Bán Tiên ( Dịch )

Chương 908 - Chương 908: Bồng Lai Sơn (2)

Chương 908: Bồng Lai sơn (2)

"Đây là linh thảo 'Thiên la trụ' sao?"Đứng bên cạnh một chỗ sườn dốc, Cô Dương nhìn chằm chằm một thân cây màu trắng to như cây mía, cất tiếng lẩm bẩm, đồng thời đưa tay đếm từng vòng từng vòng nhìn tựa chiếc nhẫn trên cây, "Một trăm hai mươi mốt đoạn, mười năm mọc thêm một đoạn, có nghĩa là, cây 'Thiên la trụ' này đã phát triển được một nghìn hai trăm năm tuổi rồi, dược hiệu của cây linh thảo này e rằng mạnh mẽ cực kỳ a!"Thủ hạ ở bên cạnh chỉ vào những đường vân mảnh mai màu đen bên trong thân linh thảo, nói: "Đáng tiếc, nó đã bị tà khí hủy hoại, đã xảy ra biến dị rồi, nếu không, giá trị rất kinh người."

"Đúng vậy!" Cô Dương cảm khái đứng thẳng người lên, nhìn nhìn những linh thảo hiếm có mọc đầy xung quanh rồi luyến tiếc lắc đầu, "Con Tam Túc ô đó cũng không có nói dối, nơi này quả thực có rất nhiều linh thảo hiếm có, chỉ là, chúng đều đã bị tà khí hủy hoại, thực sự là đáng tiếc.

Nơi này rốt cuộc là nơi nào, tại sao chưa từng nghe nói tới?Tại sao ta có cảm giác nó có phần giống với 'Tiểu Vân gian' trong truyền thuyết.

Người ta nói hoa cỏ cây cối trong 'Tiểu Vân gian' đều đã bị tà khí xâm nhiễm.

Về sau có cơ hội, ta sẽ đến cửa hàng của tên Thám Hoa lang tại U Giác Phụ nhìn xem loại cây được gọi là tiên đào thụ đó, để xem tình huống của nó có giống nơi này hay không."

Đối với người như bà ta, cho dù Tiểu Vân gian mở ra, đó cũng chỉ là truyền thuyết, hoàn toàn không có cơ hội đi vào nhìn xem, mở mang kiến thức.Lúc này, Tạ Nhi đột nhiên phi thân đến, rơi xuống trước mặt bà ta, bẩm báo: "Bang chủ, người của các bang phái khác đều đã phái người kiểm tra khắp nơi, tạm thời không phát hiện thấy điều gì.

Hiện tại bọn họ đã tập kết lại, sắp lên đường rồi."

Cô Dương ừ một tiếng, phi thân quay trở lại giữa núi, nơi đám người các bang phái tụ tập.Phía bên Hạt Tử bang, cáng khiêng đã được làm xong, Nam Trúc nằm ở bên trên, bốn thành viên Hạt Tử bang mỗi người khiêng một góc, bắt đầu xuất phát đi theo đám đông bang phái.Sẽ đến nơi nào? Nơi lạ nước lạ cái, vẫn cần đi tìm con Tam Túc ô đó.Không nói đến việc khác, chỉ dựa vào việc lệnh bài còn tại trong tay Tam Túc ô, mọi người nhất định phải tìm được nó, nếu không thì làm ra rời đi bây giờ? Cho dù tìm được lối ra khác, bọn họ cũng phải tìm người để tìm hiểu rõ tình huống nơi đây, trong trường hợp không thể tìm được một người nào khác, bọn họ vẫn phải tìm cho được con Tam Túc ô đó.Đi đâu để tìm nó? Căn cứ vào chỉ dẫn của con Tam Túc ô trước khi sự việc xảy ra, cọn họ chỉ cần đi đến đỉnh cao nhất của vùng rừng núi rậm rạp rộng lớn này là được.Trước khi sự việc xảy ra, Tam Túc ô chắc hẳn không biết Nam Trúc đột nhiên lại xảy ra chuyện, vì vậy những lời nó nói không phải là lời không có căn cứ.Cho dù đó là lời lừa gạt, bọn họ vẫn phải thử xem, đây là manh mối tìm kiếm duy nhất mà bọn họ biết hiện nay.Trong tình hình hiện nay, giữa các đại bang phái hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ sự ganh đua, sự thù địch nào, bọn họ phối hợp với nhau mỗi nhóm cảnh giác một phía, bảo vệ nhau cùng tiến tới trước, không có bang phái nào có ý tách ra khỏi đám đông.Liên Ngư vẫn đi theo sát tại phía sau đám người Dữu Khánh, dường như rất sợ mấy sư huynh đệ chơi trò lừa dối để bỏ chạy.Nàng ta không biết rằng, cho dù hiện tại có thả đám người Dữu Khánh ra, bọn hắn cũng sẽ không bỏ chạy, hơn nữa còn sẽ bám chặt lấy, có đuổi cũng không đi.

Bọn hắn đã có quá nhiều kinh nghiệm đối với loại địa phương quỷ quái như thế này, bọn hắn biết rõ nơi này ắt có thứ kinh khủng tồn tại.

Nếu như gặp chuyện, xác suất sống sót sẽ lớn hơn khi có nhiều người.Nằm ở trên cáng, cho dù thân thể không thể động đậy, nhưng mồm mép Nam Trúc vẫn không nhàn rỗi, dọc đường đi gã cứ lải nhải nói mãi không ngừng, người đã tê liệt nằm yên một chỗ vẫn không chịu buông tha cho hoa hoa cỏ cỏ bên đường, không nhận ra nó là gì cũng có thể bình luận hoài không dứt, khiến cho những người khiêng gã có khi rất muốn ném gã xuống núi.May mà Hạt Tử bang cũng đủ nhiều người, mọi người thay phiên nhau khiêng gã, mỗi người chịu đựng một lúc để vượt qua."

Chu bang chủ, ta rất cảm kích lòng tốt của ngươi, nếu thật sự có chuyện gì không mong muốn, không cần lo gánh nặng là ta đây, ngươi cứ việc bỏ ta lại, thoát thân trước đi."

Trên đường đi, đây không phải là lần đầu tiên Nam Trúc nói với Dữu Khánh những lời tương tự.Đối với lời nói này, đám người Dữu Khánh đã có kinh nghiệm ứng đối, làm như không có nghe được, không đáp lại là được rồi, nếu ngươi thật sự để ý tới mà đáp lại, tiếp đó sẽ rất phiền.Lúc ban đầu, khung cảnh trên đường đi rất đẹp đẽ khiến người ngỡ ngàng, cây xối xanh um tươi tốt, núi non tú lệ, thác nước san sát, những hồ nước long lanh như bảo thạch điểm xuyến giữa lòng núi, cùng đủ các loại kỳ hoa dị thảo và vô số linh thảo hiếm thấy, thỉnh thoảng còn có linh khí nồng đậm ngưng tụ thành sương mù lướt qua, nếu như quên đi sự tồn tại của tà khí, nơi này thực sự giống như tiên cảnh trong tranh.Đối với hầu hết mọi người, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy khung cảnh đẹp đẽ giúp người ta có cảm giác thoải mái như vậy.Điều kỳ lạ là, trên đường đi bọn họ không nhìn thấy bất kỳ một động vật nào, ngoại trừ tiếng nước chảy ra, là yên tĩnh đến khó tin.Sau khi đi sâu vào trong vùng núi rừng rậm rạp này, khung cảnh dần dần thay đổi, giống như từ cơn mộng đẹp chuyển thành ác mộng, bọn họ thỉnh thoảng nhìn thấy trong núi có những đống đổ nát tan hoang, bỏ hoang đã rất lâu, nhìn những thứ trong đống sụp đổ, có thể thấy trong đó có không ít công trình trước đây rất đồ sộ và hoành tráng.Hoa cỏ cây cối trong núi rừng cũng bị tàn phá với phạm vi lớn, có một số dấu vết mới tạo ra, từ trên cao nhìn xuống, giống như mặt đất trải đầy vết sẹo.Trên đỉnh núi bị cắt phẳng với bậc cấp bằng ngọc kéo thẳng lên, bọn họ nhìn thấy một cái bạch ngọc bàn thật lớn, mặc dù đã bị vỡ nát, rải rác lung tung, nhưng bọn họ vẫn nhận ra được cái bạch ngọc bàn đường kính đạt đến ba trăm trượng đó vốn là một khối nguyên vẹn, là được cắt ra từ một khối hoàn chỉnh.Không quan tâm tới những điêu khắc tinh xảo trên đó, mọi người bị chấn động bởi kích thước to lớn của ngọc bàn, lấy đâu ra được một cái ngọc bàn nguyên kối to lớn như vậy chưa?Sau đó, bọn họ nhìn thấy một ngọn núi cao hình trụ to lớn, đến gần nhìn, mới phát hiện thấy đây cũng là một khối bạch ngọc khổng lồ, sau khi hơi chút lau chùi, mặt trên lộ ra những hoa văn chạm khắc lộng lẫy, khiến cho bọn họ kinh ngạc, thì ra đây là một cột trụ ngọc bích siêu to siêu khổng lồ, người đứng ở trước mặt nó trông rất nhỏ bé.Cự trụ này dường như cũng trọn vẹn một khối, ai có thể di chuyển một vật nặng to lớn như một ngọn núi cao như thế này đến đây?Toàn bộ là lấy một ngọn núi lớn để làm ra."

Trên đó hình như có chữ viết."

Có người chỉ vào cột trụ cao vút, cất tiếng hô to.Lập tức có một đám người được phân công đi làm việc.

Bọn họ phi thân vút lên như diều gặp gió, lau chùi lớp bụi phủ đầy trên những chữ viết.Khi từng chữ viết được dọn sạch, có không ít mở miệng đọc ra tiếng, "Bồng...

Lai...

Sơn..."

Tức thì có người kinh hô, "Bồng Lai sơn!""Đây chẳng lẽ là Bồng Lai tiên phủ trong truyền thuyết sao?""Bồng Lai sơn trong truyền thuyết không phải nằm trong Khổ Hải sao? Nghe nói Bồng Lai sơn rất khó nhìn thấy, cho nên mới có cách nói Khổ hải vô biên quay đầu là bờ."

"Khổ hải vô biên...

Trời ơi, hồ nước mà chúng ta phải bay rất lâu mới vượt qua được lúc trước lẽ nào chính là Khổ Hải trong truyền thuyết hay sao?"

Bình Luận (0)
Comment