Dữu Khánh cảm thấy chuyện này đã nắm chắc trong tay, cho nên cũng không ép y, hắn không đau không ngứa nói ra một câu, "Lão Cửu, ta đề nghị ngươi nên đi soi gương nhìn xem bộ dạng mình một chút."
Mục Ngạo Thiết thoáng sửng sốt, rồi nhận ra điều gì đó, lập tức đứng dậy đi đến trước gương.Vừa nhìn vào trong gương, nhìn thấy mình tóc tai bù xù, lại nhìn thấy dấu son môi trên mặt, cảm thấy xấu hổ, mình vậy mà giữ bộ dạng này đi trong khách sạn, may mà không gặp phải người nào.Y vội vàng chạy vào phòng tắm rửa mặt.Dữu Khánh cười tí tởn, nhân cơ hội này lấy thư ra xem, chính là hồi âm của Thanh Nha.
Đọc một hồi, hắn nhướng mày, một tay vuốt vuốt vặn vặn chút ria mép bên khóe môi.Về thông tin có liên quan tới Lương Bàn, Thanh Nha chỉ mô tả vắn tắt ở trong thư, dường như cũng không cho rằng tên Lương Bàn này có gì đáng giá đề nói nhiều.Là con cháu chi thứ của Lương gia, là loại không được coi trọng, bị bỏ bê, ngoại hình rất dễ nhìn, là một tên Tiểu bạch kiểm, để lại nhiều nợ nần phong lưu, ngoại trừ khuôn mặt có thể dụ dỗ nữ nhân ra, những phương diện khác có thể nói là chẳng ra gì, cũng không biết có phải chăng vì dồn hết tinh thần, sức lực vào trên bộ mặt, rồi tự đánh giá mình cao, hay là tư chất tu hành thực sự kém, nói chung là một kẻ thực lực chả ra sao.Loại người này, ngay cả là nội bộ Lương gia cũng không muốn nhắc tới, việc xấu trong nhà không muốn phô trương mà thôi, người biết tình hình thường cũng sẽ không bóc trần điểm xấu này của Lương gia.
Thanh Nha rất hiếu kỳ, không biết Dữu Khánh làm sao lại trêu chọc đến loại mặt hàng này.Mặc dù không biết Dữu Khánh và Lương Bàn náo loạn ra mâu thuẫn gì, nhưng gã vẫn cảnh báo Dữu Khánh, nói rằng Lương Bàn ít nhiều vẫn có phần tự hiểu về mình, theo lý thì không đến mức gây sự tại U Giác Phụ, ngay dưới mí mắt của U Nhai, ngay cả là gia chủ Lương gia cũng không dám lỗ mãng, các ngươi tại sao lại nảy sinh mâu thuẫn?Nói chung là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, có thể bỏ qua thì quên đi.Nếu thực sự không hòa giải được, náo loạn một chút mâu thuẫn với loại mặt hàng cũng không sao, nhưng không thể làm quá mức, gây ra chuyện chết người hay tàn phế thì không tốt.Đánh chó cũng phải nể mặt chủ, bất kể Lương Bàn có phải là loại con cháu ngoài rìa của Lương gia hay không, về danh phận thì vẫn là người của Lương gia, mặt mũi của Lương gia đặt tại đó, không phải ai muốn đánh là có thể đánh, điểm đến thì thôi, không nên quá phận, như vậy đều tốt cho tất cả, tránh để không thể thu xếp được.Xem hết thư, Dữu Khánh vuốt vuốt ria mép, nhướng mày, có thể nói là tương đối bất ngờ, không nghĩ tới Lương Bàn lại là loại mặt hàng như thế, một đám người nơi này vậy mà cũng không biết, khiến hắn kiêng kỵ vô cùng.Đã biết rõ nền tảng của Lương Bàn, giải trừ được một mối đe dọa thật lớn, hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm, có thể chuyên tâm ứng phó chuyện Thiên Tích sơn rồi.Bên trong phòng vệ sinh, Mục Ngạo Thiết chỉnh đốn, sửa soạn lại dung nhan xong, nơm nớp lo sợ đi ra ngoài.Quả nhiên là sợ cái gì tới cái đó, lão Thập Ngũ cất tiếng cười quái dị, nói: "Người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể đo lường a.
Lão Cửu, rất giỏi, nhanh như vậy đã bắt được lão bản nương rồi, để cho ngươi thi triển 'Mỹ nam kế' thật đúng là không sai chút nào.
Ta muốn không bội phục chính mình cũng khó.
Nói nhanh đi, làm sao giải quyết được nữ nhân đó, để ta học tập một chút."
Hồi đó, khi tại trong núi, thường chen vào nghe các sư huynh tụ tập nói chuyện, khi nghe các sư huynh nói tới chuyện phụ nữ thì hắn lập tức hưng phấn, hai mắt tỏa sáng.Mục Ngạo Thiết theo bản năng muốn giải thích, muốn nói là do Liên Ngư chủ động, nhưng lại lo lắng cho danh dự của Liên Ngư, lời nói đã đến bên mép lại nuốt trở xuống, xoay người đi bỏ qua yêu cầu của Dữu Khánh, "Không có gì để nói."
Đối với Dữu Khánh mà nói, động tác này chẳng khác gì chính miệng thừa nhận mối quan hệ với Liên Ngư, hắn lập tức lại cất tiếng cười hằng hặc quái dị, đứng lên, chắp tay sau lưng, thả bộ trong phòng: "Được, ta là người rất dễ nói chuyện, không ép ngươi.
Nhưng về chuyện ta vừa mới nói khi nãy, hiện tại ngươi nhất định phải nói một lời chắc chắn cho ta.
Lão Cửu, thật sự không thể tiếp tục kéo dài, nếu còn kéo dài nữa sẽ không có thời gian chuẩn bị.
Hôm nay, ngươi nhất định phải để cho Liên Ngư xác nhận việc này."
Mục Ngạo Thiết quay đầu đi về phía căn phòng của mình: "Ngươi tự đi đi."
Dữu Khánh trợn tròn mắt, rất muốn nói, không phải là ta ngủ với nàng ta nha, hắn đưa bức thư cầm phía sau lưng ra trước, lắc lư, cất lời thăm dò: "Thanh Nha đã hồi âm rồi.
Trong này có cách để đối phó với Lương Bàn, có thể giải quyết đại phiền toái cho Liên Ngư nha."
Mục Ngạo Thiết vừa bước tới cửa vào phòng mình, lập tức dừng lại quay đầu nhìn chăm chú vào bức thư trong tay hắn, rồi xoay người bước nhanh đến, đưa tay định cầm lầy thư nhìn xem.Nhìn thấy y quan tâm tới bức thư, Dữu Khánh liền biết mình đã đoán đúng, nhanh chóng giấu bức thư ra sau lưng, một tay cản y lại, "Nếu không chịu đi tìm nàng ta để xác nhận, vậy năm trăm vạn của ta thì sao bây giờ? Hoặc là ngươi tìm nàng để xác nhận, hoặc là nói nàng ta đưa lại ta năm trăm vạn, nếu không, đừng mong nhìn xem phong thư này."
Mục Ngạo Thiết không nói nên lời, nhưng biết cướp giựt là không cướp thắng được người ta, y nhíu mày, do dự một lúc, quay đầu nhìn qua khung cửa sổ, nhìn đường chân trời bừng sáng mạnh mẽ, suy nghĩ của y thực ra cũng đang nghĩa về Liên Ngư, muốn nhìn xem tình trạng của nàng như thế nào.Vì vậy, cuối cùng y gật gật đầu, đưa tay yêu cầu: "Để ta đi tìm nàng."
"Tốt nhất là nói chuyện phải giữ lời, nếu không đừng có trách ta chia rẽ đôi uyên ương các ngươi.
Đó là năm trăm vạn, ta không nói đùa với ngươi đâu."
Sau một phen cảnh cáo, Dữu Khánh ném bức thư cho y.Đưa tay chụp lấy bức thư, Mục Ngạo Thiết lập tức mở ra đọc kỹ nội dung, sau nhiều lần liên tục xác nhận ý nghĩa trong bức thư, một tảng đá nặng nề trong lòng y cũng được bỏ xuống, y lại đưa tay nện bức thư về trên mặt Dữu Khánh, xoay người cất bước rời đi.Rầm, cánh cửa đóng sầm lại.Chụp bấy bức thư, Dữu Khánh tươi cười hớn hở chờ đợi tin tức tốt.
Bước tới một bên, hắn chà xát bức thư thành bột mịn.Mới rời khỏi Liên Ngư kỳ thực cũng chưa có bao lâu, trên đường đi Mục Ngạo Thiết đã cảm thấy rất mong đợi được gặp mặt lần nữa, y không đi thang dây, chạy nhanh theo cầu thang lên trên.Khi đi tới cửa phòng Liên Ngư, y nhìn thấy một người không muốn nhìn thấy, là Lương Bàn.
Gã cũng đang phe phẩy chiết phiến đi tới bên này.Nhìn thấy Mục Ngạo Thiết, Lương Bàn cười nhạt, suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng gã cũng nghĩ thông rồi, dù sao Liên Ngư rõ ràng đã thích người khác, mình cần gì phải chịu đựng con chim gì chứ, không bằng trực tiếp tới ngả bài, dự định trực tiếp dùng Lương gia để cậy thế ép người, nhìn xem Liên Ngư ngươi có dám không nghe lời hay không!