Bán Tiên ( Dịch )

Chương 950 - Chương 950: Vật Quy Nguyên Chủ

Chương 950: Vật quy nguyên chủ

Nghe được những lời này, Liên Ngư thất hồn lạc phách ngây người tại đó, muốn tranh luận với Nhiếp Nhật Phục, nhưng không biết nên tranh luận vì cái gì.Một đám người căng tai lắng nghe, ánh mắt nhìn về phía Liên Ngư hoặc có vẻ kỳ lạ, hoặc ẩn chứa sự cảm khái.Tiểu Thanh không có cảm giác gì đối với mối quan hệ nam nữ của con người, mấu chốt là cô ta không biết gì nhiều về mối quan hệ giữa những người này, cho nên không thể đồng cảm.

Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vị trí đỉnh ngọn núi cao nhất của Bồng Lai sơn, đỉnh núi cao nhất đã không còn, không chỉ núi không còn, ngay cả hành cung của Thánh Mẫu nương nương cũng không còn nữa.

Cô ta cẩn thận quan sát bầu trời xung quanh, cũng không nhìn thấy lôi kiếp kinh khủng lúc trước xuất hiện trở lại.Cô ta không chút nào oán giận Nhiếp Nhật Phục về việc gây ra đại chiến phá hủy hành cung của Thánh Mẫu nương nương, trái lại còn rất mong chờ, cô ta nhìn thấy hi vọng có thể giải quyết được khốn cảnh của Thanh Ô bộ tộc.Hiện trường rơi vào sự tĩnh mịch chết chóc sau trận đại chiến, đám tà tu còn may mắn tồn tại nhìn thấy Bạch hổ đã bị đánh giết, làm sao còn dám dừng lại, dồn dập bỏ trốn mất dạng.Bên ngoài lòng chảo, vệt sáng lóe lên, Trầm Kim Thiền và Cô Dương cùng lúc hạ xuống, khóe miệng hai người đều có vết máu.Trầm Kim Thiền nhìn Trấn Linh chung bên trong lòng chảo, quay nhìn Cô Dương ở bên cạnh, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"Gã vốn định trực tiếp vào thẳng trong Trấn Linh chung để bẩm báo cầu viện với Cửu vĩ hồ, nhưng Cô Dương lại đột nhiên lôi kéo gã một cái, ra hiệu cho gã khoan hãy đi vào, vì vậy, bọn họ tạm thời dừng lại nơi đây.Cô Dương nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta đã có được cái Thiên Dực lệnh này, Bạch hổ cũng đã bị Nhiếp Nhật Phục giết chết, chúng ta hoàn toàn có thể tự mình rời đi, cần gì phải tiếp tục nơm nớp lo sợ trước mặt Cửu vĩ hồ nữa chứ?"Trầm Kim Thiền hơi có động tâm, nhưng sau một hồi suy nghĩ kỹ hơn gã khẽ lắc đầu, nhỏ giọng trả lời: "Cửu vĩ hồ đã nói rồi, chúng ta tà hóa quá mức vội vàng, tình trạng cơ thể không ổn định, còn cần cô ta tiếp tục xuất thủ củng cố căn cơ, nếu không sẽ bị chết bất đắc kỳ tử."

Cô Dương: "Đó là điều mà ta nghi ngờ.

Ngươi không nghĩ rằng cô ta đang cố ý hù dọa vì sợ chúng ta bỏ chạy hay sao? Ta cảm thấy tình trạng cơ thể rất tốt, tốt hơn bao giờ hết!"Trầm Kim Thiền hỏi ngược lại: "Cô ta đa mưu túc trí như vậy, ngươi cảm thấy cô ta có thể để cho chúng ta cầm lấy bảo vật bỏ chạy dễ dàng như vậy sao? Hơn nữa, cho dù chúng ta cầm lấy thứ này chạy đi ra ngoài, sau đó phải làm thế nào? Ngoại trừ nỗ lực chạy trốn ra, đánh không thắng thì vẫn đánh không thắng.

Cô ta có thể giúp chúng ta thành tiên, được vĩnh sinh, còn có rất nhiều tiên pháp có thể ban cho chúng ta, chẳng lẽ ngươi không muốn? Dù sao, cơ thể chúng ta đã như vậy rồi, thay vì đi ra ngoài trốn trốn tránh tránh, còn không bằng đi thông con đường trước mắt này."

Sau một hồi cân nhắc, Cô Dương khẽ gật đầu, "Cũng có lý."

Trầm Kim Thiền không nói thêm gì nữa, lắc người bay lướt xuống trước, Cô Dương đuổi theo ngay sau đó, hai người trước sau cùng chui vào một cửa hang tiến vào Trấn Linh chung.Sau một hồi lướt nhanh trong thông đạo kim loại, bọn họ đi tới hang động có tà hỏa xanh lam trong trẻo hừng hực thiêu đốt, nơi này có không ít Ngân Bối viên đang cầm xương người chết gặm ăn, hai người làm như không thấy cảnh đó, tránh né những lỗ thủng bên dưới, đi đến một nơi giống như đàn tế.Trong khi đi đến gần, ánh mắt hai người thỉnh thoảng nhìn lên phía trên đàn tế, phát hiện thấy nơi đó đang treo thứ gì đó, đã có kinh nghiệm bị treo như vậy, hai người cảm thấy đó chắc hẳn cũng là một người.

Thứ đó bị một đám tà khí lượn lờ vây quanh, làm cho không thấy rõ được hình dạng thực, bên trong mấy cây cột chạm rỗng ở xung quanh, có những luồng tà khí không ngừng cuồn cuộn rót vào thứ đang treo đó.Hai người đi tới đàn tế, song song quỳ một gối xuống, đồng thanh hô to: "Tiên tôn!"Một đôi mắt dài hẹp xanh lam trong trẻo bóng loáng đột ngột xuất hiện, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống hai người, giọng nói kiều mị của một nữ nhân vang lên, "Vừa rồi có một tiếng gầm chấn động đến cả nơi đây, chuyện gì xảy ra vậy?"Trầm Kim Thiền hai tay nâng Thiên Dực lệnh dâng lên, giọng nói đau đớn: "Tiên tôn, là do cao thủ thần bí đó phát ra.

Bạch hổ tôn giả đã bị nó giết chết rồi."

Đôi mắt hư huyễn màu xanh lam long lanh đột trở nên lạnh lẽo, "Làm sao có thể? Không phải ngươi sai người trở về truyền tin, nói rằng đó là một thành chủ nào đó ở bên ngoài, chỉ là tu sĩ cảnh giới Cao Huyền sao? Làm sao có thể giết chết được Bạch hổ?""Bẩm Tiên tôn, chúng ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra.

Lúc ban đầu hắn không phải là đối thủ của Bạch hổ tôn giả, chỉ có thể chịu đựng bị Bạch hổ tôn giả đánh..."

Cô Dương chắp tay chen lời, bô bô kể lại chi tiết trận chiến."

Tử lân? Tử tham tu luyện thành hình thái Kỳ lân..."

Đôi huyễn nhãn trong xanh không ngừng lấp lóe, đồng thời có âm thanh tắc lưỡi vang lên liên tục, bộc lộ ra sự ngạc nhiên, kỳ lạ rất rõ ràng, không chút nào tiếc nuối về cái chết của Bạch hổ, "Cho dù có hoàn cảnh tương ứng, cũng không phải loại nhân sâm nào đều có thể hiểu thông Kỳ lân chi đạo, chắc hẳn bẩm sinh đã có được linh căn, linh khí tại Nhân gian không đủ để dựng dục ra được mầm móng linh căn như vậy, nếu đến từ Tiên giới thì còn có khả năng, làm sao lại xuất hiện tại Nhân gian được chứ?"Trầm Kim Thiền và Cô Dương lặng lẽ liếc nhìn nhau, với loại đề tài này, hai người bọn họ chỉ có thể lắng nghe mà thôi, hoàn toàn không biết gì để nói chuyện.Đôi mắt xanh lam nhìn thấy hai người không có phản ứng gì, không khỏi cười nói: "Hai người các ngươi đúng là người vô tri không xem trọng nha, loại linh căn cấp bậc như vậy, hơn nữa còn là dược linh căn trời sinh, có thể hóa Kỳ lân, còn có thể hóa hình người, đây là đã đắc đạo nha, khó có được, rất khó có được, cho dù đặt tại Tiên giới, đó cũng là bảo vật tốt dùng để trị thương, nói là có thể làm người chết sống lại, xương cốt sinh da thịt cũng không quá đáng.Loại thiên địa linh căn đắc đạo này, chính là chí bào mà người tu hành các ngươi chỉ có thể ngộ không thể cầu, ăn nó, rất dễ dàng đột phá được thứ mà các ngươi gọi là gông cùm xiềng xích của cảnh giới Thượng Huyền, Cao Huyền, nó có thể trợ giúp thân thể Bán Tiên một bước thành tiên a! Buồn cười cho một đám phế vật Nhân gian tự xưng là Tôn, vậy mà có thể để mặc cho loại bảo bối này ẩn ẩn hiện hiện ngay tại dưới mí mắt."

Hai người Trầm, Cô thật sự kinh ngạc và chấn động, bọn họ bị kẹt tại cảnh giới Thượng Huyền đã rất nhiều năm, ăn sâm Kỳ lân có thể giúp mình đột phá đến cảnh giới Cao Huyền, thử hỏi làm sao bọn họ có thể giữ được bình tĩnh?Trong tràng tiếng cười rộ lên, trong hang động hai người quỳ gối chợt lóe lên một bóng trắng mờ nhạt, chính là một cái đuôi lớn lông nhung trắng trông có vẻ mềm mại, trên chóp đuôi vươn tới thấy có mấy dấu vết cháy sém, đầu mút đuôi mềm mại cuốn đi chiếc Thiên Dực lệnh mà Trầm Kim Thiền nắm trên tay."

Dực!" Một tiếng kêu khẽ vang lên, từ Thiên Dực lệnh phát ra một tiếng ong vang vọng, một đôi quang sí to lớn chậm rãi mở rộng ra, gần như tràn ngập toàn bộ không gian hang động, tựa như là bị kẹt lại."

Đại Thanh nữ, ngươi nhìn xem, quả nhiên là tấm Thiên Dực lệnh mà ta nhờ ngươi giúp ta đưa cho tên 'Phong tử' kia.

Ta đã biết khi chúng ta bị lưu lại, sẽ không cho chúng ta giữ lại loại vật này trong tay.

Thay vì mình cầm trong tay mà không mong chờ gì được giữ lại, còn không bằng tặng cho người khác.

Cách này quá đúng, ngươi nhìn xem, vật đã quy nguyên chủ rồi, đồ của ta đã trở về lại trong tay ta rồi.

Ha hả, ha hả, ha ha ha ha..."

Tiếng cười kiều mị vang lên, tiếng cười càng lúc càng lớn, cười cực kỳ đắc ý và cuồng ngạo.Tiếng cười kéo dài rất lâu mới dừng lại, quang dực cũng đột nhiên biến mất, chiếc đuôi cuốn Thiên Dực lệnh chìm vào trong hang động đen kịt, bên ngoài vẫn còn tiếng lẩm bẩm như tự nói, "Đã từng ngâm qua 'Địa tuyền' của Kim Khư, côn trùng tu luyện công pháp giống với 'Phong tử', còn cầm lệnh bài của ta xông tới Bồng Lai sơn.

Thật là một đám gia hỏa thú vị! Xem ra phải tìm bọn hắn nói chuyện một hồi mới được."

Hai người Trầm, Cô kinh nghi bất định, thỉnh thoảng liếc nhìn nhau, hai người lắng nghe cái hiểu cái không, khi nghe được một câu nói cuối cùng, Trầm Kim Thiền lại chắp tay nói: "Tiên tôn, e rằng bọn hắn sẽ không ngoan ngoãn đến đây, dù sao, bên bọn hắn còn có cao thủ Nhiếp Nhật Phục."

"Cao thủ thì thế nào, lệnh bài tại trên tay chúng ta, không ai có thể chạy thoát, không vội, chúng ta chậm rãi chơi đùa."

Sau một phen nói cười, đôi mắt xanh trong trẻo lại nhìn chằm chằm vào bọn họ, "Người của chúng ta chắc hẳn đều đã trở về hết rồi.

Đi đi, đi gọi hết bọn họ đến đây, ta có lời nói với các ngươi."

"Vâng."

Hai người chắp tay nhận lệnh, đồng thời đứng dậy đi ra.Hai người ra khỏi Trấn Linh chung, ở ngoài lòng chảo đợi một hồi lâu mới thấy nhân mã phe mình lần lượt trở về.

Hai người chặn lại, truyền đạt ý tứ của Cửu vĩ hồ, nói mọi người truyền tin cho nhau.Sau đó hai bọn họ trốn vào trong Trấn Linh chung, ở bên trong lén lút quan sát bên ngoài, rất sợ Nhiếp Nhật Phục đột nhiên đến đánh, sẽ không chống nổi.Sau khi đám người lần lượt tiến vào gần hết, hai người mới hướng ra phía ngoài vẫy tay kêu gọi mấy tiếng, thúc giục những kẻ còn lại nhanh chóng tiến vào, rồi theo ở sau cùng, đi vào trong.Mấy trăm người tập trung tại trong không gian ánh sáng màu xanh lam, dồn dập quỳ một gối xuống đất như triều bái.

Tạ Nhi được Cô Dương đặc thù chiếu cố cũng bị đưa đến nơi đây, cô ta bị khống chế hai đầu gối quỳ xuống đất, kinh nghi bất định đánh giá xung quanh, khung cảnh âm trầm kinh khủng nơi này khiến cô ta bị áp lực không nhỏ.Cô Dương đi cuối cùng trở về, khi đi ngang qua bên cạnh cô ta thì còn cố ý quay đầu lại nhìn cô ta, trấn an một câu, "Không sao đâu, không cần phải sợ."

Cùng Trầm Kim Thiền lại lên đàn tế, quỳ xuống, Cô Dương bẩm báo: "Tiên tôn, hiện tại chỉ trở về sáu trăm sáu mươi mốt người, số còn lại chưa trở về, tạm thời không biết đã có chuyện gì, không biết có phải đã bị tổn thất trong trận đại chiến rồi hay không."

Giọng nói kiều mị của nữ nhân nói: "Nhiều mấy người, thiếu mấy người cũng không sao, cứ như vậy đi.

Các ngươi trước hết nghe ta nói.

Chư vị, xét thấy phía bên đối phương xuất hiện cao thủ, ta muốn dùng tiên pháp tăng lên tu vi và thực lực của các ngươi, có khả năng phải chịu đựng đau đớn, các ngươi phải cố gắng chịu đựng.

Khi thấy đau đớn, phải nhớ kỹ, đừng có thi pháp chống lại, hãy thuận theo tự nhiên."

Vừa nghe nói có thể nhanh chóng gia tăng tu vi và thực lực, đám người đang quỳ đều trở nên hưng phấn vô cùng, đồng thanh kêu lên cảm tạ, "Cẩn tuân tiên dụ."

"Bắt đầu đi."

Giọng nói kiều mị cất lên một câu có vẻ biếng nhác, đôi mắt hẹp dài xanh lam trong trẻo nhìn chăm chú vào đám người phía dưới, hai mắt dần dần mở to, dần dần trợn tròn.Hỏa diễm xanh lam rực cháy bắt đầu lắc lư dữ dội, từ trong những cây cột chạm rỗng ở xung quanh và những lỗ thủng trên mặt nền cuồn cuộn toát ra những luồng tà khí như mãng như long, đám tà tu đang quỳ cũng cảm thấy được tà lực trong cơ thể mình trở nên xao động, giống như đang phản ứng với thứ gì đó, thu hút từng luồng tà khí uốn lượn lờ bay đến, bọn họ để mặc cho những tà khí đó tùy ý xâm nhập vào trong cơ thể mình.Chỉ còn lại có một mình Tạ Nhi nơm nớp lo sợ quỳ tại đó, kinh nghi xung quanh, những luồng tà khí kia không để ý gì đến cô ta.Đám Ngân Bối viên đang thảnh thơi ở xung quanh dường như bị thứ gì đó làm cho sợ hãi, lũ lượt chạy trốn ra các góc xung quanh, kinh hãi nhìn cảnh tượng tà khí cuồn cuộn dâng trào đó.Đối với đám tà tu mà nói, con đau đớn mà Cửu vĩ hồ đã nói tới rất nhanh, khuôn mặt mỗi người đều nhăn nhúm, run rẩy vì đau đớn, đều đang cố gắng chống chịu.Không bao lâu sau, Trầm Kim Thiền và Cô Dương ở trên đàn tế lần lượt mở mắt ra, dường như là những người trước tiên phát hiện thấy không thích hợp.

Hai người đầy kinh hãi, loạng choạng muốn đứng lên, nhưng phát hiện đã muộn rồi, không còn sức lực để kiểm soát thân thể mình, vừa hơi đứng lên đã ngã ngồi trở lại.Cô Dương run giọng kinh hãi: "Tiên tôn, tha mạng..."

"Tiên tôn..."

Trầm Kim Thiền ngã xuống trên đàn tế, kêu rên.Đôi mắt xanh lam loang loáng đó lạnh lùng và vô tình nhìn chằm chằm bọn họ, không hề dao động."

A..."

Xung quanh, tiếng kêu rên càng ngày càng thảm thiết, giống như luyện ngục.

Tạ Nhi vô cùng kinh hãi phát hiện đám người xung quanh đều đổ nhào xuống, đều đang đau đớn giãy giụa, càng kinh khủng hơn chính là, thân thể của đám người đó dần tan biến với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, giống như những làn khói mù nhiều màu sắc khác nhau, theo tà khí trôi về phía vật treo trên tế đàn.

Bình Luận (0)
Comment