Dữu Khánh không thể không quan tâm hỏi một câu, "Bị hiểu lầm sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?""Tính tình của Nhị ca ta..."
Phượng Tàng Sơn không có nói hết lời, lắc lắc đầu, mọi nhận xét về Nhị ca của mình đều bộc lộ ra trong việc không nói nên lời, "Hắn muốn hiểu lầm ta cũng không thể làm gì được, khi thi đấu, ta thua trong tay hắn, hắn tự nhiên sẽ hiểu rõ ta không muốn tranh với hắn."
Nghe nói như thế, Dữu Khánh liền thở phào nhẹ nhõm, chủ yếu là hắn rất sợ mình chạy đến Phượng tộc sẽ bị cuốn vào chuyện không nên cuốn vào.
Những năm tháng phiêu lưu mạo hiểm lúc trước đã dạy cho hắn một số bài học, thường đi tại bờ sông cuối cùng sẽ có ngày trượt chân, sống sơ sài một chút vẫn tốt hơn.Chí khí hướng lên trời gào thét muốn trở thành kẻ có tiền trước đây đã bị thực tế mài mòn rồi.Tiếp đó, nhóm người phu phụ Phượng Tàng Sơn ngụ lại Đào Hoa cư.
Cao lão Nhị tiếp đãi rượu ngon mỹ thực từng bữa, dốc hết vốn liếng, bởi vì người ta đã chủ động đưa tới cho mình một con đường buôn bán lớn như vậy.Sau khi đã ăn ở, du lịch, mua sắm gần như không thiếu gì nữa, bọn họ quyết định ngày hôm sau lên đường.Còn chưa có ăn cơm xong, nghe nói sắp đi Phượng tộc, Tiểu Hắc liền quấn quít lấy Dữu Khánh cầu xin không ngừng, nhóc con muốn đi theo chơi đùa.Vợ chồng Diệp Điểm Điểm tự nhiên là không có ý kiến gì, sảng khoái đồng ý.Nhưng Dữu Khánh là không muốn mang theo tên nhóc hiếu động này, sợ mang theo sẽ rước tới phiền phức, một côn lúc trước đã đắc tội với thứ tử của tộc trưởng Phượng tộc, mang theo làm gì, sợ không đủ chướng mắt sao? Vì vậy, hắn thỉnh thoảng nhìn sang Ngô Hắc, muốn đổ cho ông ta quản con trai của mình, nào ngờ Ngô Hắc làm như không thấy gì cả.Ngược lại, Cao lão Nhị tương đối thông cảm tâm tình của người làm cha, đối với đứa con trai này, người ta lúc cần đánh thì đánh, lúc phải ép học tập thì sẽ không cho thả lỏng, có khi thậm chí còn dùng dây xích buộc lại ước thúc như chó con.
Kỳ thực không người cha nào muốn làm như vậy đối với nhi tử của mình, nhưng thực sự là hoàn cảnh của U Giác Phụ là như vậy, quả thực không có nơi nào cho con nhỏ của mình chơi đùa.Khi Cao lão nhị nói chuyện với Ngô Hắc thì Ngô Hắc cũng bày tỏ nỗi lòng của mình, từ khi nhi tử có thể bước đi liền một mực chạy nhảy chơi đùa trong sa mạc rộng lớn, đột nhiên lại bị kìm kẹp như thế này, ông ta cũng không nhẫn tâm, nhưng mà không còn cách nào khác, hoàn cảnh hiện tại là như vậy.Cao lão nhị có thể nhận ra được, trong trường hợp không phải đi mạo hiểm, Ngô Hắc rất muốn để cho nhi tử của mình ra ngoài chơi đùa, nhưng bởi vì đứa con nhỏ của mình rất hiếu động và bướng bỉnh nên ông ta không tiện mở miệng mà thôi.Vì vậy, Cao lão nhị chủ động mở miệng, "Lão Thập Ngũ, cũng không phải là đi mạo hiểm, đi Phượng tộc thì có thể xảy ra chuyện gì chứ, một mực nhốt một đứa trẻ nhỏ tại trong lòng đất này cũng không hay, tiện thể dẫn nó theo đi."
Dữu Khánh cười ha hả: "Ông cũng không phải không biết tính cách đặc biệt của tên tiểu tử này? Ta sợ quản không nổi, xảy ra chuyện thì tính sao đây?"Tiểu Hắc lập tức ôm lấy cánh tay của hắn, lắc lắc năn nỉ, "Thập Ngũ thúc, ta sẽ không gây chuyện đâu, thúc dẫn ta đi theo đi."
Diệp Điểm Điểm cười nói: "Có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Yên tâm đi, khi đến Phượng tộc không cần ngươi lo lắng cho nó, ta sẽ tìm hai người đi theo trông chừng, để cho nó thoải mái chơi đùa, ngươi phụ trách mang về là được."
Nghe nói như vậy, Dữu Khánh quay nhìn sang Ngô Hắc, nhưng thấy Ngô Hắc chỉ tập trung uống rượu dùng bữa không có hé răng, hắn đã hiểu được ý của Ngô Hắc, lập tức thở dài, "Được rồi."
Tiểu Hắc tức thì nhảy cẫng lên reo hò không ngớt.Lúc này Ngô Hắc mới lạnh lùng lên tiếng: "Nhớ kỹ, phải nghe lời của Thập Ngũ thúc, nếu không, trở về sẽ cho ngươi nhớ đời."
Tiểu Hắc gật đầu liên tục, "A cha, ta nhất định ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt không để cho ngài thất vọng."
Sau khi cơm no rượu say, mọi người tan cuộc, Dữu Khánh trở về phòng mình, xếp bằng ngồi trên giường thấp dưỡng thần, đồng thời sai khiến Trùng Nhi thu dọn hành lý cho mình.Một mình hắn rất đơn giản, không có bao nhiêu hành lý, nhưng Trùng Nhi lại loay hoay bận rộn trước mặt hắn không ngừng.Trời đã tối đen vẫn còn lau lui lau tới đồ đạc trong phòng, lại còn bưng nước lau chùi sàn nhà, thậm chí cuối cùng còn chủ động xách nước nóng tới giúp Dữu Khánh ngâm nước rửa chân.Dữu Khánh thỉnh thoảng hé mở một bên mắt liếc nhìn hắn ta, nhưng mãi không thấy hắn ta mở miệng nói chuyện, cuối cùng hắn nhấc bàn chân sũng nước, trực tiếp dùng ngón chân kẹp mũi Trùng Nhi, lắc lư hỏi: "Âm mưu trò quỷ gì vậy? Không có chuyện không bợ đỡ xum xoe, nói đi, có chuyện gì?"Trùng Nhi đẩy chân hắn ra, đứng lên, nhấc tay áo xoa xoa mũi, có chút xấu hổ, yếu ớt nói: "Công tử, ta cũng muốn đi theo ngươi đến Phượng tộc chơi, dẫn ta theo đi."
Nói xong lời cuối cùng, ngay cả chính hắn ta cũng không nghe được giọng nói của mình.Hắn ta gọi Dữu Khánh là "Công tử" đã quen rồi, so với các sư huynh khác, hắn ta có vẻ càng thích gọi như vậy hơn, Dữu đại chưởng môn cũng không quan tâm.Nào ngờ Dữu Khánh không cho chút tình cảm nào, hắn trực tiếp phủ quyết, "Ngươi là nhân viên cửa hàng tại U Giác Phụ có trong danh sách trên U Nhai, chạy đến Phượng tộc xem náo nhiệt làm gì, thành thật ở lại U Giác Phụ đi."
Trùng Nhi do dự không nói nên lời, cuối cùng cúi đầu xuống, mặt đỏ lên một hồi, nhìn chằm chằm những ngón tay ướt sũng của mình, lí nhí nói: "Công tử, đã mấy năm rồi ta chưa từng ra khỏi U Giác Phụ, để cho ta ra nhìn xem bên ngoài đi."
Đúng là không phải nói, những lời này thực sự khiến cho Dữu Khánh sửng sốt ngây người.
Hắn suy nghĩ lại một chút, đúng là vậy, một nhóm người lớn nhỏ vậy mà đã đóng đô dưới đất mấy năm không thấy ánh mặt trời bên ngoài.Hắn hơi chút suy nghĩ, cảm thấy đi Phượng tộc cũng không có nguy hiểm gì, lập tức buông lỏng ra, "Ta không có gì phản đối, chỉ là lão Nhị ở lại đây, ngươi đi rồi, bên người hắn liền không còn ai giúp việc trong ngoài ngoài cửa hàng này.
Ngươi hỏi lão Nhị xem có đồng ý hay không.
Nếu như hắn đồng ý, ta sẽ dẫn ngươi đi."
Trùng Nhi tức thì hai mắt tỏa sáng, vô cùng vui mừng nói: "Để ta đi hỏi Nhị ca."
Vừa dứt lời liền quay người."
Quay lại!" Dữu Khánh lớn tiếng gọi lại, chỉ vào chậu nước ngâm chân, "Ngươi định để ta ngâm tới khi nào?""A."
Trùng Nhi tức thì vẻ mặt xấu hổ, nhanh chóng quay lại, ngồi xổm xuống, xắn tay áo lên tiếp tục nắn bóp, rửa chân cho hắn.Thật là thoải mái, Dữu Khánh khoan khoái nằm xuống, để cho hắn ta tùy ý giày vò.Sau khi tỉ mỉ rửa ráy sạch sẽ một đôi chân, lại nhẹ nhàng lau khô nước cho hắn, Trùng nhi mới cẩn thận nhấc hai chân hắn đặt lên giường, cuối cùng bưng nước nhanh chóng rời đi.Với bộ dạng phục vụ chu đáo tận tình đó của Trùng nhi, cũng khó trách mấy người Nam Trúc chế nhạo hắn ta thích tâng bốc, nịnh nọt chưởng môn lão Thập Ngũ.Không bao lâu sau, Cao lão Nhị được Trùng Nhi lôi kéo tới, tự nhiên là nói giúp cho Trùng Nhi, nói rằng để Trùng Nhi đi theo ra ngoài thả lỏng cũng không sao, khi ông ta ra ngoài có việc thì có thể nói Ngô Hắc hỗ trợ trông coi cửa hàng cũng không được, tuy nhiên, các ngươi ra ngoài chơi đùa cũng không thể quá lâu.Dữu Khánh đương nhiên thuận nước đẩy thuyền nói lời đồng ý.
Trùng Nhi tức thì vui mừng khôn tả, dành cả một đêm chuẩn bị hành lý.Sáng sớm ngày hôm sau, Dữu Khánh vừa mới mở cửa ra liền bị Trùng Nhi đang đứng chờ ngoài cửa làm cho giật nảy mình, hắn chỉ vào đống hành lý giống như ngọn núi nhỏ trên lưng Trùng nhi, hỏi, "Ngươi chuẩn bị một đống hành lý như vậy để làm gì chứ?"Trùng Nhi: "Đều là thứ hữu dụng trên đường đi."
Dữu Khánh chỉ vào một cái ghế băng buộc bên ngoài bọc quần áo, kinh ngạc vô cùng, hỏi: "Ngươi mang ghế băng theo làm gì?"Trùng Nhi: "Dùng cho công tử ngồi nghỉ trên đường đi."
"Không phải..."
Dữu Khánh nhịn không được vò đầu một hồi, rồi tiến tới gạt ra nói: "Trực tiếp bay tới bay lui, trên đường không cần ngồi ghế, hơn nữa, đi ra ngoài cần gì phải chú ý quá nhiều như vậy, ném đi ném đi.
Để ta xem ngươi còn mang cái gì, nồi sao? Ngươi tại sao còn mang theo cả nồi nữa chứ? Có bệnh hả? Phượng tộc còn có thể để ngươi bị đói hay sao? Ném đi ném đi..."