Một đống lớn hành lý, lật tới lật lui ném hết thứ này đến thứ khác, trong thời gian ngắn là ném không xong.Dữu Khánh cảm thấy thật khó thể tin nổi, đống hành lý này đâu phải là để rời nhà trong một khoảng thời gian, đây rõ ràng là đang chuyển nhà, nồi niêu xoong chảo, bát đũa gạo muối đều có đem theo, còn có cả các loại y phục thay đổi bốn mùa, các thứ lặt vặt như dầu mắm, nước sốt, tương cà, trà càng không cần phải nói.Sau khi đã ném ra một đống lớn trên mặt đất, Trùng Nhi liền không chịu ném nữa, hắn ta cảm thấy những thứ còn lại đều cần dùng tới khi ra ngoài.
Rốt cuộc, Dữu Khánh phải lấy Nam Trúc ra làm ví dụ, nói rằng mỗi lần ra ngoài, khi cần dùng tới Thiên Lý lang thì lộ phí của Nam Trúc đều đắt hơn người khác rất nhiều, vì sao vậy? Bởi vì Nam Trúc quá mập.
Ngươi vác theo nhiều hành lý như thế, chi phí vận chuyển đủ để ngươi ở bên ngoài mua được không biết bao nhiêu bọc hành lý tương tự?Nghe nói rằng cần phải tốn rất nhiều chi phí vận chuyển, Trùng Nhi hơi chút tính toán chi phí rồi mới nhanh chóng tinh gọn đống hành lý của mình, dù là như thế, trông vẫn còn khá nhiều.Về phần những thứ bị ném trên mặt đất, Trùng Nhi làm sao có thể vứt đi được, hắn ta xin Dữu Khánh chờ mình một lúc, cho hắn ta chút thời gian để thu dọn.
Hắn ta là người từng có những ngày sống quá khổ cực, không đành lòng lãng phí, hắn ta chưa bao giờ bỏ phí một hạt cơm nào trong bát cơm của mình.Thôi, được rồi, Dữu Khánh đành phải chờ hắn ta.
Hắn chắp tay sau lưng đứng ở dưới mái hiên giục Trùng Nhi nhanh tay lên một chút, đừng để mấy người Diệp Điểm Điểm đợi lâu.Một lúc sau, Tiểu Hắc đeo một túi quần áo nhỏ, khiêng cây gậy lớn chạy tới, gào to, "Thập Ngũ thúc, ta đã chuẩn bị sẵn sàng.
Diệp di hỏi thúc khi nào thì xuất phát."
"Sắp rồi sắp rồi."
Dữu Khánh miệng ậm ừ đáp, quay đầu nhìn Trùng Nhi đang luống cuống chân tay vì bị thúc giục, rồi lại quay đầu nhìn Tiểu Hắc với bộ dạng mới, khiến người ta có cảm giác rực rỡ hẳn lên, ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, chỉnh đốn chỉnh tề, đôi giày treo bên hông cuối cùng cũng được nề nếp đeo vào đôi chân, nếu không phải vẫn còn khiêng cây gậy lớn đó, thực sự hoài nghi có phải nhóc con này đã thay đổi tính tình rồi hay không.Có quá nhiều thứ bị ném ra ngoài, trong lúc nhất thời thật khó để sắp xếp chúng vào đúng chỗ, Trùng Nhi sợ mọi người chờ đợi sốt ruột, hắn ta đành phải ôm hết tất cả vào trong phòng, để đó chờ khi trở về sẽ dọn dẹp lại.
Hắn ta hoàn toàn không nghĩ đến việc nhờ người ở lại hỗ trợ xếp dọn.Chẳng bao lâu sau, Dữu Khánh dẫn một lớn một nhỏ ra ngoài tụ tập cùng nhóm người Phượng tộc đang chờ đợi nơi đình viện.Diệp Điểm Điểm lại đang đi vòng quanh nhìn xem cây đào giữa sân, nhìn thấy Dữu Khánh đi tới, nàng ta thốt ra mấy lời kỳ lạ, "Cây đào này của ngươi sống trong hang động dưới lòng đất, hàng ngày không có nhiều cơ hội gặp ánh nắng mặt trời, vậy mà còn tươi tốt hơn cả vườn đào được ta bố trí trận pháp chăm sóc, cây này xanh biếc xum xuê, và đám hoa này nữa, nở thật tươi đẹp."
"Phát triển rất tốt sao?" Dữu Khánh lộ vẻ kinh ngạc, hàm hồ giải thích: "Ta cũng không rõ lí do vì sao, bình thường cũng không ai để ý đến."
Diệp Điểm Điểm suy nghĩ một hồi, nhưng có vẻ cũng không hiểu được, nàng quay đầu lại nhìn thấy Trùng Nhi vác bao hành lý trên lưng chuẩn bị cùng đi, nhịn không được cười nói với trượng phu ở bên cạnh: "Nơi đây không chỉ cây phát triển tốt, ngay cả người cũng phát triển tốt.
Chẳng lẽ là do phong thủy của cửa hàng này sao? Lúc trước là Thiết Diệu Thanh, bây giờ tiểu tử này cũng càng ngày càng thành thục, mặt mày đường nét rõ ràng, càng ngày càng có nét, không phải chỉ tuấn tú kiểu bình thường, đôi mắt ngời sáng này có thể hút người, mỗi khi cười lên, đôi má lúm đồng tiền có thể khiến tâm hồn người ta đều rơi vào trong đó.
Nếu đến tuổi mở lòng, nhắm vào cô nương nào, có lẽ chỉ cần đụng tới là được.
Hắn đi chuyến này, chắc phải bảo các tiểu cô nương Phượng tộc của ngươi tránh một chút, nếu không, họ sẽ thần hồn điên đảo."
Phượng Tàng Sơn nhìn nhìn Trùng Nhi, cũng gật gật đầu nói, "May mà không phải là nữ nhân, nếu không, nói theo cách nói của thế tục các ngươi, sẽ là họa cái gì nhỉ?"Diệp Điểm Điểm cười nói: "Là họa thủy, hại nước hại dân, hồng nhan họa thủy."
Nghe lời nói đùa này, một đám người cười rộ lên, Trùng Nhi bối rối đỏ mặt, trước lúc cúi đầu còn lén liếc nhìn Dữu Khánh một cái.Dữu Khánh chỉ cười bồi một chút, không có ý kiến gì, trước đây hắn cũng cảm thấy ngoại hình Trùng Nhi coi được, nhưng bây giờ ở chung với Trùng Nhi đã quá lâu, hắn không còn có chút cảm giác mới mẻ nào, hắn thực sự không có cảm giác gì với vẻ ngoài của Trùng Nhi.Những người khác của Đào Hoa cư cũng có cảm giác không khác gì hắn, không cảm thấy Trùng Nhi có gì đặc biệt.Sau mấy câu chuyện phiếm, Dữu Khánh vẫy mở một chiếc áo choàng, phủ lên người mình, vành mũ trùm đầu che khuất khuôn mặt, khách cũng cất lời chào tạm biệt Ngô Hắc và Cao lão Nhị.Tiểu Hắc vác cây gậy sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, hăm hở phấn chấn rời đi trước ánh mắt nhìn kỹ sâu thẳm của phụ thân.Lúc này, Tiểu Hắc nghe lời hiếm có, nói đi hướng đông chắc chắn sẽ không rẽ về phía tây, có lẽ bảo nó lên núi đao xuống biển lửa, nó cũng sẽ không cau mày."
Lão Hắc, bây giờ hai chúng ta xem như được yên tĩnh rồi."
Cao lão Nhị chợt vỗ vỗ vai Ngô Hắc, bộc lộ cảm xúc.Trên đường phố U Giác Phụ, giống như Diệp Điểm Điểm đã nói hai ngày trước, quả nhiên xuất hiện rất nhiều người ăn mặc trang phục bộ lạc.
Nhóm người bọn hắn đi ở trên đường phố cũng không quá nổi bật, nhưng đối với Dữu Khánh mà nói, cho dù giấu mình trong áo choàng, đây cũng là lần hiếm có hắn công khai rời đi.May mà lần này có người của Phượng tộc đi cùng, và hắn cũng không phải đi làm chuyện gì lén lút, cho nên thản nhiên không sợ.Ra khỏi U Giác Phụ, nhóm người tiếp xúc với một đám Thiên Lý lang, sau khi thống nhất xong giá cả, bọn hắn cưỡi lên phi kỵ lao vút lên không trung, bay đi xa.
Tiểu Hắc ở trên trời hoan hô...Đại Hoang Nguyên, một nơi nhân khẩu không ít nhưng vẫn chưa bị thế tục hóa.Không giống như những khu vực khác, sau khi xuất hiện cường giả liền có tham vọng nhất thống thiên hạ, mở mang lãnh thổ, thu nạp mọi người làm thần dân, phân chia bách nghiệp, Cẩm quốc và Ân quốc đều xuất hiện theo cách này.
Đại Hoang Nguyên thì không giống như vậy, mặc dù cũng xuất hiện cường giả có thể ngang vai ngang vế với các cường giả kia trong thiên hạ, nhưng vẫn không áp dụng thủ đoạn thuần phục, vẫn duy trì phong cách như cũ, tiếp tục phát triển, sinh tồn theo phương thức bộ lạc.Quy tắc của thế giới bên ngoài vô dụng tại nơi này, theo lời của vị Đại tộc trưởng ở vùng đất này, người đi ra ngoài phải tuân thủ quy tắc của bên ngoài, người tiến vào đây cũng phải tuân thủ quy tắc của Đại Hoang Nguyên!Nơi này là vùng đất ngoài thế tục, không tồn tại Hiệp ước Năm mươi dặm giữa Yêu và Người.Mặt đất nơi này mở rộng cho tất cả, bầu trời nơi đây cũng vậy.
Tại nơi đây, bất kể ngươi có tư cách Thiên Lý lang hay không ngươi đều có thể bay lượn tự do.
Đương nhiên, các quy tắc bảo vệ Thiên Lý lang và Thiêu Sơn Lang tại thế giới bên ngoài cũng không có hiệu lực tại nơi đây, dám đến nơi đây buôn bán phải có được bản lĩnh thật sự.Tương tự, quy tắc của U Giác Phụ cũng vô hiệu tại nơi này.Vì vậy, trên đường đến đây, Dữu Khánh nhiều lần dặn dò Trùng Nhi và Tiểu Hắc nghìn vạn lần không được xằng bậy tại nơi này, chủ yếu là căn dặn Tiểu Hắc, nơi đây không phải như Ảo Vọng lần trước, thân phận U Giác Phụ của các ngươi không có ích gì tại nơi này, U Nhai sẽ không đến đây can thiệp giúp ngươi.Đây là một khu vực thế ngoại, duy trì tương đối nguyên thủy, Dữu Khánh ngưỡng mộ đại danh đã lâu, là lần đầu tiên hắn đến đây.Đất đai bao la, núi non kéo dài như rồng nằm, như hổ cuộn, rừng già như biển, cổ thụ sừng sững vút trời, đầm rộng sương bay, mặt hồ trong như gương, thác nước rộng hẹp đua tranh cất tiếng, mãnh thú hoặc lao nhanh hoặc rình rập hoặc gầm thét, nơi có khói lửa con người, không ít người giơ tay chỉ trỏ những con chim to từ trên trời giáng xuống.Chim to hạ xuống trên khu vực đất trống, một đám người tụ tập ùa đến, vây quanh nhóm người Phượng Tàng Sơn vừa nhảy xuống.
Đây là một bộ phận tộc nhân Phượng tộc định cư tại đây.Phượng tộc sống phân bố tại sáu dãy núi tại vùng này, nên tổng cộng có sáu vị sơn chủ.
Một vị sơn chủ trong số đó là tộc trưởng của Phượng tộc, tên là Phượng Kim Kỳ, chính là phụ thân của Phượng Tàng Sơn, một trong số những cao thủ cảnh giới Cao huyền hàng đầu tại Đại Hoang Nguyên.Nơi nhóm người đáp xuống tên là Thúy Vũ hồ, Phượng Tàng Sơn là thủ lĩnh nơi đây, một vùng quanh đây đều là do gã làm chủ quản lý, thủ hạ có hơn nghìn người.
Toàn bộ Phượng tộc có ba mươi sáu vị thủ lĩnh tương tự như vậy.
Tại Đại Hoang Nguyên, đây được coi là một bộ tộc tương đối lớn.Một đống hàng háo mua về và hành lý mang đến đều được tộc nhân Phượng tộc nhiệt tình chủ động mang giúp.Như Diệp Điểm Điểm đã nói trước đó, có không ít cô nương Phượng tộc đổ dồn ánh mắt nóng bỏng tới trên mặt Trùng Nhi, có người không kiêng nể gì cả, có người thì âm thầm quan sát, có người thậm chí còn đỏ mặt nhìn hắn ta.
Dữu Khánh đã nhận ra được điều này, muốn không nhận ra cũng khó, rõ ràng là được đối xử khác biệt.Hắn lập tức có phần hối hận, hối hận không nên dẫn Trùng Nhi đi theo đến đây, rõ ràng đã đoạt mất sự nổi bật của hắn, hắn cảm thấy dẫn Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết ra ngoài tốt hơn, chỉ có mình hắn dễ coi.May mà Phượng tộc đông người, cho dù bị phân biệt đối xử như thế nào, ít nhất vẫn có nhiều người lớn tuổi, ông lão, bà lão nhiệt tình đón tiếp hắn.Tiểu Hắc không có nhiều suy nghĩ phức tạp như vậy, nhóc con cười toe toét khoe hàm răng trắng và vẻ mặt hồn nhiên chân chất.
Cậu ta nhớ kỹ lời dặn dò của phụ thân trước lúc rời nhà, gặp người khác thì phải tươi cười chào, kiểu như "Tỷ tỷ khỏe, ca ca khỏe, thúc thúc khỏe", cái miệng nhỏ ngọt ngào rất được người ưa thích."
Huynh đệ, các ngươi đến nơi nghỉ cất hành lý trước đi.
Ta thu xếp một số công việc rồi sẽ quay lại."
Phượng Tàng Sơn dặn dò một câu, phất tay ra hiệu cho các tộc nhân chiêu đãi cho tốt.Hai người lớn một trẻ nhỏ lập tức được dẫn đến nơi ở dành cho khách quý trong vòng vây mọi người.
Một nơi ở nhìn ra hồ, một căn nhà sàn hai tầng sang trọng ở trên sườn núi, kết cấu bằng đá và gỗ, rõ ràng có sự pha trộn phong cách của thế tục bên ngoài, so với những căn nhà gỗ đơn giản của Phượng tộc ở xung quanh, đẳng cấp cao hơn không biết bao nhiêu lần.Đối diện cửa chính là Thúy Vũ hồ.
Hồ nước giống như được bao quanh bởi một vòng ruy băng màu sắc rực rỡ.
Những tảng đá nhẵn bóng lấp loáng nhiều màu sắc dưới ánh mặt trời rạng rỡ.
Mặt hồ tựa như một viên ngọc bích, phản chiếu bầu trời xanh lam mây trắng, làm cho mấy người Dữu Khánh cảm thấy sảng khoái vui vẻ đứng trước cửa nhà ngắm nhìn một hồi lâu.Các loại đồ đạc, giường chiếu trong nhà hiển nhiên cũng dựa theo phong cách thế tục.Bọn hắn vừa mới thu xếp xong nơi ở không bao lâu, phu phụ Phượng Tàng Sơn liền đi đến, cùng đi theo bọn họ là hai con chim to lớn, ánh mắt hung dữ, chúng từ trên trời giáng xuống, đây là phi cầm tọa kỵ do Phượng tộc tự thuần dưỡng.Hai vợ chồng đến đây cũng không ngoài việc gì khác, có chút thành ý luôn không phải chuyện xấu, nếu Dữu Khánh đã tới đây rồi, tốt nhất là trước tiên đi bái kiến tộc trưởng.Dữu Khánh đương nhiên không dám từ chối, Trùng Nhi lập tức đuổi theo, muốn đi cùng, phu phụ Diệp Điểm Điểm cảm thấy việc này không thành vấn đề, vì vậy Dữu Khánh mang theo Trùng Nhi, cùng cưỡi một con phi cầm bay đi.Về phần Tiểu Hắc, Diệp Điểm Điểm trực tiếp sắp xếp một nam một nữ đi theo, để cho nhóc con thoải mái chơi đùa.
Tiểu Hắc lập tức lao về phía hồ nước.Cần sử dụng đến phi cầm để di chuyển, khoảng cách tự nhiên sẽ không gần, Thúy Vũ hồ cách Phượng đầu lĩnh, trung tâm của Phượng tộc, đến mấy chục dặm đường núi, bay khá lâu mới đến nơi.Nơi gọi là Phượng đầu lĩnh chính là một đỉnh núi nhọn hướng nghiêng lên trời, giống như đầu một con chim quan sát những thăng trầm trong cuộc sống, trên đầu có một cây cổ thụ khổng lồ, giống như là lông mào của con chim.Trên tán cây có không ít ngôi nhà trên cây, dưới những rễ cây nổi lên mặt đất có những hốc cây rỗng, có người ra ra vào vào, cũng có những đứa trẻ chơi đùa ầm ĩ.Khi phi cầm tọa kỵ đáp xuống, Phượng Tàng Sơn ra hiệu cho Dữu Khánh đợi một lát, gã cần đi thông báo trước.
Sau đó, gã một mình đi vào trong hốc cây.Sau khi quan sát xung quanh một vòng, Dữu Khánh nhẹ giọng hỏi, "Tộc trưởng Phượng tộc ở tại nơi này sao?"Diệp Điểm Điểm ưỡn bụng bự đứng bên cạnh, gật đầu, rồi nhỏ giọng nhắc nhở: "Một lát nữa gặp tộc trưởng không cần căng thẳng, cứ thoải mái ứng đối là được.
Chắc hẳn không có vấn đề gì lớn."
Dữu Khánh trong lòng thầm nói, gặp một tu sĩ Cao Huyền mà thôi, có gì mà phải căng thẳng?Ba người cứ như vậy lặng im chờ đợi một hồi, Dữu Khánh cảm thấy có chút không thích hợp, chỉ là đi vào thông báo mà thôi, làm sao lại mất nhiều thời gian như vậy, hắn không khỏi quay sang nhìn Diệp Điểm Điểm, kết quả phát hiện thấy Diệp Điểm Điểm cũng đang cau mày.Tiếp tục đợi một lúc sau, mới thấy Phượng Tàng Sơn mặt mày sa sầm đi ra, sắc mặt rõ ràng rất khó coi.