Ngay cả Đầu To cũng đã chui ra khỏi bím tóc của Dữu Khánh từ lâu, rơi tại trên chuôi kiếm của Dữu Khánh cắm trên mặt đất, dang rộng hai cánh, cứng ngắc tại đó, cả người có những sợi hồng quang xoay quanh hộ thể, làm gì còn quan tâm có bị người khác phát hiện hay không.Những người tu vi hơi kém, chẳng hạn như trong số thành viên của Phi Ưng bang đã có một số người thổ huyết bất tỉnh tại chỗ, nhưng không ai có thời gian rảnh rỗi để xuất thủ giúp đỡ.Tất cả mọi người chưa bao giờ nghĩ đến trên thế gian này lại có tiếng gầm kinh khủng như vậy.Trong mọi người, chỉ có Tiểu Thanh trong mắt tràn đầy kinh hãi là có vẻ không có bị gì, dường như, tiếng gầm dữ dội này không có ảnh hưởng gì đến cô ta, cô ta vô cùng kinh ngạc nhìn cảnh tượng trên bầu trời.Bạch sắc mãnh hổ bắt đầu tan biến từ phần đầu, sau đó dần dần lan ra khắp toàn thân, cuối cùng ngay cả một chút mảnh vụn cũng không còn, triệt để tan thành mây khói.
Trong đám người đứng xem, chỉ có duy nhất Tiểu Thanh là nhìn thấy rõ toàn bộ quá trình Bạch hổ biến mất.
Cô ta khó thể tưởng tượng nổi, con Bạch hổ tạo ra mối đe dọa cho Thanh Ô tộc trong nhiều năm qua lại bị thổi tan, biến mất dễ dàng như thế sao?Sau khi hoàn toàn đánh tan đối thủ, trong không trung, tại dưới ánh trăng, Kỳ lân ngẩng đầu lên trời gầm lên một tiếng, rồi cuối cùng mới ngậm miệng, dừng lại phương thức tấn công bằng tiếng gầm rống kinh khủng đó.Sóng âm chấn động kinh khủng không còn nữa, lúc này tai đám người Dữu Khánh không còn nghe được âm thanh, nhưng bọn hắn biết tiếng gầm hẳn là đã kết thúc.
Trong tình trạng thất khiếu chảy máu, bọn hắn mở mắt ra, cảm thấy đầu óc choáng váng, thân thể lảo đảo lung lay, chưa nói tới việc mặt tái nhợt không còn chút máu, ngũ tạng lục phủ trong cơ thể cũng cuồn cuộn muốn nôn ra."
Oa!"Cuối cùng mỗi người đều phun ra một ngụm máu, sau khi trút ra được phần ngột ngạt kìm nén ở trong người, cuối cùng bọn họ mới thở được một hơi bình thường, nhưng trong tai ngoại trừ tiếng vang vọng ong ong ra, bọn họ vẫn chưa thể nghe được âm thanh gì khác, há miệng kêu gào, gọi nhau í ới cũng vô ích.Đầu To xếp cánh lại, bay lên, chui vào lại trong tóc của Dữu Khánh.
Dữu Khánh vẻ mặt hoảng loạn, đã không còn hơi sức quan tâm đến nó.Liên Ngư thở ra một hơi nhẹ nhõm, nàng ta rõ ràng tốt hơn mọi người rất nhiều, tu vi cao thật là tốt, mặc dù cũng sặc ra một ngụm máu, nhưng thất khiếu không chảy máu, tuy rằng trong tai cũng bị ù đi, nhưng vẫn có thể nghe được mọi người đang nói gì.Rất nhanh, từ những tiếng kêu gào, la hét hoảng loạn của đám đông xung quanh, nàng ta biết được một chuyện, kể cả Hổ Nữ ở trong đó, tất cả những người đó đã bị tàn phế, màng tai thủng nát, toàn bộ đều bị điếc rồi.Trên mặt đất còn có mấy người ngã gục, từ miệng mũi chảy ra rất nhiều máu tươi, không chút động đậy, đã bị tiếng gầm giết chết.Nhưng nàng ta không còn tâm tình quan tâm đến điều này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trên thân Kỳ lân trong không trung, trong mắt đầy vẻ kinh nghi bất định.Đoạn Vân Du cũng là một người trong đám đông mọi người không quan tâm đến việc mình có bị biến thành người điếc hay không, sau khi sặc ra mấy ngụm máu tươi, gã cũng không có tâm tình thi pháp xoa dịu ngũ tạng lục phủ của mình, ngược lại nhìn chằm chằm vào thần thú Kỳ lân trong không trung, trong mắt toát ra thần thái kỳ lạ, lẩm bẩm tự nói những lời mà ngay cả chính gã cũng nói không rõ, "Sâm Kỳ lân, sâm Kỳ lân, hắn là sâm Kỳ lân, thành chủ Khối Lũy thành chính là sâm Kỳ lân, thảo nào qua nhiều năm như vậy vẫn không người nào có thể tìm được..."
Cho dù cho có thành viên của Phi Ưng bang chạy đến trước mặt gã hét to gọi bang chủ, khoa tay múa chân báo với gã rằng có huynh đệ trong bang bị chết, gã cũng mặc kệ không lý đến, nhìn như không thấy giơ tay gạt ra, miệng dính đầy máu cất tiếng ho khan, đôi mắt sáng ngời lên thần thái kỳ lạ nhìn chằm chằm vào cái được gọi là thần thú ở trong không trung, không dời đi được.Thiên địa khôi phục lại sự bình tĩnh, bụi mù dần dần lắng xuống.Những âm thanh kêu gào, lá hét phía dưới cũng kinh động đến Kỳ lân trên không trung, nó quay đầu nhìn xuống, sau đó, tại trước một số ánh mắt nhìn kỹ, thân thể biến hóa thành hình người, biến trở lại thành vị chí tôn hiện tại của Thiên Tích sơn với mái tóc tím tung bay, biến thành người đứng đầu Khối Lũy thành cô tuyệt kia.Ánh mắt y đối diện với Liên Ngư ở phía dưới ngước nhìn lên.Vẻ mặt y vẫn bình tĩnh như trước, thân hình chợt lóe lên lướt xuống, hạ xuống trước mặt Liên Ngư, y còn mang theo đến một mùi thơm khác lạ, y không có tiếp tục thu liễm khí tức của mình, tựa hồ đã không cần phải giấu giếm nữa rồi.Thấy y tới đây, đám người Dữu Khánh đang ồn ào náo động lập tức yên tĩnh lại, dõi mắt nhìn đôi nam nữ đứng đối diện với nhau.Nhiếp Nhật Phục khẽ thở dài một tiếng, "Đã bảo ngươi đi đi, tại sao ngươi còn ở lại đây.
Ta biết Độn địa thuật, cho dù đánh không thắng, ta vẫn có cơ hội rất lớn chạy thoát thân."
Một đám người điếc nhìn thấy miệng y mấp máy, rất muốn nghe được y đang nói gì, nên nỗ lực thi thi pháp bù đắp màng tai bị thủng từ đó mới nghe được đại khái.Thần sắc của Liên Ngư càng ngày càng phức tạp, mấy lần có vẻ muốn nói gì đó rồi lại thôi, dường như không biết nên nói cái gì.Nhiếp Nhật Phục không đợi nàng ta trả lời, nói tiếp: "May mà, thực lực của con Bạch hổ này kém xa những cao thủ Bán Tiên ở bên ngoài, dù có một thân tu vi nhưng không có năng lực gì.
Lời của Thanh Ô bộ tộc nói chắc hẳn không sai, Cửu vĩ hồ quả thực không dám để cho thủ hạ của mình có thực lực quá mạnh mẽ.
Bạch hổ đã chết, Cửu vĩ hồ bị trấn áp tại trong Trấn Linh chung, những tà ma khác không đủ gây ra sợ hãi, tạm thời hẳn là không có nguy hiểm gì nữa.
Muốn lấy được Thiên Dực lệnh để rời khỏi nơi này, e rằng phải có thời gian từ từ tính tiếp."
Cũng không biết Liên Ngư có nghe vào tai những lời đó hay không, giọng nói nàng ta có vẻ run rẩy, hỏi một câu, "Sâm Kỳ lân tồn tại ở Thiên Tích sơn trong truyền thuyết chính là ngươi sao?"Nhiếp Nhật Phục: "Là ta."
Liên Ngư hai tay đè lên ngực mình, có chút kích động hỏi: "Vậy chuyện giữa ngươi và ta là thế nào?"Nhiếp Nhật Phục chậm rãi nói: "Ta giữ thiên địa chi thân tồn tại trên thế gian, nhưng thế gian lại không dung nạp ta, mới biết đây là Nhân gian, muốn biết con người là vật như thế nào, ta liền thân cận cùng ngươi."