Bán Tiên ( Dịch )

Chương 911 - Chương 911: Kéo Bè Kéo Cánh (2)

Chương 911: Kéo bè kéo cánh (2)

Lúc này, lại có một nhóm người đi tới, Đoạn Vân Du đi tới, dẫn theo nhóm người Phi Ưng bang đi tới đây.Một nhóm người dừng lại tại trước mặt Hạt Tử bang, rõ ràng chiếm ưu thế về nhân số, Đoạn Vân Du nói với Dữu Khánh: "Thời điểm này, liên thủ tốt hơn là đơn đả độc đấu, ngươi thấy sao?"Gã ta rất sợ vị này không đồng ý, gã ta đã ngưỡng một sự tùy hứng của vị này từ lâu.Đồng Tại Thiên cũng bộc lộ ra vẻ mặt lo lắng, thực sự là vị bang chủ này thường xuyên làm ra những chuyện thái quá, không thể xem xét theo lẽ thường.Dữu Khánh bình tĩnh trả lời: "Việc này ta không thể quyết định."

Đoạn Vân Du cau mày, cho rằng hắn muốn từ chối, "Ngươi là bang chủ, ngươi không quyết định thì do ai quyết định?"Dữu Khánh hơi quay đầu nhìn những người phía sau, "Mấy vị đương gia, các ngươi đều là lão nhân của Hạt Tử bang trước đây, các ngươi đều rõ ràng ân oán với Phi Ưng bang, có muốn liên thủ hay không? Tam đương gia, ngươi và mọi người thương lượng với nhau, rồi đưa kết quả cho ta."

Đồng Tại Thiên thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đáp lời, "Vâng, được."

Đáp xong liền xoay người nhanh chóng dẫn mấy vị đương gia đi thương lượng.Ánh mắt Liên Ngư và Hổ Nữ nhìn Dữu Khánh có chút quái lạ, Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm thì tận lực làm ra vẻ không biết gì.Nhìn thấy Đồng Tại Thiên chủ trì thương lượng, Đoạn Vân Du đã biết rõ kết quả, Dữu Khánh cũng biết trước kết quả.Kết quả cuối cùng không nằm ngoài dự đoán của bất kỳ người nào, đều nằm trong dự tính của hai bên địch ta, toàn bộ Hạt Tử bang đồng ý liên thủ, vì vậy, hai đám người tập trung lại với nhau.Trong núi, thỉnh thoảng có sương mù nồng đậm do linh khí tụ tập tạo thành trôi nổi bồng bềnh, ánh nắng không thể xua tan.Đang đứng sóng vai với đối tác, Đoạn Vân Du không khỏi cất lời cảm khái, "Quả nhiên là tiên gia phúc địa, đối với người trong tu hành mà nói, linh khí như thế này là có thể ngộ mà không thể cầu a! Chu huynh đệ, ngươi nói xem trong Bồng Lai sơn này có bảo bối gì chúng ta có thể mang đi hay không?""Ngươi hỏi ta sao?" Dữu Khánh khịt mũi, quay đầu nhìn về phía đỉnh núi, "Tiểu Thanh? Ngoại trừ cái tên này ra, chúng ta hoàn toàn không biết gì cả về nơi này."

Đoạn Vân Du: "Xem ra, những nữ nhân đó đều là Tam Túc ô hóa hình.

Điều kỳ lạ là, trên người bọn họ không có bất kỳ yêu khí gì cả.

Tiểu Thanh đó hóa hình ngay tại trước mắt chúng ta, vậy mà cũng không có lộ ra chút yêu khí nào, quả thực không hợp với lẽ thường."

Trong một nhóm người khác, khi bang chủ Thân Vô Không của Thiên Hồng bang nhìn thấy hai người bọn hắn đứng chung một chỗ thì nhịn không được lộ ra vẻ châm biếm, ánh mắt nhìn Dữu Khánh giống như là nhìn kẻ ngốc vậy.Y biết rõ hầu hết nhân thủ của Hạt Tử bang đều là nằm vùng của Phi Ưng bang.Mặt trời chuyển dần về phía Tây, cuối cùng chìm xuống núi, ánh hào quang nhuộm đẫm nữa bầu trời, trong lòng đám người các bang phái dần dần trở nên căng thẳng, khẩn trương, không biết mình sắp sửa phải đối diện với cái gì.Bỗng nhiên có người hô lên: "Mau nhìn trên núi!"Mọi người thuận thế nhìn tới, nhìn thấy trên đỉnh núi có một đám chim dày đặc bay lên, nhìn kỹ, thấy toàn bộ đều là Tam Túc ô, đoán chừng cũng phải có hơn vạn con.

Sau khi xoay quanh bay lượn một vòng phía trên cung điện xa xưa, bầy chim đột nhiên phân tán bay đi, bay đi khắp mọi nơi, phân tán về mọi hướng.Nằm ở trên cáng, Nam Trúc tặc lưỡi nói: "Đám chim này đêm tối không về tổ mà lại rời đi là có chuyện gì chứ? Lẽ nào cung điện bên trên đó không phải là tổ của chúng nó sao? Là đám nữ nhân chúng ta nhìn thấy đó biến ra sao? Đều đã đi sạch hết cả sao? Có nên cử một người lẻn lên đó nhìn xem hay không?..."

Gã nằm đó tự lải nhải một mình, không có người nào để ý đến gã, dù sao tên này cũng chỉ còn lại mỗi cái miệng có thể cử động.Nhìn thấy toàn bộ Tam Túc ô đều đã biến mất trong không trung, bỗng có người chỉ về một phía chân trời, mọi người lần lượt nhìn đến, lại nhìn thấy được một cái điểm đen nho nhỏ.Khi điểm đen tới gần, mọi người dần dần thấy rõ, đó là một con Tam Túc ô, hình như đang bay về phía bọn họ.Quả thực là bay về phía bên này, khi sà xuống mặt đất thì đột nhiên biến thành hình người, trực tiếp rơi xuống trước mặt đám người Dữu Khánh, không phải ai khác, chính là Tiểu Thanh.Cô ta vừa mới tới nơi, những nhân vật trọng yếu của các bang phái khác lập tức tụ tập tới vây quanh, mọi người có rất nhiều vấn đề muốn biết, phụ nhân cưỡng ép bọn họ quá cường thế, bọn họ không dám nhiều lời, cô nương này thoạt nhìn dễ nói chuyện hơn một chút.Nhưng Tiểu Thanh nhấc tay ra hiệu ngừng lại, "Đó là quyết định của Tộc trưởng, các ngươi nói nhảm với ta cũng vô ích.

Ta chỉ tới đây giám sát các ngươi tru sát tà ma.

Ta cảnh báo các ngươi, biết quá nhiều sẽ không có lợi cho các ngươi, dốc hết sức mình để giành chiến thắng, thành thật rời đi là được.

Đừng nghĩ đến việc mang theo chuyện không nên biết rời đi, hiểu không?"Nghe vậy, dù lời nói đã đến bên mép, các đại bang chủ tức thì trở nên do dự.Nhưng Dữu Khánh thì không thể nhịn được nữa, hiện tại Nam Trúc đã bị tê liệt, bọn hắn lại là bên yếu thế nhất, nếu thành thành thật thật nghe lời, bọn hắn không có bất kỳ hi vọng nào, bây giờ cho dù như thế nào, hắn cũng phải kiếm được một ít thông tin hữu dụng, hắn trực tiếp mở miệng hỏi: "Ngay cả các ngươi là ai cũng không thể nói cho chúng ta biết sao?"Tiểu Thanh hỏi ngược lại: "Mắt ngươi mù sao? Không phải đều đã nhìn thấy rồi sao?"Dữu Khánh: "Tam Túc ô tộc?""Cách gọi đó từ đâu tới vậy? Thật là khó nghe."

Tiểu Thanh trợn tròn mắt, chỉnh sửa lại: "Thanh Ô, chúng ta là Thanh Ô bộ tộc."

Thanh Ô? Mọi người đều trầm tư suy nghĩ, có người cảm thấy hình như mình đã nghe nói qua cái tên này.Dữu Khánh: "Bồng Lai sơn bị phá hủy thành như vậy, chỉ còn lại các ngươi thôi sao? Tiên nhân đâu? Nơi đây đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"Tiểu Thanh lườm hắn một cái, "Ta đã nói rồi, không nên hỏi thì đừng hỏi."

Dữu Khánh: "Rốt cuộc thì tà ma mà chúng ta cần phải chém giết là thứ gì, ngươi hẳn là có thể nói cho chúng ta biết chứ.

Nếu sớm muộn gì chúng ta cũng phải đối mặt với những tà ma đó, vậy điều này không phải là bí mật a."

Tiểu Thanh hơi có chút do dự, tộc trưởng vốn không muốn chọc tức những ngoại nhân này, muốn nhờ những người này hỗ trợ chém giết tà ma, là cô ta đưa ra đề nghị, là cô ta thuyết phục tộc trưởng làm thử xem, tộc trưởng đã nhiều lần dặn dò, phải tận lực không nên giao thiệp với những người này, nếu không sẽ rất dễ dàng bị phản phệ.Vừa rồi, lẽ ra cô ta đã giải tán rời đi như những tộc nhân khác, nhưng nghĩ đến chuyện những người này ra tay chém giết tà ma là do một tay mình thúc đẩy, với thái độ chịu trách nhiệm, sau khi tách ra khỏi các tộc nhân, cô ta lại len lén quay trở lại.

Bình Luận (0)
Comment