6.
Sau khi tin tức đó được công bố, tôi mỗi ngày đều cuộn tròn ở nhà, còn yêu cầu Thời Đình cùng tôi ở yên một chỗ.
Thời Đình thực sự có thể xử lý được Hứa Tống Liên, nhưng trên đời này có rất nhiều người lợi hại, lỡ như có kẻ làm hại được Thời Đình thì sao? Tôi kiên quyết không để Thời Đình và Liễu Tiên ra ngoài tìm Hứa Tống Liên, sau đó tôi vừa thuyết phục hai người họ vừa chuẩn bị chuyển nhà.
Tuy nhiên, tốc độ của Hứa Tống Liên nhanh hơn tôi tưởng rất nhiều. Ngày hôm sau, khi tôi vừa thu dọn xong đồ đạc, đang định đi ra sân bay, thì thấy xe của Hứa Tống Liên dừng ngay dưới lầu nhà tôi.
Chiếc Maybach màu sắc của Hứa Tông Liên đậu dưới khu nhà tồi tàn này, và ngay lúc tôi đứng trên ban công nhìn thấy, ánh nắng mặt trời tháng tám đột nhiên trở nên lạnh buốt như băng.
Thời Đình đứng bên cạnh tôi, vỗ nhẹ bả vai tôi.
“Đừng sợ, chuyện em lo lắng sẽ không xảy ra đâu. Nhà họ Hứa làm nhiều điều sai trái, chắc chắn sẽ tự chuốc lấy diệt vong. Bọn họ cũng đến lúc hết thời rồi.”
Câu nói này nghe ra có phần như “trời xanh diệt nhà Vương”, nhưng Liễu Tiên và Bạch Tiên bên cạnh lại cùng gật đầu đồng ý.
“Đúng vậy, thiên đạo công bằng, cô cứ yên tâm, ngoan ngoãn ở trong nhà. Bạch Tiên ở lại với cô, còn ta và Thời Đình xuống dưới giải quyết.”
Nói xong, Thời Đình và Liễu Tiên mở cửa bước ra.
Hứa Tống Liên đứng ngay ngoài cửa. Hắn trông hốc hác hơn nhiều so với mấy ngày trước, ánh mắt phủ kín tơ máu màu đỏ.
Hắn nhìn tôi trước, sau đó quay sang nhìn Thời Đình.
Khi khuôn mặt Thời Đình lạnh lại, vẻ tươi cười thường ngày của “chú cún vui vẻ” biến mất, chỉ còn lại sát khí sắc bén.
Nhưng loại sát khí này không làm tôi thấy khó chịu, nhưng hơi thở trên người Hứa Tống Liên lại khiến tôi cảm giác đau đầu và buồn nôn dữ dội.
Bạch Tiên đậu trên vai tôi, dùng mỏng vuốt nhỏ chạm vào dái tai tôi.
“Cô nhạy cảm với từ trường, từ trường của hắn quá tệ, cô bị ảnh hưởng là chuyện bình thường thôi."
Hứa Tống Liên cười lạnh một tiếng.
“Tôi cứ tưởng cô thanh cao lắm cơ, cuối cùng chẳng phải vẫn rước về một gã đàn ông không nghề nghiệp ở nhà mình sao? Cô nghĩ cô trốn được à? Để tôi nói cho cô biết, mấy kẻ rác rưởi như các người, tôi chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết.”
Nói xong, hai gã cao lớn từ phía sau hắn bước tới. Hứa Tống Liên chỉ vào tôi:
“Đưa cô ta về biệt thự của tôi ở Nam Sơn. Còn thằng kia, đưa lên mạng đấu giá, tôi muốn nó sống không bằng chết!”
Lời nói vô pháp vô thiên, kiêu ngạo đến cực điểm.
Thời Đình cũng cười lạnh một tiếng, khi hai gã cao to tiến tới, anh trực tiếp giơ tay đẩy một cái.
Hai gã đàn ông tổng cộng phải nặng đến bốn trăm cân bị ép thẳng vào tường. Thời Đình nheo mắt cười, nhưng giọng điệu không cười:
“Bổn tiên… Bổn đại gia muốn giết các người chỉ cần một tay, đồ không biết sống chết còn dám lên mặt với ta.”
Liễu Tiên vô cùng ưu nhã mà sột soạt bước đi trên mặt đất, “Bang”, một cái đuôi quất vào mặt Hứa Tông Liên, một đôi đồng tử xanh lam dọc nhìn thẳng vào hắn, ngữ khí lạnh băng dính nhớp.
“Về nói với trưởng bối nhà ngươi, nhân tình mà nhà họ Hứa thiếu ta ba trăm năm trước, đã đến lúc phải trả.”
Thời điểm nhìn thấy Liễu Tiên, Hứa Tống Liên ngây ngẩn cả người. Sau khi Liễu Tiên mở miệng, hắn trực tiếp bị dọa đến mức ngồi bệt xuống đất, hét toáng lên:
“Yêu quái, có yêu quái, cứu mạng, cứu mạng!!”
Người nhà đối diện nghe thấy tiếng động mở cửa ra, giật mình thốt lên:
“Ôi trời, tên điên này không phải bị bắt đi rồi sao? Sao lại được thả ra nữa? Tiểu Mạnh, mau báo cảnh sát đi, loại này thả ra chỉ gây hại thôi!”
Tôi đột nhiên bừng tỉnh khỏi trạng thái “khí phách ngất trời” của Thời Đình và Liễu Tiên, vội gật đầu gọi điện báo cảnh sát.
Hứa Tống Liên lại bị đưa đi lần nữa. Trước khi đi, hắn còn chỉ vào tôi, lặp đi lặp lại rằng có yêu quái muốn giết hắn.
Có vết xe đổ, cảnh sát chỉ cảm thấy hắn đang giở lại trò cũ, bực bội kéo hắn đi, còn nhổ nước bọt lên người hắn.
Ba ngày sau, Hứa Tống Liên vẫn không được thả ra, nhưng trước cửa nhà tôi lại xuất hiện ba người của nhà họ Hứa.
7.
Người dẫn đầu là một ông lão tóc bạc trắng, râu bạc trắng, phía sau là một nam một nữ, có vẻ là con trai và con gái của ông ta.
Tôi mở cửa, Thời Đình đứng bên cạnh tôi, còn Liễu Tiên đang nằm trên vai tôi.
Ông lão rụt người lại, vội vàng cúi người, chắp tay cung kính chào tôi:
“Lão già này đến đây thay mặt đứa cháu bất hiếu tạ tội với các vị tiên gia. Nó còn trẻ, không biết suy nghĩ, nên chúng tôi cũng chưa từng kể cho nó về ân tình năm xưa. Ai mà ngờ, nó lại làm ra chuyện không bằng cầm thú thế này.”
Liễu Tiên thè lưỡi “sì sì sì”, đôi mắt xanh lam dọc tràn đầy lạnh lùng và chế giễu.
Nó cất giọng khàn khàn, lạnh băng:
“300 năm trước, tổ tiên nhà họ Hứa các người, Hứa Hội Chiêu, khi gần chết đã đến động phủ của ta cầu xin. Ta thấy ông ta đáng thương, lại mang đại khí, có nhiều công đức, nên giúp ông ta một lần. Điều kiện là, nếu hậu thế các người không tiếp tục hành thiện tích đức, ta sẽ tự mình ra tay, bắt nhà họ Hứa đem những lợi ích có được trong những năm qua nhổ ra toàn bộ.”
Ông nội của Hứa Tống Liên càng cúi gập lưng, giọng đầy chua xót:
“Tiên gia, Hứa Tống Liên chúng tôi đã đưa vào tù, cả đời này sẽ không để nó bước ra ngoài nữa. Những trừng phạt nó đáng phải chịu, chúng tôi sẽ để nó gánh hết. Có thể xin các vị giơ cao đánh khẽ không…”
Thời Đình cười nhạo một tiếng:
“nhà họ Hứa các người nói nghe hay lắm. Nếu không phải Hứa Tống Liên gây phiền phức đến vợ ta, các người sẽ xin lỗi sao? Sẽ để hắn đền tội sao?”
Ông nội của Hứa Tống Liên vội vàng quay lại xin lỗi tôi, nói vài câu rồi bỗng nhiên phản ứng lại được rằng tôi họ Mạnh:
“Cô, cô là cháu gái của Mạnh Sử?”
Mạnh Sử là ông nội tôi, nhưng trong trí nhớ của tôi, ông chỉ là một ông già bình thường, chuyên mở đường linh. Chẳng khác gì các ông bà thầy pháp trong làng khác.
Nhưng nhìn biểu hiện của ông nội Hứa Tống Liên, thân phận của ông nội tôi hẳn là không tầm thường.
Thời Đình không để ông ta hỏi thêm, trực tiếp ngắt lời:
“Về đi, nhà họ Hứa các người, không thuốc nào cứu được.”
Khi anh nói câu này, trong mắt thoáng hiện ánh vàng sắc nhọn. Ông nội của Hứa Tống Liên nhìn thấy cảnh này, lập tức đứng không vững, dẫn theo hai đứa con bỏ chạy hoảng loạn.
Sau khi họ rời đi, Bạch Tiên cầm túi hạt dưa trong tay:
“Ông ta chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua đâu, tối nay thế nào cũng lên núi mời người về trừ yêu, làm sao đây?”
Thời Đình kéo tôi ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt đầy thờ ơ:
“Ngươi đã nói là trừ yêu, nhưng chúng ta đâu phải yêu, có gì phải sợ?”
Liễu Tiên gật đầu:
“Đúng vậy, chúng ta đâu phải yêu. Thời Đình là thái tử của tộc Hồ Ly, ta đã hóa rồng rồi. Với công đức trên người ngươi, ai dám động thủ với ngươi?”
Khoan đã, thái tử gì? Hóa rồng? Các người đang nói gì vậy???
Thấy tôi mở to mắt đầy chấn động, Thời Đình lập tức trở nên ngượng ngùng:
“Em yên tâm, tộc Hồ Ly bọn anh không có thói quen ba thê bảy thiếp. Đừng nói bây giờ anh là thái tử, sau này làm tộc trưởng cũng chỉ có mình em thôi, anh thề với trời!”
Tôi đẩy ba ngón tay của anh xuống, hai mắt sáng rực nhìn về phía Liễu Tiên:
“Không không không, đây không phải trọng điểm. Là rồng đấy! Tôi còn chưa từng thấy rồng. Có thể cho tôi xem không?”
Liễu Tiên cự tuyệt.
“Không được, nhà sẽ sập.”
Tôi “ồ” một tiếng, thất vọng nằm bẹp xuống ghế. Thời Đình lại nghiêng người qua.
“Chân thân của anh cũng rất đẹp, lông mượt mà, to lớn, đông ấm hè mát, duy trì điều hòa 16 độ. Em thật sự không muốn xem thử sao?”
Tôi suy nghĩ nghiêm túc một lát rồi từ chối:
“Không, rụng lông.”
Thời Đình đau khổ như mất cả thế giới, trong khi Liễu Tiên và Bạch Tiên thì cười thích thú, đầy vẻ hả hê.
8.
Quả nhiên, ba ngày sau, có hai vị huyền sư tìm tới cửa.
Đêm đó mưa to gió lớn, Thời Đình hiện nguyên hình, dẫn hai huyền sư ra vùng ngoại ô.
Trên ngọn núi cỏ dại um tùm, một con hồ ly chín đuôi trắng to gấp đôi giống Alaska, một con rồng liễu có bốn chân, mọc sừng, và một con bạch tiên đang cầm túi hạt dưa nhai “kẽo kẹt kẽo kẹt” đứng ở trước mặt hai huyền sư.
Nhìn tuổi tác, hai người này có lẽ là bậc trưởng lão đức cao vọng trọng trong giới huyền môn, đạo hạnh rất sâu.
Nhưng khi họ thấy Thời Đình và Liễu Tiên, lập tức ném pháp khí xuống đất, cúi gập người, giọng run rẩy:
“Không... không biết là nhị vị đại nhân thay trời hành đạo, tiểu nhân lỗ mãng, mong đại nhân giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn tiểu nhân quay về núi. Chúng tôi thề suốt đời sẽ không bước chân vào cõi phàm trần nữa.”
Sừng trên đầu Liễu Tiên dưới ánh chớp lóe sáng, đôi mắt rắn dựng đứng lộ ra sự lạnh lùng vô tình:
“Hai người các ngươi giúp kẻ ác làm việc xấu, không xứng để tu hành.”
Tiếng nói vừa dứt, sấm sét lập tức giáng xuống, phá tan kim đan mà hai huyền sư cực khổ tu luyện, cả đời không còn cơ hội tu hành nữa.
Làm xong mọi chuyện, Thời Đình kéo tôi đi, còn Liễu Tiên ra lệnh:
“Ta muốn ăn gà nướng đất sét, mau dẫn ta đi mua.”
Cuối cùng, cả bọn mua một bao lớn hạt dưa và sáu con gà nướng đất sét, vui vẻ trở về nhà như vừa nhập được một lô hàng.
Nhà họ Hứa nghe tin hai huyền sư họ mời đến chỉ trong một chiêu đã bị phế tu vi, ông già Hứa lập tức hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Ngày hôm sau, nhà họ Hứa liên tiếp bị phanh phui vô số bê bối: ép chết công nhân, nợ tiền thi công, thuê người giết người, ông già bảy mươi tuổi còn có một đứa con gái ngoài giá thú…
Những chuyện như thế không ngừng được bóc trần, cổ phiếu nhà họ Hứa sụt giảm thê thảm, khu chung cư mới mở bị người ta đập phá tan hoang.
Trưa hôm đó, toàn bộ cán bộ cấp cao của nhà họ Hứa bị đưa đi điều tra, gia tộc này sụp đổ chỉ sau một đêm, không còn cơ hội vực dậy.