May mà lời nói trẻ con không quá cố kỵ, ít nhất, A Hoàn không có đặt nặng, cô ta thoáng nhìn Trùng Nhi rồi bước chân vui vẻ rời đi.Không bao lâu sau, Diệp Điểm Điểm cũng tới, muốn dẫn Dữu Khánh đi xem vườn tiên đào mà hắn gửi đến trồng nơi đây, Phượng Tàng Sơn có việc, lần này không có phụng bồi.Là đồ của mình, lại còn đổ vào rất nhiều tiền, hắn tất nhiên là phải đi xem, vì vậy hắn liền đi cùng Diệp Điểm Điểm đến một thung lũng nhìn như một cái chảo cách đây mấy dặm, thăm lại những cây tiên đào mà hồi đó mình đã đưa đi.Chầm chậm thả bước trong vườn nhìn xem, hắn nhận thấy những cây tiên đào này phát triển cũng không tệ lắm, hoa đào nở rộ tươi tắn, nhìn rất đẹp, nhưng giống như Diệp Điểm Điểm đã nói, quả thực không có thần thái như cầy đào tại Đào Hoa cư.Dữu Khánh biết rõ lí do vì sao, nhưng không thể nói cho nàng biết.Hiện tại, điều mà Diệp Điểm Điểm lo lắng nhất là, đào đã nở hoa thật lâu rồi, nhưng không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể kết quả, càng không biết khi nào quả mới có thể chín, điều này có nghĩa là cần phải duy trì đầu tư liên tục, nàng ta lo lắng thay cho Dữu Khánh.Dữu Khánh chỉ là thiếu tiền, chỉ muốn có được kinh nghiệm trồng tiên đào, chứ thực ra hắn không quá quan tâm tới mấy chuyện kiểu như khi nào đơm hoa kết trái.
Hắn bỏ qua kháng nghị của mọi người, quyết tâm giữ lại những cây tiên đào này không phải vì nóng lòng được ăn quả đào, mà là muốn tạo ra một niềm hi vọng cho tương lai của Linh Lung quan.Những người khác cân nhắc lợi hại rồi đưa ra ý kiến phản đối cũng không sai, chi phí đầu tư quá lớn, giống như một cái động không đáy, bọn họ đều cho rằng không đáng để trả giá như vậy, ngay cả tiểu sư thúc cũng phản đối.Nhưng mọi người đứng ở vị trí khác nhau, hắn là Chưởng môn của Linh Lung quan, tất nhiên không thể dùng lập trường cá nhân để xem xét các vấn đề trước mắt chỉ cho bản thân mình, Linh Lung quan giao cho hắn thân phận tất nhiên hắn phải vì Linh Lung quan mà đưa ra kế hoạch lâu dài.Cả một đám sư huynh đệ đều là người hưởng lợi từ tiên đào, nếu không phải nhờ có những tiên đào đó, thật sự không biết phải chờ đến tháng năm nào tu vi của bọn hắn mới có thể lặn lội đến Huyền cấp.
Cho nên, là Chưởng môn Linh Lung quan, thử hỏi hắn làm sao có thể dễ dàng từ bỏ những cây tiên đào này? Đây chẳng khác nào là căn cơ của Linh Lung quan, thậm chí còn giá trị hơn cả việc tích trữ tiền, nếu thật sự từ bỏ dễ dàng như vậy, là không có trách nhiệm đối với tương lai của Linh Lung quan a!Hắn không thể không làm hết sức mình.Đảo một vòng cưỡi ngựa xem hoa, không thiếu một cây nào, trừ điều đó ra thì không nhìn ra có gì đặc biệt, vòng vòng vèo vèo một hồi nữa rồi rời đi.Mấy ngày sau đó, mấy người Dữu Khánh mặc sức ăn uống vui chơi, đi dạo khắp nơi, nhiều nhất là đích thân Diệp Điểm Điểm bồi tiếp, còn Phượng Tàng Sơn thì không thấy bóng dáng ở đâu, Dữu Khánh có thể thông cảm cho gã, dù sao, thi đấu nội bộ trong Phượng tộc sắp diễn ra đến nơi rồi, người ta là đầu lĩnh một phương, không thể bồi hắn dạo chơi hàng ngày.Trong khi đó, nữ nhi của Phượng Tàng Sơn thì rất nhiệt tình, thường xuyên chạy đến để bày tỏ lòng biết ơn về việc được "Cứu giúp" đêm hôm đó, nhiệt tình đến mức Dữu Khánh có thể dễ dàng nhận ra được cô ta rõ ràng có ý với Trùng Nhi.
Cách bày tỏ của những cô gái bộ tộc này thực sự là rất trực tiếp, thường xuyên xông vào phòng Trùng Nhi, thậm chí trong đêm tối vẫn dám ở lại trong phòng Trùng Nhi, cho dù kẻ ngốc đều có thể nhận ra được.Việc này khiến cho Trùng Nhi sợ hãi quá chừng, sợ đến mức không dám ở một mình, vì vậy Trùng Nhi đến ngủ chung phòng với Dữu Khánh.Dữu Khánh cũng nhắc nhở Trùng Nhi phải vững vàng, Phượng Tàng Sơn nhiệt tình mời chúng ta đến đây, không chỉ giúp đỡ chúng ta, còn chiêu đãi ăn ngon uống mát, nếu như ngươi không kiềm chế được đi ngủ với con gái của người ta thì sao được chứ? Hắn mạnh mẽ yêu cầu Trùng Nhi nhất định phải giữ cho tốt lưng quần của mình, vì vậy, hắn mặc kệ cho Trùng Nhi ngủ chung trong phòng mình.Một toàn nhà Thúy Bích lâu to như vậy, nhưng ba người lại dồn hết vào trong một căn phòng.Trên Phượng đầu lĩnh, một lão giả Phượng tộc hói đầu, da ngăm đen, đeo khuyên tai lướt đi giữa những tán cây, cuối cùng lắc mình tiến vào trong một hốc cây giữa chạc cây lớn nhất.Các bảo vệ cửa vào của Phượng tộc dồn dập khom người hành lễ, bởi vì lão giả hói đầu này là Hành tẩu bên cạnh Tộc trưởng, tựa như quản gia trong thế tục, suy nghĩ cũng có thể biết được địa vị của ông ta, xưng là A Lạc Công.Hốc cây lớn như đại sảnh trong cung điện, bày biện đủ các loại trang trí, đặc biệt dễ thấy các loại xương thú, chỉ là càng đi vào trong ánh sáng càng mù mờ.Ở chỗ sâu trong đại đường, trên ba bậc cấp có một chiếc ghế bằng xương thú to rộng, phủ da thú với lớp lông nhung dày mịn, một lão giả tóc hoa râm đội một chiếc mũ lông vũ nhiều màu sắc.
Ông ta ngồi tựa trong ghế ngủ mê man, trên người đắp một tấm da thú lông dày mịn bóng loáng màu đỏ tươi.Đây chính là Tộc trưởng của Phượng tộc, Phượng Kim Kỳ, ánh lửa trong chậu than trước mặt bập bùng rọi lên khuôn mặt già nua và nhăn nheo của ông ta, hơi thở trầm và dài, khiến cho bầu không khí trong đại sảnh có cảm giác ngột ngạt kiềm chế, như thể tất cả mọi thứ xung quanh đều phải ngước nhìn hơi thở của ông ta.Thiếu nữ ngồi quỳ trước chậu than thỉnh thoảng lại cẩn thận cho thêm củi vào, nỗ lực hết sức để không gây ra tiếng động.A Lạc Công đi tới trước chiếc ghế xương thú, lấy ra một tờ giấy, nhẹ giọng gọi, "Tộc trưởng, quý khách sẽ tới sớm."
Phượng Kim Kỳ đột nhiên giống như ngừng thở, chậm rãi mở ra một khe mắt hẹp, để lộ ánh mắt sâu thẳm và trang nghiêm, ngón tay gầy như cành khô nhô ra khỏi tấm da thú, kẹp lấy tờ giấy nhìn xem, sau đó hơi cau mày, cất lên giọng nói già nua: "Thiện Tri Nhất muốn đến sớm...
Quy Kiếm sơn trang của hắn rất rảnh sao?"Thiện Tri Nhất mà ông ta nói tới, chính là Trang chủ của Quy Kiếm sơn trang, cũng là cao thủ cảnh giới Cao Huyền, danh chấn thiên hạ, quen biết với Phượng Kim Kỳ.
Nghe nói Đại Hoang Nguyên sắp tổ chức "Đại Hoang tự", lúc trước Thiện Tri Nhất đã bắt chuyện trước, muốn đến đây mở rộng tầm mắt, Phượng Kim Kỳ tất nhiên không từ chối, chỉ là không nghĩ tới bây giờ lại truyền tin đến, nói muốn đến đây sớm hơn.A Lạc Công hơi khom người, "Không biết."
Ông ta cầm tờ giấy trả lại, "Sự kiện 'Đại Hoang tự' là chuyện hơn nửa tháng sau, mấy vị khách hiếm đến này lài từng người chạy đến sớm là có ý gì? Ta cũng không biết 'Đại Hoang tự' sẽ như thế nào, bọn họ lấy hưng phấn ở đâu ra chứ, sự kiện này thú vị đến như vậy sao?"A Lạc Công: "Sự kiện 'Đại Hoang tự' chỉ giới hạn cho mỗi tộc mang theo mười người ngoài, nếu khách còn tiếp tục tới như vậy, e rằng không dễ sắp xếp."
Phượng Kim Kỳ ậm ừ nhắm mắt lại, "Khách tới thì chiêu đãi cho tốt.
Ta không quan tâm sẽ đưa theo ai.
Quá nhiều người thì để cho bọn họ tự thương lượng với nhau."