sao? Ngươi dám bảo đảm người ta không thích kiểu như ngươi sao?" Hắn đưa tay khoa khoa tay mô tả vóc dáng của y, "Nếu ta là nữ nhân, khẳng định sẽ thích vóc người kiểu như ngươi."

Thấy hắn nói không ngừng, Mục Ngạo Thiết hỏi lại lần nữa: "Ngươi cảm thấy hiện tại ta quay trở lại còn thích hợp sao?"Y không muốn tự mình đánh mặt mình, nếu bây giờ y quay trở lại, vậy thì quá xấu hổ, y rất khó chấp nhận được chuyện này.Dữu Khánh giang hai tay ra: "Có gì mà không thích hợp? Ngươi dùng tên giả, ai biết ngươi là ai? Ta vẫn là câu nói đó, không thử xem làm sao biết không được?"Mục Ngạo Thiết tâm ý đã quyết, hất cánh tay hắn ra, tiếp tục rời đi, "Không đi."

Dữu Khánh đưa tay chụp lấy sau cổ áo y, kéo lại, trầm giọng hỏi: "Tiền và thể diện đặt tại trước mặt ngươi, ngươi chọn cái nào?"Cơ thể đang kháng cự của Mục Ngạo Thiết lập tức cứng lại, vẻ mặt rõ ràng trở nên do dự."

Đây không phải là một món tiền nhỏ, vì sao không thử xem, cũng không mất mát gì?" Dữu Khánh tiếp tục kéo y lại, tận tình khuyên bảo: "Vì sao mọi người đến Thiên Tích sơn đều dùng tên giả, không phải chính là vì để sau đó phủi mông rời đi sẽ không còn ai biết được mình là ai sao? Lão Cửu, nếu như ngươi là vì quan tâm đến chút thể diện đó mà làm lỡ đại sự của chúng ta, vậy thì có phần quá vô nghĩa.

Nói thật, nếu ta có được vóc dáng tốt như ngươi, có mỹ nhân như vậy ngay trước mặt, tự ta sẽ xông lên trước, còn có thể đến lượt ngươi sao?"Mục Ngạo Thiết cau mày, không tiếp tục hé răng, nhấc tay chỉnh lại vạt áo, vừa rồi bị Dữu Khánh kéo bung ra.Nào ngờ Dữu Khánh vừa đảo ánh mắt qua, ánh mắt chợt chớp sáng lên, lập tức nói: "Đừng nhúc nhích."

Đẩy tay Mục Ngạo Thiết ra, đích thân chỉnh đốn áo xống cho Mục Ngạo Thiết, chỉ là lần điều chỉnh này lại theo kiểu không nghiêm túc, hắn vậy mà kéo mở vạt áo của Mục Ngạo Thiết rộng ra một chút, để lộ ra lồng ngực rắn chắc của Mục Ngạo Thiết, còn đưa lên vỗ bộp bộp mấy cái, mặt nở nụ cười xấu xa.Mục Ngạo Thiết vô thức muốn khép vạt áo lại."

Đừng nhúc nhích."

Dữu Khánh lại gạt tay y ra, giúp y điều chỉnh y phục, mở rộng ra tương đối tự nhiên một chút, sau đó mới gật đầu nói: "Cứ vậy đi, vậy mới đủ phê."

Mục Ngạo Thiết sắc mặt sa sầm xuống, "Ngươi ở trên núi nghe mấy chuyện tục nhảm nhí quá nhiều rồi phải không?"Y chính là chỉ quãng thời gian khi một số sư huynh còn tại Linh Lung quan, có một số sư huynh không đứng đắn, thích tụ tập kể những chuyện tục tĩu, vừa kể vừa cười hô hố, đủ loại chuyện như là các dã nam tử và các cô nương xinh đẹp, về những bà sồn sồn như sói như hổ thích các thanh niên trai tráng, Dữu Khánh khi đó vẫn là một cậu nhóc cũng thích chen vào nghe, nghe rất kích động, thần thái tung bay, sau đó bị một nhóm sư huynh xúi giục vào trong thôn leo nóc nhà nhìn lén nữ nhân tắm.Đương nhiên, y cũng là một trong những người mưa dầm thấm đất.Dữu Khánh không quan tâm tới chuyện đùa cợt tục tỉu gì đó, đưa tay đẩy y, "Được rồi, cứ như vậy đi.

Quay lại thoải mái bày ra vóc người đáng kiêu ngạo của ngươi đi, mặt mũi không đáng tiền, không có gì phải xấu hổ, không có tiền ngươi có mặt mũi cái rắm á..."

Ở ngay phía trên căn phòng khách nhỏ này, trên mái vòm hình chiếc bát úp ngược, có một căn phòng tối khác, một cái ống đồng nhô lên khỏi mặt sàn, phía trên có một cái tai nghe dáng như cái loa, Hổ Nữ đang áp tai tại đó đó lắng nghe.Sau khi xác nhận người đã rời khỏi tiểu khách phòng, Hổ Nữ cũng xoay người rời đi.Tại nơi bày tiệc chiêu đãi, các tân khách đang tán gẫu với nhau, không có ai động đũa tới những món ngon mỹ vị trước mắt, đều đang chờ đợi, cũng không biết người rời đi khi nào mới có thể trở lại, cũng may mà Liên Ngư chuyện trò vui vẻ vả lại phong thái quyến rũ động lòng người, cho nên những người còn lại cũng không cảm thấy buồn chán.Lúc này, một đám bang chủ cuối cùng cũng biết được lai lịch của Lương Bàn, không nghĩ tới lại là con cháu của Lương gia tại Ảo Vọng, thái độ của đám người lập tức cung kính hơn không ít.Cuối cùng cũng hiểu được vì sao vị này trông có vẻ có tình ý với Liên Ngư, thì ra là có bối cảnh không sợ hãi Nhiếp Nhật Phục.Trong lúc nói nói cười cười, chợt có tiếng bước chân vang lên, mọi người quay đầu nhìn tới, nhìn thấy Dữu Khánh tươi cười hớn hở và Mục Ngạo Thiết mặt không biểu cảm đã quay trở lại.Đám bang chủ kia không khỏi quay mặt nhìn nhau, không cảm thấy bất ngờ với việc Dữu Khánh quay trở lại, chỉ là không nghĩ tới Mục Ngạo Thiết vẫn còn không xấu hổ trở lại đây, lại còn có vẻ như chưa có xảy ra chuyện gì.Lương Bàn phe phẩy chiết phiến nhịn không được hừ một tiếng, nhưng rồi liếc mắt nhìn thấy Liên Ngư ở bên cạnh, lời châm biếm đã đến bên miệng cuối cùng vẫn không nói ra lời.Liên Ngư liếc mắt nhìn phía sau hai người, không thấy Hổ Nữ cùng trở lại, nàng ta rất ngạc nhiên.Đương nhiên, nàng ta đứng lên còn vì cố ý mời Mục Ngạo Thiết ngồi trở lại bên cạnh mình, dù sao cũng là chiêu đãi không chu đáo, khiến khách bị uất ức, nàng ta có ý nhận lỗi, cũng trấn an một câu, "Trương huynh đệ, một ít lời nói vui đùa mà thôi, không cần phải để trong lòng."

Vốn định duy trì bình tĩnh, Mục Ngạo Thiết liếc mắt nhìn quanh hiện trường, phát hiện thấy ánh mắt mọi người đều tập trung tại trên người mình, ánh mắt nhìn mình có vẻ là lạ, hơn nữa còn nhìn thấy vẻ châm chọc trên mặt Lương Bàn, khóe mắt y liếc nhìn Liên Ngư tươi đẹp như hoa phía dưới, nhịn không được toát ra một câu, "Đi ra ngoài rửa sạch lỗ tai, đã để chư vị đợi lâu."

Vừa nghe y nói ra lời này, Dữu Khánh lập tức kinh ngạc, không nghĩ tới vốn bình thường không có hé răng, lúc này lão Cửu lại có thể nói ra một lời có trình độ như thế, chỉ một câu nói đã rửa sạch sự xấu hổ với việc mình đi mà quay lại.Đồng thời hắn cũng thầm hô không ổn, vừa rồi đã nói rất rõ ràng, bảo lão Cửu bỏ xuống mặt mũi, chính sự quan trọng hơn, nhưng tại sao chỉ vừa mới quay trở lại đã đốp chát so đấu miệng lưỡi rồi, lời này chẳng phải là lại dấy lên chiến hỏa sao?Vừa nghĩ đến việc có khả năng sẽ phải xảy ra mâu thuẫn với Lương gia Ảo Vọng, hắn hối hận đến đen ruột luôn rồi, hối hận không nên kiên quyết khuyên nhủ kéo lão Cửu quay trở lại, hắn lập tức nhìn chằm chằm phản ứng của Lương Bàn.Những người khác cũng sửng sốt vì những lời này, lúc trước bọn họ còn tưởng rằng tên to con này không chịu đả kích mà rời đi, thì ra cố ý đi ra ngoài là để làm cái động tác châm chọc, là đang ám chỉ người nào đó phun ra miệng đồ vật quá dơ, thực sự là mắng chửi người không cần lời thô tục.Liên Ngư nghẹn nghẹn lời, phản ứng tương tự với những người khác, nhanh chóng nhìn về phía Lương Bàn.Sắc mặt Lương Bàn lập tức trở nên âm trầm, gấp chiết phiến trong tay lại, từ từ đứng lên, trong nháy mắt cuồng phong bão táp nổi lên.Keng! Dữu Khánh phản ứng cực nhanh, tại thời điểm Lương Bàn bỗng nhiên đứng lên, kiếm trong tay hắn cũng đã ra khỏi vỏ, hàn quang lấp lóe, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lương Bàn, thần tình ớn lạnh, trong mắt dâng trào sát ý, mặc dù hắn không có nói một lời nói nào, nhưng ý tứ bộc lộ ra rất rõ ràng, chính là đang cảnh cáo Lương Bàn, ngươi động thủ thử xem!Hắn là người đầu tiên tại đây rút kiếm ra, cũng là người duy nhất rút kiếm.Mặc dù hắn cảm thấy phản ứng của lão Cửu có chút vô nghĩa, nhưng không thể để cho người ta động thủ với lão Cửu, dù biết rõ tại đây bọn hắn có khả năng không được như ý, thậm chí có thể mất đi tính mạng, hắn cũng sẽ không ngồi xem người khác động thủ với lão Cửu mà không quản.Mấy chuyện như tiền bạc, tính mạng, hay kể cả mục đích của chuyến đi này, vào giờ phút này đều bị hắn ném ra sau đầu.Cũng may mà Liên Ngư phản ứng nhanh, lập tức nhấc tay ra hiệu ngăn cản Lương Bàn, nhưng một tiếng kiếm ngân vang vẫn khiến mọi người giật mình nhìn tới, nhìn thấy Dữu Khánh cầm kiếm trong tay lạnh lùng nhìn chằm chằm Lương Bàn, đều nhận thấy được người này đã động sát cơ!Không ít người tại đây giật mình ngạc nhiên, dám rút kiếm tại Thạch Tâm cư, đây là không biết mối quan hệ giữa lão bản nương nơi đây và Nhiếp Nhật Phục hay là thế nào?E rằng cũng không biết thân thế và bối cảnh của Lương Bàn a, nếu không, làm sao có thể có lá gan lớn như vậy?Một đám bang chủ đều bắt đầu suy đoán lai lịch của Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết, rất tò mò về bọn hắn.Một bữa tiệc tối, còn chưa bắt đầu động đũa đã tạo ra cảnh giương cung bạt kiếm như thế này, những người dự tiệc khác không biết là mình tới dự tiệc hay đến xem trò vui.Mục Ngạo Thiết chậm rãi nhấc tay, tay cũng nhẹ nhàng đặt tại trên chuôi kiếm, cũng nhìn chằm chằm vào Lương Bàn.Mặc dù có phần hối hận với lời nói và việc làm của mình vừa rồi, nhưng việc đã đến nước này, y cũng sẵn sàng cho tình huống cá chết lưới rách.Nếu là trước đây, tại thời điểm vừa mới rời núi vì chuyện cổ mộ, cho dù bị làm nhục, đối diện với người có lai lịch và bối cảnh như Lương Bàn, y cũng không dám có gì xung động, sau khi trải qua một số việc, rốt cuộc đã có thêm một ít chí khí và sức lực.Tại nơi này, người kinh ngạc nhất chính là Liên Ngư, nàng ta nhanh chóng chuyển dời ánh mắt từ Dữu Khánh, người vừa rút kiếm, đến Mục Ngạo Thiết đang đặt tay nơi chuôi kiếm, vô cùng bất ngờ, nàng thật sự nghi ngờ phán đoán lúc trước của mình có sai lầm, đây là trực tiếp hất tung bàn, muốn làm mất thể diện của nàng, đâu giống như là tới tiếp cận nàng.Thậm chí nàng còn hoài nghi có phải Hổ Nữ đã nhận sai người tại Triêu Dương đại hội rồi hay không, tên Trương Chi Thần đệ nhất Triêu Dương đại hội đó lại dám trêu chọc đến Lương gia Ảo Vọng sao?Hai tên này rốt cuộc là người nào?Đối với nàng mà nói, tất cả những gì diễn ra trước mắt rất không phù hợp với lẽ thường.Dưới cơn thịnh nộ, Lương Bàn cũng từ trong thần sắc nhìn chằm chằm vào mình của Dữu Khánh nhìn thấy được hắn đã động sát cơ, trong mắt lóe lên một tia hoảng loạn khó thể nhận biết.Trong thời điểm biến hóa xảy ra rất nhanh này, giọng nói vốn biếng nhác của Liên Ngư chợt trở nên dứt khoát mạnh mẽ, "Chư vị, hôm nay là ta thiết yến khoản đãi chư vị, các ngươi lại làm ra cảnh giương cung bạt kiếm là có ý gì, là định khiến cho chủ tiệc là ta đây bị mất mặt sao?"Nàng trước tiên đưa tay sang bên phải, đè lên bàn tay muốn rút kiếm của Mục Ngạo Thiết, làm động tác ngăn cản, hiện tại đối với Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết, nàng có phần không biết ý đồ của bọn hắn, nhưng nàng biết Lương Bàn có ý đối với mình, cho nên trước tiên quay đầu lại khuyên Lương Bàn, "Lương công tử, chỉ là hai câu khóe miệng mà thôi.

Nể tình ta hôm nay thịnh tình khoản đãi, cho Liên Ngư ta mấy phần tình mọn, thế nào?"Lúc này, Bang chủ Ngụy Ước của Trấn Sơn bang với bộ mặt râu quai nón đứng lên, tươi cười hướng về phía ba vị đương sự liên tục chắp tay, cười nói: "Chư vị, hôm nay lão bản nương thiết yến là có ý tốt, chúng ta không thể đem lòng tốt xem làm lòng xấu, làm mất mặt nàng.

Bớt giận, tất cả đều bớt giận đi.

Cho dù như thế nào cũng nên cho lão bản nương một chút thể diện."

Lương Bàn chuyển ánh mắt từ trên mặt Liên Ngư đến trên mặt gã, hừ một tiếng, chậm rãi ngồi xuống, rồi lại xòe quạt ra, "Liên Ngư, ngươi đã mở miệng rồi, ta còn có thể nói gì chứ?""Chu huynh đệ, tương phùng chính là duyên số, có thể cùng ăn cùng uống một bàn chính là bằng hữu, không cần phải đao quang kiếm ảnh."

Lão phụ nhân với tóc hai bên thái dương trắng bạc ngồi bên cạnh Dữu Khánh, bang chủ Cô Dương của Tinh Nguyệt bang, cũng đứng lên, khuyên nhủ Dữu Khánh.Lúc này, mấy vị bang chủ khác cũng đứng lên cùng phụ họa theo, dồn dập dùng lời lẽ khuyên bảo.Liên Ngư nhìn nhìn Mục Ngạo Thiết, lại nhìn nhìn Dữu Khánh, "Nhị vị, cũng cho ta chút mặt mũi, thế nào?"Keng! Kiếm trong tay Dữu Khánh đột nhiên trở vào bao, vẻ mặt đằng đằng sát khí cũng đột nhiên tươi sáng lên, cười ha hả nói: "Lão bản nương nói giỡn rồi, chúng ta nào dám làm xằng làm bậy tại đây.

Ta sợ hai bọn họ gây náo loạn gây phiền phức cho lão bản nương ngài, định rút kiếm ngăn cản.

Lương công tử không nên hiểu lầm!"Hắn còn hướng Lương Bàn liên tục chắp tay thi lễ rồi mới ngồi xuống.Vừa rồi rút kiếm ra không nghĩ tới có sợ cái này sợ cái kia hay không, cứ vậy mà làm, bây giờ đã thu kiếm lại rồi thực sự nghĩ lại có chút sợ, Lương gia Ảo Vọng đâu phải là loại bọn họ có thể đắc tội.Một đám bang chủ lập tức đồng loạt quay nhìn hắn, phát hiện thấy tên này thật sự là đủ thối, không biết xấu hổ, cho rằng mắt chúng ta mù sao, vừa rồi rõ ràng đã động sát cơ, vậy mà giờ lại biến thành rút kiếm duy trì hòa bình, biến thành suy nghĩ giúp lão bản nương, quả thực là trợn mắt nói dối, còn nói có vẻ rất thích hợp.Mục Ngạo Thiết không tiện tiếp tục giằng co, cũng ngồi xuống.Lúc này, tại góc tường nhô ra một cái đầu, là Hổ Nữ, rồi rụt lại, ngón tay gõ lên tường mấy cái.Liên Ngư khóe mắt liếc qua, cười nói với mọi người: "Vốn là không có chuyện gì, ta cũng phải cảm tạ mọi người đã cho ta thể diện.

Chư vị chờ chút, ta đi lấy chút rượu ngon tới tỏ lòng cảm ơn."

Tại trong những lời khách sáo lịch sự của mọi người, nàng ta chầm chậm rời khỏi bàn tiệc.

Bình Luận (0)
Comment