Hồ nước long lanh trong cảnh đêm, sơn nữ ca hát bên đống lửa, dáng người vui vẻ phong tình.Tiểu Hắc chạy đến trước một bước đang vung tay múa chân trước mặt A Hoàn, há miệng ra liền, "A a a a a, nha nha nha nha nha, a a a..."
phụ họa tiếng ca hát của cô ta.Chân trần nhảy loạn, há mồm gào to, Tiểu Hắc lập tức làm rối loạn giai điệu ưu mỹ của A Hoàn, cũng may mà Tiểu Hắc vừa nghe thấy giọng hát của cô ta không còn dễ nghe liền không còn hứng thú nữa, cậu nhóc xoay người nhìn đống lửa, đôi mắt sáng lên, rồi trực tiếp chạy đến chơi với lửa, nó dốc sức cho thêm củi vào đống lửa.Khi Dữu Khánh và Trùng Nhi đi đến ngồi xuống bên cạnh đống lửa, A Hoàn khôi phục lại giọng ca đa tình và động lòng người của mình.A Hoàn vừa ca hát vừa đi đến trước mặt Dữu Khánh, chủ động đưa tay mời hắn cùng múa hát.
Những nữ nhân khác của Phượng tộc hùa theo cùng nhau reo hò cổ vũ hắn.
Dữu Khánh liên tục xua tay biểu thị không muốn, thỉnh cầu bỏ qua cho hắn."
A a a..."
Thấy A Hoàn đến mời bọn hắn cùng ca múa, Tiểu Hắc đang liên tục thêm củi vào đống lửa lại thuận miệng ê a cất lên mấy tiếng hát trợ hứng, bộ dạng như muốn cho thấy ta biết ca hát, nhưng nó chỉ nhận được những ánh mắt khinh thường, không ai mời nó, vì vậy nhóc con lại tiếp tục công việc chăm sóc đống lửa của mình.Thấy Dữu Khánh một mực từ chối, A Hoàn không miễn cưỡng nữa, cô ta di chuyển đến trước mặt Trùng Nhi, vừa lắc lư nhảy múa vừa ca hát, đồng thời cúi xuống chụp lấy tay Trùng Nhi, Trùng Nhi cũng xua tay từ chối, nhưng lại bị các nữ tử khác ồn ào ùa đến kéo lên, đẩy vào trong lòng A Hoàn.Trùng Nhi bối rối, nhanh chóng lùi lại, nhưng mấy cô gái này dây dưa mãi không tha, không ngừng xô đẩy A Hoàn và Trùng Nhi, hai người bị xô đẩy không ngừng va chạm vào nhau, hết va chạm thân thể đến va chạm mặt mũi, bờ môi gần như chạm nhau rồi.Nhìn bộ dạng chân tay luống cuống của Trùng Nhi, chút ria mép của Dữu Khánh nhếch lên, hắn cười khoe hàm răng trắng bóng, chớp chớp mắt nhìn xem náo nhiệt.May mà có Tiểu Hắc hỗ trợ, giải tỏa sự bối rối của Trùng Nhi.Tiểu Hắc ném hết tất cả củi khô ở bên cạnh vào trong đống lửa, khi đống củi đó bén lửa, ngọn lửa bùng lên cao, đốm lửa nổ tí tách văng tung tóe ra xung quanh, lại thêm sức nóng bỏng rát khiến cho bất cứ ai, dù nam hay nữ đều không chịu nổi, lúc này đã không thể duy trì được ca hát nhảy múa nữa, tất cả ào ào hét to bỏ chạy.Bầu không khí lãng mạn phong tình ngay tại chỗ biến thành chạy trốn hỏa hoạn, đã bị Tiểu Hắc phá hỏng đi như thế.Tiểu Hắc chạy ra xa, quay nhìn cảnh tượng ngọn lửa vút cao, đốm lửa bắn tung tóe lên không trông rất ngoạn mục, khung cảnh này khiến cho tâm tình cậu nhóc rất phấn khích và kích động, nó ngửa mặt lên trời ca vang, tiếng ca như tiếng gào thảm thiết, "A a a..."
Nó phấn khích đến mức vung vẩy tay chân, tiếng gào không đủ để phát tiết hết tâm tình của mình, cậu nhóc lập tức duỗi tay chụp lấy cây đại bổng phía sau lưng, bắt đầu khoa tay múa chân.Vừa mới được gợi lên một chút hào hứng thì bị nhóc con phá hủy, Dữu Khánh bực bội đứng ở phía bên kia đống lửa, chỉ tay chửi mắng Tiểu Hắc đang đứng nơi đó ra sức vung tay múa chân, nói là sẽ ném Tiểu Hắc vào lửa nướng chín, nói là không nên mang tên nhóc quậy phá này ra ngoài.Tay nắm tay chạy đến một bên, A Hoàn co rúm ở trong lòng Trùng Nhi, bộ dáng có vẻ rất hoảng sợ, thỉnh thoảng ngẩng đầu, len lén quan sát Trùng Nhi nhìn Tiểu Hắc lắc đầu thở dài, ánh mắt trìu mến ẩn tình, đôi môi mím lại, dường như đang tận hưởng cảm giác ôn nhu này.May mà sau đó Trùng Nhi cũng kịp phản ứng lại, nhìn người trong vòng tay mình, hắn ta giật nảy mình nhảy lui như bị rắn cắn.Rất nhanh sau đó, Tiểu Hắc dường như đã nhận ra được mình gây ra họa.Người đàn ông nho nhỏ, một người làm một người chịu, nhóc con lập tức chạy tới hồ nước, nhảy vào trong nước, vận công hất tung từng đám nước về phía đống lửa.Nước được hất lên hơi bị nhiều, thế lửa nhanh chóng được khống chế, nhưng sau đó lửa cũng bị dập tắt hoàn toàn, dưới ánh trăng sao, mùi khói khét lẹt khó ngửi bốc lên, bầu không khí phong tình dưới màn đêm bỗng trở nên mịt mù khói lửa, từng đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Tiểu Hắc.Tiểu Hắc không vui chơi nữa, ném đại bổng lên, biến thành côn trùng vỗ cánh, nhóc con nhảy lên chụp lấy chân côn trùng, bay vào trong bầu trời đêm, tránh khỏi đám người Dữu Khánh, sau khi bay một nửa vòng hồ, nhóc con mới bay trở về Thúy Bích lâu.Sau đó, những người khác cũng chỉ có thể chia tay, một buổi tụ hội tưng bừng quanh đống lửa kết thúc như vậy.Sáng sớm hôm sau, A Hoàn lại chủ động tới cửa, không thèm để ý đến Dữu Khánh và Tiểu Hắc, cô ta trực tiếp tìm đến chỗ Trùng Nhi, nói là đến cảm tạ được Trùng Nhi giải cứu tối hôm qua.Tất nhiên, không phải chỉ nói lời cảm tạ suông, cô ta mang đến một giỏ trái cây tươi roi rói, vừa nhìn qua liền biết vừa mới được hái từ trên núi đem xuống, vẫn còn vương theo những giọt sương.Giải cứu tối hôm qua? Trong lúc Dữu Khánh và Trùng Nhi còn đang suy nghĩ chưa ra hành động nào tối hôm qua là giải cứu thì Tiểu Hắc đã nhận giúp giỏ trái cây dại, trực tiếp ôm đến trước mặt Dữu Khánh, tươi cười lấy lòng, nói: "Thập Ngũ thúc, cho thúc."
Có thể nói là ánh mắt đầy mong đợi, hi vọng hắn có thể vui vẻ nhận lấy.Chuyện tối hôm qua, nhóc con cảm thấy rất có lỗi, nịnh nọt Dữu Khánh tự nhiên là hi vọng Dữu Khánh không nên giận nó nữa.Dữu Khánh hiểu ý của nó, nhưng vẫn nhịn không được nhướng mày, vuốt vuốt chút ria mép bên môi nhìn tiểu tử trước mắt, ngay trước mặt người ta lấy đồ mà người ta vừa tặng người khác để đưa cho mình, làm vậy mà nhìn được ư?Hắn liếc mắt về phía A Hoàn, thấy A Hoàn và Trùng Nhi đang sửng sốt nhìn chằm chằm về phía này.Thấy hắn do dự, Tiểu Hắc thò bàn tay rảnh vào trong giỏ cầm lấy một quả, trực tiếp cắn một miếng rộp rộp nhai, nếm xong thì gật đầu liên tục nói: "Thập Ngũ thúc, ăn ngon, thúc nếm thử đi."
Làm cái quái gì vậy chứ, Dữu Khánh trừng nó một cái, đưa tay giật lấy cái giỏ, thuận tay đẩy Tiểu Hắc liên tục lảo đảo lùi lại, trực tiếp đẩy tên nhóc chướng mắt này ra khỏi cửa, sau đó đặt giỏ trái cây ở trên bàn bên cạnh Trùng Nhi.May mà A Hoàn không có bất kỳ biểu hiện gì tỏ vẻ khó chịu, cô ta khách sáo với Trùng Nhi mấy câu sau đó vui vẻ rời đi.
Khi ra đến ngoài cửa, cô ta còn xoa xoa đầu Tiểu Hắc để bày tỏ sự thân thiện của mình.Đang ăn trái cây, Tiểu Hắc ngửa đầu lên nhìn cô ta, rồi đột nhiên nói ra một câu, "Tỷ không có mặc quần."
Cái gì? Đứng ở trong phòng, trong mắt Dữu Khánh và Trùng Nhi đều hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó Dữu Khánh nhanh chóng lướt ra khỏi phòng, chụp lấy Tiểu Hắc do chính tay mình vừa đẩy ra ngoài kéo lại vào trong phòng, rất sợ Tiểu Hắc hội sẽ nói ra lời tục tĩu gì đó ngay trước mặt A Hoàn.Hắn có sự lo lắng này đương nhiên là có nguyên nhân, phải trách đám nữ tử oanh oanh yến yến, ăn mặc xinh đẹp tại U Giác Phụ kia, bọn họ không làm chuyện tốt, cố ý dạy bậy bạ cho Tiểu Hắc.