Oan gia ngõ hẹp, như vậy cũng có thể đụng phải.Nếu là trước tối hôm qua, Mục Ngạo Thiết sẽ không cho rằng hai người là oan gia, cho dù y biết Lương Bàn cũng thích Liên Ngư, có năng lực tranh giành tình nhân với y, và thậm chí còn phẫn nộ với y bởi vì điều đó.Cho đến tối hôm qua, tâm tình của y đã có một sự thay đổi toàn diện.Nhìn thấy Lương Bàn cũng tới đây, y thuận thế xoay người lại, đứng chắn trước cửa phòng.Nếu là trước đây, y chắc chắn sẽ không làm ra hành động như vậy, nơi này là khách sạn, người ta đến tìm lão bản nương của khách sạn, liên quan gì đến ngươi?Bây giờ thì khác rồi, y định nghĩa hành vi của Lương Bàn là quấy rầy, là quấy rối Liên Ngư.Đi tới cửa, Lương Bàn thấy mình bị cản đường, lập tức mở miệng mắng: "Chó ngoan không cản đường, cút ra đi!"Mục Ngạo Thiết: "Ngươi tới đây làm gì?""Hắc!" Lương Bàn cười, hỏi ngược lại: "Đây là khách sạn của ngươi, hay là phòng của ngươi, ta tới làm gì kệ ta, mắc mớ cái rắm gì đến ngươi? Cút đi!"Rất nhanh, cửa phòng mở ra, Hổ Nữ nhô đầu ra ngoài, cô ta đang dọn dẹp ở bên trong, nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng tranh cãi ầm ĩ, liền mở cửa nhìn xem là chuyện gì xảy ra, kết quả nhìn thấy cảnh đối đầu nhau này.Nhất là Mục Ngạo Thiết, động tác rất rõ ràng là thủ tại trước cửa phòng, hiển nhiên là đang ngăn cản Lương Bàn, điều này làm cho cô ta không biết nên nói lời gì cho phải, hoặc là không biết phải làm sao, bởi vì không biết nên đánh giá mối quan hệ giữa vị này và lão bản nương như thế nào.Mấu chốt là thái độ của chủ nhân cũng khiến cô ta không thể xác định được mối quan hệ giữa chủ nhân và vị này.Lương Bàn thấy cô ta thì hét lên: "Hổ Nữ, có chuyện gì vậy chứ? Tại sao còn có chó canh cửa ở đây? Phải chăng về sau người nào có việc tìm Liên Ngư nói chuyện thì đều phải được hắn cho phép?"Lời nói này khiến cho Mục Ngạo Thiết cũng phải suy nghĩ lại về bản thân mình, tự hỏi xem mối quan hệ giữa mình và Liên Ngư là như thế nào, theo lý thuyết, đã trải qua chuyện tối hôm qua hẳn phải xem là đã đính ước, nhưng thái độ Liên Ngư đuổi y đi giống như là không thừa nhận, huống hồ Liên Ngư còn là tình nhân của Nhiếp Nhật Phục.Nếu như lần này gã ta tìm đến Liên Ngư thật sự vì có chuyện nghiêm túc gì đó thì sao?Nghĩ đến đây, chính y cũng có phần không biết hành động này của mình là đang làm gì.Hổ Nữ không biết nên đáp lời như thế nào, nhưng nhìn thấy hành động chặn cửa của Mục Ngạo Thiết quả thực không hay, thử lên tiếng nhắc nhở, "Trương tiên sinh, ngài làm như vậy rất không dễ coi."
Mục Ngạo Thiết trầm mặc một hồi, xoay người tránh ra.Người trong phòng đã lộ diện nói chuyện, y cũng không cần thiết ngăn cản nữa, cũng cảm thấy một đại nam nhân thủ tại trước cửa phòng một nữ nhân quả thực rất không dễ coi.
Nếu như Liên Ngư không muốn để cho ngoại nhân biết rõ chuyện xảy ra giữa hai người thì sao?"Xùy!" Lương Bàn cất tiếng châm biếm, "Làm cái trò gì vậy chứ, trên bàn rượu thì làm ra vẻ chính nhân quân tử không chút động lòng, sau lưng thì lại nịnh nọt như vậy, vậy mà lại chạy tới đây canh cửa cho người ta, vậy mà cũng làm được, thật, con mẹ nó, buồn nôn."
Trong lòng Mục Ngạo Thiết bốc lên lửa giận, lạnh lùng lườm gã, nếu không phải lo rằng đối phương tìm đến Liên Ngư có thể vì chuyện nghiêm túc nào đó, không muốn làm lỡ công việc của Liên Ngư, hoặc là không muốn để cho Liên Ngư khó xử, y liền dạy cho đối phương bài học ngay bây giờ.Hổ Nữ thấy thế, nhanh chóng tiếp lời: "Lương công tử, có chuyện gì sao?"Hỏi xong lời này, ngay cả chính cô ta đều cảm thấy mình hỏi thừa, vị này chạy tới đây còn có thể có chuyện gì sao, đơn giản là lại tới quấy rầy lão bản nương.Tuy nhiên, lần này không giống với những lần trước, Lương Bàn hoàn toàn không muốn tiếp tục lịch sự nữa, gã bước thẳng tới, đưa tay đẩy Hổ Nữ sang một bên, "Ngươi chỉ là một người hầu, dông dài làm gì, có việc gì cũng là chuyện giữa ta và Liên Ngư, không có chuyện của ngươi."
Vừa nói gã vừa nghênh ngang xông thẳng vào.Mục Ngạo Thiết thấy vậy giận dữ, trực tiếp đưa tay chụp tới Lương Bàn, nào ngờ Hổ Nữ vung đuôi ra, quấn lấy cổ tay y.Hổ Nữ lắc đầu với y, rõ ràng là đang khuyên y không nên xung động, đấu khẩu là một chuyện, nếu thật sự động thủ với người của Lương gia, tính chất liền thay đổi.Mặc dù cô ta không hiểu rõ mối quan hệ giữa lão bản nương và tên to con này, nhưng hành động này là thật sự vì tốt cho Mục Ngạo Thiết.Đương nhiên, cô ta cũng không hi vọng làm lớn chuyện.Nghe được tiếng gió xuất thủ, Lương Bàn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy tình cảnh này, gã cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, tựa như muốn nói có thể làm khó được ta sao, không thèm nhìn nhiều, tiếp tục đi vào trong phòng.Buông đuôi ra khỏi tay Mục Ngạo Thiết, Hổ Nữ lập tức đuổi theo vào, thuyết phục: "Lương công tử, Lương công tử, để cho ta thông báo một tiếng trước."
Cô ta không quên vung đuôi định đóng cửa lại, nhưng bị Mục Ngạo Thiết đưa tay chặn lại.Mục Ngạo Thiết sẽ không ngồi xem, cũng xông vào."
Vào cũng đã vào rồi, còn thông báo cái rắm."
Lương Bàn lại vung tay đẩy Hổ Nữ ra, sau khi đã suy nghĩ thông suốt một số việc, khí thế của gã đã khác trước.Đối diện với vị con cháu này của Lương gia, Hổ Nữ không dám cứng rắn, liên tục cầu xin.
Mục Ngạo Thiết nhìn thấy cảnh này, hai mắt bốc lửa.Vừa tiến vào trong phòng liền ngửi được một mùi thơm của rượu, nhìn thấy tại trước cửa sổ pha lê to rộng sáng ngời, Liên Ngư đi chân trần, nằm bắt chéo chân trên ghế đọc sách, bên cạnh còn đặt rượu ngon, hiển nhiên là vừa đọc sách vừa uống rượu.Liên Ngư ngước mắt lên nhìn, ánh mắt đầu tiên là hơi dừng một chút trên khuôn mặt của Mục Ngạo Thiết, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, đứng lên, phất tay ra hiệu cho Hổ Nữ quên đi, đặt sách xuống chiếc bàn tại bên cạnh, "Lương công tử, ngươi xông thẳng vào như vậy rất không ổn nha?"Lương Bàn nhìn chằm chằm đôi chân trần trắng nõn như ngọc của nàng, thưởng thức một chút rồi ánh mắt dần dần hướng lên trên, xòe chiết phiến ra phe phẩy, mũi mấp máy ngửi ngửi mùi rượu, cười nói: "Thật là một 'Hương' mỹ nhân."
Mục Ngạo Thiết đứng bên xem, nhíu nhíu mày, điều y chú ý đến chính là việc Liên Ngư ngay sáng sớm đã uống rượu.Liên Ngư như cười như không, "Lương công tử, ngài cưỡng ép xông vào như vậy, cùng không hợp lễ."
Lương Bàn: "Là người quen rồi, chú ý mấy cái lễ nghi thô tục đó làm gì.
Hôm nay ta đến đây, vẫn là câu nói cũ, lão bản nương hôm nay hẳn đã rảnh rỗi bồi ta uống rượu rồi chứ?"Vừa nghe thấy không phải là chuyện gì nghiêm túc, mà là tới quấy rầy Liên Ngư, sắc mặt Mục Ngạo Thiết lập tức trầm xuống.Liên Ngư thì từ trong lời nói và cử chỉ của Lương Bàn hôm nay nhận ra được gã có ý đưa ra tối hậu thư, trong lòng không khỏi có chút lo sợ bất an.Chỉ cần là người có hiểu biết về Tu Hành giới đều biết rõ, Lương gia tại Ảo Vọng ở mức độ nào đó tuy chỉ là nô tài làm việc cho Đại thánh của Yêu giới, không có thân phận và địa vị đường đường chính chính giống những Động chủ của Thiên Lưu sơn, nhưng nó xử lý lại là những công việc, quyền hành do chính Đại thánh Yêu giới giao cho, xúc tu càng rộng hơn những Động chủ kia của Thiên Lưu sơn, cũng được tín nhiệm hơn một số Động chủNếu không cần phải, những Động chủ đó cũng không muốn tạo ra rắc rối với Lương gia.Từ đó có thể tưởng tượng được, thế lực của Lương gia Ảo Vọng kinh khủng như thế nào, một khi thật sự muốn thao túng nàng, thì Liên Ngư nàng chẳng là gì cả, chỉ có thể mặc cho điều khiển, Nhiếp Nhật Phục cũng không cứu được nàng.
Nhiếp Nhật Phục mà liều chống thì cũng chỉ là đi tìm chết mà thôi.Nói lời không dễ nghe, nếu chọc giận Lương gia Ảo Vọng, nó liền có thể khiến cho thế lực do Nhiếp Nhật Phục xây dựng ra tại nơi đây tàn thành tro bụi trong nháy mắt.Cũng chính vì như thế, Liên Ngư sẽ hoài nghi nam nhân khác tiếp cận mình vì có ý đồ khác, nhưng sẽ không nghi ngờ Lương Bàn, dù cho vẻ ngoài của Lương Bàn càng phù hợp với cụm từ "Mỹ nam kế" đó.Mặc dù nhận ra được đối phương đang ra tối hậu thư, Liên Ngư cũng không muốn dễ dàng khuất phục, cách thức ứng đối vẫn vô cùng khéo léo, nở nụ cười xinh đẹp, nói: "Tất nhiên là có thể cùng uống rượu với Lương công tử, nhưng lúc trước chúng ta đã từng thống nhất, chỉ cần Lương công tử có thể lấy được giúp ta bút tích lưu niệm của Thám Hoa lang, ta sẽ bồi Lương công tử uống vài chén.
Thế nào, chẳng lẽ Lương công tử muốn nuốt lời sao?"Thám Hoa lang? Mục Ngạo Thiết vô thức mở to mắt lên mấy phần, y quá quen thuộc đối với từ này, theo tiềm thức liền có liên tưởng, là đang nói tới lão Thập Ngũ sao?Sau đó, liên hệ đến mấy chữ bút tích lưu niệm? Y nghi ngờ tám chín phần mười là đang đề cập tới lão Thập Ngũ.Y không hiểu được là, tại sao ở nơi này cũng nhắc tới lão Thập Ngũ?Y có điều biết là, mặc dù Liên Ngư ở tại nơi hoang vắng hỗn loạn này, nhưng trong lòng cũng hướng tới thơ ca văn vẻ, từ việc nàng thường xuyên có sách ở trong tay là có thể nhận ra được.Vì vậy, đối với vị Thám Hoa lang tài tử đệ nhất thiên hạ, tài hoa cái thế trong truyền thuyết kia, Liên Ngư cũng hâm mộ đã lâu.Đối với rất nhiều người tương tự như nàng, Thám Hoa lang không chỉ là văn chương, văn nhã tài hoa, hơn nữa còn tương đối có sắc thái truyền kỳ, cái gì mà thi đạt Trạng Nguyên lại âm thầm bị biếm làm Thám Hoa, cái gì mà vứt quan rời đi khinh Vương hầu, cái gì mà ruồng bỏ đồ đệ của Địa mẫu, rồi còn bỏ văn theo võ mở tiên phủ, từng việc từng việc quả thực là nhận vật thực sự truyền kỳ, nghe nói trông còn rất ngọc thụ lâm phong.Nàng thật sự rất muốn nhìn thấy phong thái của vị Thám Hoa lang đó, thậm chí còn muốn mời tới đây nhiệt tình chiêu đãi, thế nhưng mà tự ti mặc cảm, danh tiếng của mình bộc lộ ra đó, đi mời người ta chẳng phải sẽ làm bẩn thanh danh người ta, sợ rằng có tốn bao nhiêu tiền, người ta cũng chẳng thèm ngoảnh nhìn, mình cần gì phải tự rước lấy nhục.Sau khi chiêu bài "Nhân gian hảo" truyền khắp thiên hạ, nàng cũng mở cửa hàng kinh doanh, làm sao có thể không động tâm cho được, thậm chí còn vì điều này mà đi tìm Nhiếp Nhật Phục, hi vọng Nhiếp Nhật Phục có thể hỗ trợ tìm vị Thám Hoa lang kia viết một chiêu bài giúp cho khách sạn của mình.Cho dù làm tình nhân của người, nhưng nếu có căn chương của tài tử đệ nhất thiên hạ hỗ trợ, vị đạo tự nhiên sẽ thay đổi.Nhưng Nhiếp Nhật Phục khuyên nàng hãy bỏ ý nghĩ này đi, hỏi nàng, vứt quan bỏ đi khinh Vương hầu, người ngông cuồng như vậy sẽ viết thư pháp cho tình nhân của một người khác sao?Người ta bỏ văn theo võ là chuyện mọi người trong thiên hạ đều biết, gần như không tiếp tục có văn chương hiện thế, cho nên đó không phải là vấn đề mà tiền bạc có thể giải quyết, cũng không phải dùng vũ lực có thể dễ dàng ép buộc.Dùng uy danh người đứng đầu Thiên Tích sơn để gây áp lực sao, có biết bối cảnh Xích Lan các không? Thiếu chủ của Xích Lan các giao đấu với người ta, ngoài nói mấy lời hung dữ ra, cho đến tận nay vẫn không thể làm gì được hắn, Thành chủ Khối Lũy thành có điểm gì có thể mạnh hơn Xích Lan các hay sao? Bối cảnh kém xa Xích Lan các.Đồ đệ của Địa mẫu mất mặt vì bị ruồng bỏ sao? Người ta tiến vào "Tiểu Vân gian", quấy một chỗ cùng mấy thế lực lớn, rồi toàn thân rút lui, Ty Nam phủ cũng không thể làm gì hắn, hắn còn kéo một đống thứ ra khỏi "Tiểu Vân gian".Loại người này, cậy tài khinh người, lại thủ đoạn thông thiên, đã định trước không phải phàm nhân, quỷ mới biết rõ hắn có chuyện gì với những mấy thế lực lớn.Cửa hàng của hắn tại U Giác Phụ, người trong Tu Hành giới có chú ý đến đều biết rõ nó nằm ở đâu, ngươi có từng thấy ai dễ dàng đến yêu cầu thư pháp không?Người ta chơi đùa quá trên cao, khiến người khác không biết sâu cạn, loại người không biết sâu cạn như vậy cũng có nghĩa là có khả năng kèm theo nguy hiểm nào đó không biết, có thể là bứt dây động rừng, cho nên tận lực không nên trêu chọc đến, tránh rước lấy phiền phức ngập đầu cho mình.Vì vậy, Liên Ngư đành phải từ bỏ ý nghĩ đó, về sau Lương Bàn xuất hiện, nghĩ rằng Lương gia Ảo Vọng không phải tầm thường, nàng liền tiện thể đưa ra yêu cầu này, Lương Bàn sẵn sàng nhận việc, lập tức đồng ý, nói rằng đó chỉ là việc nhỏ.Nàng rất mong đợi, nhưng chờ cho đến bây giờ, Lương Bàn vẫn không thể kiếm được bút tích nào của Thám Hoa lang, điều này làm cho nàng nhận ra rằng, ngay cả Lương gia Ảo Vọng cũng không thể lấy được thư pháp lưu niệm.
Thành chủ nói không sai, nàng quả thực có chút si tâm vọng tưởng.Tuy nhiên, khi Lương Bàn bộc lộ ra ý đồ ham muốn, yêu cầu đưa ra lúc trước liền trở thành cái cớ tốt nhất, trở thành tấm mộc tốt nhất để nàng từ chối lời mời hẹn hò của Lương Bàn.Còn đối với Lương Bàn, vừa nghe Liên Ngư lại lôi việc này ra, khóe miệng gã giật giật, cảm thấy đau răng.Không phải gã không làm việc này giúp Liên Ngư, cũng không phải gã chỉ nói mạnh miệng, lúc đầu khi đồng ý điều kiện này, gã thật sự cho rằng việc này rất đơn giản, danh tiếng của Thám Hoa lang không nhỏ, nhưng dựa vào gia thế bối cảnh của Lương gia, đây chẳng phải chỉ là chuyện một câu nói thôi sao, thách tên Thám Hoa lang đó dám không nghe lời.Thế là gã mặt dày đi tìm người của Lương gia tại U Giác Phụ, nhờ hỗ trợ kiếm một tấm, nào ngờ bên đó lại đem việc nhỏ như vậy báo về Lương gia.Rất nhanh, Lương gia liền truyền lời gọi gã trở về.
Gọi trở về để làm gì? Không có chuyện gì tốt, giội cho gã một trận mắng chửi.Hỏi gã có biết hay không, vị Thám Hoa lang đó không chỉ có tại trước mặt Đại thánh, tại trong mắt mấy vị chí tôn khác, hẳn cũng coi như là người có số má, còn ruồng bỏ đồ đệ của Địa mẫu, lúc trước tại Ảo Vọng có chút dính líu với thủ hạ của mấy vị Động chủ, ngay cả Minh tăng cũng từng xuất thủ cứu người.Gần như là vừa xách tai gã vừa răn dạy, với danh tiếng của vị Thám Hoa lang đó, viết một bức chiêu bài cho người ta, lập tức sẽ truyền khắp thiên hạ.
Ngươi lấy thân phận Lương gia chúng ta nhảy ra làm việc này, sợ người khác không biết sao? Có biết cái gì gọi là bứt dây động rừng hay không hả?Lương gia chúng ta có một số việc có thể làm, có một số việc không thể làm.
Bất kể như thế nào đều cần phải ghi nhớ một điều, cho dù việc gì cũng có thể làm, nhưng nhất quyết không thể làm chuyện gì rước lấy rắc rối cho Đại thánh, đây là điểm căn bản giúp cho Lương gia sống yên phận!Lại còn chế nhạo gã, ngươi không sợ về sau Long Hành Vân trừng trị ngươi sao?Nói đến Long Hành Vân, gã mới nhớ lại, đúng nha, Long Hành Vân không hợp với vị Thám Hoa lang đó, nếu mình kéo quan hệ với Thám Hoa lang, Long Hành Vân quả thực có khả năng cho gã đẹp mặt.Nghĩ đến điều này, gã lập tức chột dạ, bởi vì lúc trước gã từng bị Long Hành Vân tát tai.Nói đến cũng lạ, thân phận và địa vị của Long Hành Vân khẳng định không bằng mấy vị Động chủ, mấy vị Động chủ dám dễ dàng trừng trị Long Hành Vân, nhưng lại không dám dễ dàng đắc tội Lương gia.
Vậy mà, tên khốn Long Hành Vân đó sợ mấy vị Động chủ nhưng không sợ Lương gia.
Gã ta đánh con cháu của Lương gia, Lương gia còn phải lôi con cháu bị đòn đó tới xin lỗi Long Hành Vân.Như vậy tính là chuyện gì chứ, khiến cho gã cũng cho rằng lời đồn Các chủ Xích Lan các là tình nhân của Đại thánh là sự thật.Nói chung, gã đã bị Lương gia mắng cho một trận xối xả, làm sao còn dám đi kiếm thư pháp thư phiếc gì nữa chứ, thật sự cho rằng Lương gia không dám làm thịt gã sao?