Bán Tiên ( Dịch )

Chương 907 - Chương 907: Bồng Lai Sơn (1)

Chương 907: Bồng Lai sơn (1)

Có người sau đó chạy đến, kinh ngạc hô lên: "Tiểu Thanh, tại sao ngươi lại trở về rồi?"Nữ tử cầm lệnh bài quỳ xuống không có trả lời, tâm trạng vừa mới ổn định lại không kìm nén được cất tiếng khóc lên: "Tộc trưởng, ta đã trở về."

Hình như tất cả gian lao khổ cực đều chất chứa ở trong tiếng khóc run rẩy này.Phụ nhân dẫn đầu được xưng là tộc trưởng đột nhiên co rụt đồng tử, nhìn chằm chằm chiếc lệnh bài trong tay cô ta, nhất thời đã quên đưa ra bất kỳ phản ứng đáp lại nào.Người không nhìn thấy rõ chiếc lệnh bài đó liền đến gần nhìn, muốn biết vì sao nữ tử do Tam Túc ô hóa hình ra này lại cầm nó quỳ xuống.Rất nhanh sau đó, có người kịp phản ứng lại, thất thanh kinh hô, "Thiên Dực lệnh!""Là Thiên Dực lệnh!""Thật sự là Thiên Dực lệnh sao?"Một đám nữ nhân liên tục cất tiếng kinh hô, nhanh chóng tụ tập lại một chỗ, bao vây nữ tử đang quỳ vào bên trong.Phụ nhân là tộc trưởng hít sâu một hơi, vươn bàn tay run rẩy tới, cầm lệnh bài vào tay, liên tục lật xem, rồi chợt cất tiếng hô, "Dực!"Mọi người lập tức cảm thấy lỗ tai mình bị chấn động lùng bùng một tiếng, rồi trước mắt lóe lên sáng ngời, một đôi cánh chim ánh sáng xòe ra hai bên người phụ nhân tộc trưởng."

Thật sự là Thiên Dực lệnh."

"Đúng vậy, ta đang tự hỏi Tiểu Thanh mới đi ra ngoài ba năm, tại sao lại đột nhiên xuất hiện, thì ra là có Thiên Dực lệnh che chở."

Tiếng bàn tán giòn giã như tiếng hoan hô, nhiều hơn chính là âm thanh khóc vì cực kỳ vui mừng, một đám nữ nhân ồ ồ khóc vang, tất cả đều là nữ nhân, không có bóng một nam nhân nào.Trong những tiếng nức nở, líu ríu, chiếc cánh ánh sáng lóe lên rồi biến mất, rụt về trong Thiên Dực lệnh.Phụ nhân Tộc trưởng cúi người, hai tay nâng nữ tử tên là "Tiểu Thanh" đang quỳ trên mặt đất lên, "Tiểu Thanh, mau đứng lên, lúc nào thượng tiên giá lâm?"Bên cạnh lập tức có người cùng thúc giục theo: "Đúng vậy, nói nhanh đi.

Tất cả yên lặng nào, đừng khóc nữa, để nghe Tiểu Thanh nói cho hết lời, chúng ta cũng nên chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón thượng tiên đi, đừng để thất lễ với thượng tiên."

Nghe được lời này, những tiếng nức nở ở xung quanh lắng đi không ít, tất cả đều dõi đôi mắt trông mong nhìn tới Tiểu Thanh.Nhưng Tiểu Thanh chống hai tay, cúi đầu quỳ gối ở đó vẫn chưa chịu đứng lên, cho dù là đích thân tộc trưởng đưa tay nâng cô ta dậy, cô ta vẫn nhất quyết không tiếp nhận.Tình cảnh này tức thì khiến cho mọi người nhận ra có khác thường, mọi người lập tức cảm thấy có chuyện không ổn.Phụ nhân Tộc trưởng đưa tay nâng khuôn mặt Tiểu Thanh lên, nhìn thấy gương mặt Tiểu Thanh đã ướt đẫm lệ, lập tức trầm giọng hỏi: "Tiểu Thanh, ngươi làm sao vậy?"Tiểu Thanh cuối cùng nghẹn ngào cất tiếng, "Tộc trưởng, ta không thể mời được thượng tiên đến đây trảm trừ tà ma."

Mọi người quay mặt nhìn nhau, phụ nhân Tộc trưởng vẻ mặt nghiêm trọng, "Tà ma quấy phá, thượng tiên làm sao có thể ngồi yên không để ý đến?"Tiểu Thanh lắc đầu đáp: "Ta không gặp được thượng tiên."

Mọi người đều nghi hoặc, phụ nhân Tộc trưởng thì xòe Thiên Dực lệnh trong tay ra, "Vậy ngươi lấy chiếc lệnh bài này từ đâu?""Ô ô..."

Tiểu Thanh khóc ra tiếng, đôi vai run rẩy, nức nở nói: "Tộc trưởng, động phủ của các thượng tiên khác đều đã đóng kín rồi, đều đã biến mất khỏi Nhân gian..."

Cô ta vừa khóc vừa kể lại toàn bộ những thông tin mà mình tìm hiểu được từ đầu đến cuối nói cho mọi người biết, kể cả việc làm sao có được Thiên Dực lệnh.Tình hình này dường như nằm ngoài dự đoán của mọi người, một đám nữ nhân như bị sét đánh, sắc mặt lập tức trở nên rất khó nhìn.Phụ nhân Tộc trưởng như không thể đứng vững được nửa, lảo đảo lùi ra sau một bước, lấy tay ôm ngực không ngừng lắc đầu, vẻ mặt đầy thê lương nói: "Ngay cả Thiên Dực lệnh cũng lưu lạc vào trong tay những kẻ phàm phu tục tử đó, xem ra không chỉ có một mình tiên phủ chỗ chúng ta xảy ra vấn đề, vì sao Tiên giới không quan tâm tới vấn đề này chứ? Mấy nghìn năm rồi, lẽ nào Thanh Ô bộ tộc ta gặp kiếp nạn như vậy còn chưa đủ sao? Nhất định phải ép chúng ta vào tuyệt lộ sao?"Tiểu Thanh ngẩng cao đầu nhìn bà ta đang nức nở, nói: "Tộc trưởng, Tiểu Thanh thật sự không còn cách nào khác nữa, vì vậy mới lừa gạt những người đó tới đây, hi vọng bọn họ có thể diệt trừ tà ma giúp chúng ta."

Phụ nhân Tộc trưởng than thở: "Chỉ dựa vào những phàm phu tục tử này, làm sao có thể là đối thủ của đám tà ma đó?"Một vị phụ nhân khác ở bên cạnh đưa tay nâng đỡ cô ta, buồn bã nói: "Tiểu Thanh đã làm không sai.

Nếu không được cũng là người trong giới tu hành, so với bọn ta có lực không biết võ, việc đánh đánh giết giết giỏi hơn chúng ta nhiều, có còn hơn không."

Bà ta ngay lập tức lại quay nhìn Tiểu Thanh đang quỳ, có vẻ như muốn nói gì đó, một lúc sau mới thử hỏi: "Tiểu Linh Nhi đi cùng với các ngươi, sao không cùng trở về với ngươi?"Vừa nghe hỏi lời này, nước mắt Tiểu Thanh lại ào ào chảy ra, thân thể run rẩy, cúi đầu híc híc khóc nức nở không ngừng.Nhìn bộ dạng của cô ta như vậy, phụ nhân nhận ra được điều gì đó, vẻ mặt tức thì trở nên đau khổ, và cũng im lặng rơi lệ.Tuy nhiên, Tiểu Thanh cuối cùng vẫn là vừa khóc vừa đưa cho bà ta một câu trả lời, cũng là đưa cho các đồng tộc một câu trả lời, "Một trăm tộc nhân cùng xuất phát, gần như không thể xông qua được vùng Khổ Hải đó, hầu hết đều chết thảm trong tay đám độc vật kia.

Chúng ta bay ba năm, không ai dám dừng lại nghỉ ngơi chút nào, khi đến được bờ bên kia thì chỉ còn lại mình ta..."

Cô ta không nói cụ thể mình gặp khó khăn cỡ nào, mệt mỏi ra sao, cũng không nói ra việc khi mình đến được bờ bên kia thì thân thể bị thương, phải vật lộn chống chọi trong tình trạng kiệt sức, nói chung là quỳ ở đó khóc oa oa, không ngừng khóc rống.Bên trong điện vang rền tiếng khóc, đại khái đều đã hiểu rõ vì sao trải qua nhiều năm như vậy, hàng năm đều phái ra một trăm tộc nhân đi cầu cứu, mà một mực không chờ thấy cứu binh, cũng không có ai trở về thông báo tin tức gì, người sống sót đến được bờ bên kia hoàn toàn không có hi vọng sống sót trên đường trở về.Trong âm thanh khóc than, phụ nhân Tộc trưởng chợt lên tiếng: "May mà có Tiểu Thanh mang 'Thiên Dực lệnh' về, nếu đã không thể trông chờ vào giúp đỡ, vậy thì có thể chuẩn bị cho việc rút lui."

Phụ nhân bên cạnh lau nước mắt, hỏi: "Đại thanh nữ thì làm sao bây giờ, bỏ mặc không quan tâm tới sao?"Phụ nhân Tộc trưởng biểu lộ kiên quyết, "Ngươi dẫn tộc nhân từ mười lăm tuổi trở xuống đi Nhân gian định cư đi.

Những tộc nhân còn lại tiếp tục cùng ta lưu thủ Bồng Lai sơn.

Cứ cách ba mươi năm đưa một nhóm tộc nhân chính lúc tráng niên đến đây, tiếp tục chức trách của Thanh Ô bộ tộc chúng ta."

Một bóng người khoác áo choàng đen giấu mình phía sau bức tượng phía trên một cái cửa sổ tại một góc cung điện, im lặng quan sát mọi chuyện diễn ra trong cung điện...

Bình Luận (0)
Comment