"Chu bang chủ, lại gặp mặt."
Liên Ngư đi đến trước mặt, cười tươi tắn cất tiếng chào hỏi, và cũng gật đầu với Mục Ngạo Thiết, tất cả đều biểu hiện trong không lời.Dữu Khánh lộ ra vẻ kinh ngạc, như cảm thấy rất bất ngờ, còn dụi dụi mắt, ngạc nhiên hỏi: "Ta còn tưởng rằng mình nhìn lầm, không ngờ thật sự là lão bản nương.
Ngọc thể lão bản nương quý trọng, tại sao lại đến nơi dơ bẩn này chứ?"Nói xong còn hơi quay đầu, tránh tầm mắt của nữ nhân trước mặt, nhìn về phía sau nàng ta, muốn biết phản ứng của Nam Trúc khi đối mặt với nữ nhân này.Liên Ngư cười nói: "Chu bang chủ nói quá lời, chỉ là nhàn rỗi buồn tẻ, nghe nói nơi đây náo nhiệt, thuận tiện đến đây nhìn xem."
Nói xong còn nhìn về phía Mục Ngạo Thiết, ngay trước mặt mọi người nàng còn cất lời hỏi có phần mập mờ, "Trương Tùy, ta tới, ngươi không chào đón sao?"Cái cớ này miễn phí tại sao lại không cần.Các bang chúng khác thấy ngôn ngữ cử chỉ của nàng ta như vậy, đa số đều mừng thầm, nhận thấy đúng như lời bang chủ đã nói, núi dựa của chúng ta đã tới rồi!Mục Ngạo Thiết trầm ngâm, có phần không biết nên trả lời thế nào, trong lòng y rất chào đón nhưng việc mà bọn y đang làm lúc này, và cả việc Nam Trúc nữa, y cũng biết để cho Liên Ngư phát hiện thấy Thiêu Sơn Lang Nam Trúc qua lại thân thiết với bọn y là không ổn.Liên Ngư bình tĩnh nhìn chằm chằm vào y chờ đợi trả lời, khi ánh mắt liếc nhìn về phía Dữu Khánh thì phát hiện thấy vẻ mặt của Dữu Khánh không thích hợp, không biết đang nhìn cái gì ở phía sau, nàng ta lập tức quay đầu lại nhìn nhìn, không nhìn thấy được gì.Vẻ mặt Dữu Khánh quả thực không thích hợp, hắn phát hiện thấy Nam Trúc và Bách Lý Tâm vốn một mực theo ở phía sau đã mất tung tích, mọi người dừng lại chờ đợi vẫn không thấy, phát hiện thấy Liên Ngư tới, đã trốn đi rồi hay sao?Hắn hơi khom người với Liên Ngư, rồi ngay lập tức lướt qua bên cạnh, đi nhanh tới phía sau, nhỏ giọng dò hỏi người phụ trách cảnh giác ở phía sau, "Hai người đi theo phía sau chúng ta đâu rồi?"Người đó đáp: "Đã đi rồi, đã rời đi được một đoạn thời gian, đại khái cách đây khoảng mười mấy cái giao lộ."
Dữu Khánh cau mày lại, nếu bởi vì Liên Ngư tới mà rời đi, vậy thì không sao, nếu đã biến mất cách đây mười mấy giao lộ thì có chuyện gì chứ?Lúc trước Nam Trúc đã truy hỏi hắn về việc giấu giếm làm bang chủ Hạt Tử bang, giữa sư huynh đệ với nhau, người này đều hiểu người kia, điều đó chứng tỏ gã đang nghi ngờ hắn ăn chặn tiền, vì vậy mới một mực đi theo nhìn chằm chằm.
Lão Thất đã có tâm tư như vậy, làm sao có thể dễ dàng rời đi, nếu thật sự muốn rời đi, gã nhất định sẽ nghĩ cách thông báo cho bên hắn, sẽ không để cho bọn hắn mù mờ lo lắng.Không đúng, khẳng định có vấn đề gì đó!Hắn lập tức hạ thấp giọng nói: "Đại khái biến mất ở đâu, dẫn đường quay trở lại."
Người nghe sửng sốt, ngươi không phải bực bội với việc người ta đi theo, muốn đuổi người ta đi sao, bây giờ người ta đã rời đi, ngươi lại muốn đi tìm, là có ý gì chứ?"Dẫn đường!" Dữu Khánh xác định rất dứt khoát, rõ ràng.Nghĩ đến việc vị bang chủ này thường xuyên tùy hứng, người đó thầm thở dài rồi cũng chỉ có thể xoay người lại dẫn đường."
Lão bản nương, ta có chút việc, không thể phụng bồi.
Trương Tùy, ngươi lưu lại tháp tùng lão bản nương.
Những người khác, lập tức tản ra đi liên hệ với những tiểu đội khác, bảo bọn họ nhanh chóng tìm tới tụ họp với ta."
Vội vã bỏ lại một câu nói xong, Dữu Khánh vội vàng chạy đi, hắn lo lắng phía bên Nam Trúc xảy ra chuyện, trước tiên tập trung nhân thủ đi ứng phó.Các nhân sự liên quan lập tức tuân lệnh tản đi, bản thân hắn thì đi theo người dẫn đường.Mục Ngạo Thiết ở lại đi theo nữ nhân cũng nhận thấy được có chuyện xảy ra, lão Thất đã biến mất, từ trong phản ứng của Dữu Khánh, y cảm nhận được có thể đã xảy ra chuyện gì đó.Liên Ngư và Hổ Nữ nhìn nhau, hai người vốn là muốn theo dõi xem nhóm người này có ý định làm gì, bây giờ rõ ràng có tình huống gì đó, bọn họ làm sao có thể bỏ qua.Liên Ngư lập tức nói ra: "Hình như có chuyện gì đó.
Trương Tùy, chúng ta há có thể ngồi xem."
Lời nói giống như hai người là một vậy, khiến cho Mục Ngạo Thiết có phần lâng lâng, rồi cũng không quan tâm Mục Ngạo Thiết có đồng ý hay không, nàng ta lập tức dẫn theo Hổ Nữ đuổi theo trước.Mục Ngạo Thiết có thể làm gì bây giờ, y chỉ có thể đuổi theo sau.Sau khi chạy về đến vị trí đại khái mà Nam Trúc biến mất, nhìn thấy Liên Ngư cũng theo tới, Dữu Khánh cũng không tiện nói gì, hắn tự mình đi tìm khắp nơi.Hắn tin tưởng Nam Trúc nhất định sẽ không rời đi mà không để lại thông tin gì, trừ khi xảy ra chuyện, nếu không nhất định sẽ lưu lại ký hiệu.Mục Ngạo Thiết thấy vậy, nhận ra được điều gì đó, y thậm chí không cất một lời chào hỏi, trực tiếp bỏ Liên Ngư lại không quan tâm tới, chủ động tách ra cùng đi tìm kiếm với Dữu Khánh.Liên Ngư nháy mắt ra hiệu một cái, Hổ Nữ lập tức đi theo Mục Ngạo Thiết, còn nàng ta thì đuổi theo Dữu Khánh.
Gã bang chúng dẫn đường bối rối, đầu óc mờ mịt chạy theo Dữu Khánh."
Tìm gì vậy chứ?"Về sau, trên đường đi, Liên Ngư rất nhiều lần hỏi những câu tương tự.Cuối cùng, Dữu Khánh thuận miệng bịa ra một câu, "Tìm Thiềm vương."
Đối với việc này, Liên Ngư còn có thể nói gì nữa?Muốn căn cứ và một ít dấu hiệu bên trong thông đạo để tìm được hướng đi của Nam Trúc là một việc không dễ dàng, gần như tất cả các thông đạo to to nhỏ nhỏ đều bị người của các đại bang phái đảo qua một lần, khắp nơi đều có dấu vết độc vật bị đánh giết.Sau khi tìm kiếm một hồi, Mục Ngạo Thiết đột nhiên dọc theo ký hiệu chạy đến, ở phía xa xa cất tiếng gọi Dữu Khánh, "Bang chủ, bên này."
Dữu Khánh vụt quay đầu lại, nhìn rõ phương hướng lập tức lướt đi, sau đó cùng theo Mục Ngạo Thiết lướt nhanh rời đi.
Trên đường đi, bọn hắn lần lượt tụ hợp với các thành viên tìm đến.Một mực rẽ trái rẽ phải lao nhanh sâu vào trong lòng đất một lúc lâu, sau đó, dưới sự dẫn đường của Mục Ngạo Thiết, bọn hắn dừng bước lại.
Mục Ngạo Thiết xoay lưng về phía ngoại nhân, kín đáo ra hiệu về phía vách đá.Dữu Khánh thuận thế nhìn đến, nhìn thấy được một kí hiệu như móc câu đảo ngược bên trên vách đá, vừa nhìn liền biết là do lão Thất lưu lại.Đã nhìn thấy được ký hiệu của Nam Trúc, hắn rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, còn có thể lưu lại ký hiệu chứng tỏ không có việc gì xảy ra, nếu đã lưu lại ký hiệu, chính là muốn bọn hắn cùng đi theo.Biết rõ bọn hắn có chuyện quan trọng, đang phải tìm kiếm Tam Túc ô, mà vẫn lưu lại dấu hiệu như thế, điều này chứng tỏ có chuyện quan trọng, ý nghĩ đầu tiên của Dữu Khánh là nghĩ tới việc phải chăng Nam Trúc đã phát hiện thấy tung tích của Tam Túc ô.Lúc này hắn không có chần chừ gì nữa, dẫn người lần theo ký hiệu nhanh chóng đuổi theo.Về sau phát hiện thấy Liên Ngư một mực bám theo, cảm thấy như vậy không ổn, trên đường đi, Dữu Khánh tạm dừng một chút, lôi Mục Ngạo Thiết ra nơi khác nói chuyện riêng, dặn y nếu một khi phát hiện thấy tung tích hai người Nam Trúc thì Mục Ngạo Thiết cần phải yểm hộ che đậy.Hắn không quan tâm đến việc Mục Ngạo Thiết phải hôn môi với Liên Ngư hay là cùng Liên Ngư cởi quần áo, nói chung phải nghĩ hết mọi cách, cho dù phải làm da mặt dày khiến cho Liên Ngư chậm lại, không thể để cho Liên Ngư phát hiện thấy người bọn hắn tìm chính là Nam Trúc, phải tranh thủ thời gian cho hắn và Nam Trúc thương lượng xong trước cái đã.Nhiệm vụ này quả thực cần phải da mặt, nhất là đối với Mục Ngạo Thiết, nhưng Mục Ngạo Thiết cũng biết chuyện này không phải chuyện đùa, y dùng phương thức im lặng để thể hiện sự chấp nhận.Sau khi đã thống nhất, nhóm người tiếp tục tiến tới tìm kiếm...Vào lúc này, Nam Trúc và Bách Lý Tâm đang đứng sững sờ tại một giao lộ rộng rãi, ngây người nhìn phía trước.Trải qua quá trình giao lưu trên đường đi, khoảng cách giữa người và chim đã kéo gần rất nhiều, "Ô tỷ tỷ" của Nam Trúc đã không cần phải bay nữa, đã được đưa đi miễn phí, "Ô tỷ tỷ" đứng ở trên vai Nam Trúc.Phía trước sáng ngời, cho người ta có cảm giác bầu trời đầy sao lấp lánh, rất nhiều ánh sáng Huỳnh thạch lay động, còn có những ánh lửa đung đưa.Đặc biệt là còn có thật nhiều người đang di chuyển, thậm chí còn không ít người đang treo ngược tại trên đỉnh hang động cao ngất, đang gõ thình thịch, cành cạch kiểm tra gì đó, mặt đất cũng bị đào bới lồi lõm gồ ghề khắp nơi.Vấn đề là, y phục của đám người đó, có đầy đủ "Ngũ độc", có người mặc y phục Thiên Hồng bang, y phục Kim Thiền bang, có kẻ mặc quần áo Tinh Nguyệt bang, quần áo Sơn Hải bang, còn có người mặc y phục không của bang phái nào.Các bang phái đỉnh cấp của Thiên Tích sơn tụ tập tại đây, cảnh tượng này khiến cho Nam Trúc và Bách Lý Tâm nhìn sững sờ, tại sao lại chạy đến nơi này, chúng ta làm sao bây giờ?Đây là nơi mà Dữu Khánh nghĩ hết mọi cách để thoát đi, kết quả hai người bọn họ lại xông đến.Nhiều người của các bang phái đã quay đầu nhìn về phía bọn họ, đang theo dõi bọn họ, nhìn chằm chằm với ánh mắt nghi hoặc.Hầu kết của Nam Trúc rung động, hơi nghiêng đầu, hạ thấp giọng hỏi: "Ô tỷ tỷ, ngươi có phải dẫn đi sai đường rồi hay không?"Gã có phần hoài nghi mình đã bị con chim trên vai lừa gạt đẩy vào hố.Tam Túc ô cũng nhỏ giọng đáp lại: "Mập đệ đệ, không sai đâu.
Không bao lâu nữa, nơi đây sẽ nổi lên sương mù.
Vừa đến giờ Tý sẽ sươg mù nổi lên.
Sau đó ngươi nghe lời ta chỉ dẫn, tự nhiên có thể giúp ngươi làm rõ được bí mật trong tấm lệnh bài.
Sắp tới rồi, chờ chút đi."