Bạn Trai Hồ Tiên Của Tôi

Chương 4

9.

Lúc xem tin tức, tôi đang nằm trong lòng Thời Đình, giơ điện thoại lên hỏi anh:

“Sao tự dưng lại phanh phui hết thế này?”

Thời Đình vừa đan khăn quàng cổ, vừa trả lời tôi:

"Cái này à, anh chỉ góp gió thổi lửa một chút, lại bảo Liễu Tiên rút toàn bộ che chở dành cho nhà họ Hứa. Hơn nữa bao nhiêu năm nay, nhà họ Hứa toàn dùng thủ đoạn ăn mày hôm nay tiêu xài ngày mai, sụp đổ là kết cục tất yếu.”

“Với cả, việc Hứa Tống Liên tìm đến em không phải ngẫu nhiên, đây là ông trời chỉ đường cho nhà họ Hứa tự tìm đường chết thôi.”

Tôi “ồ” một tiếng, rồi thấy tin tức đăng lịch thi hành án tử hình của Hứa Tống Liên.

nhà họ Hứa rơi đài, không ai có thể làm giấy chứng nhận tâm thần bảo vệ hắn nữa.

Thời Đình cuối cùng cũng đan xong khăn quàng cổ, vui vẻ quàng lên cổ tôi, rồi lấy điện thoại của tôi, cúi đầu cọ vào tôi như một chú chó nhỏ đầy hứng khởi.

Tôi không chịu nổi, chỉ đành liên tục ném ánh mắt cầu cứu sang Bạch Tiên.

Nó liếc đôi mắt nhím đen như hạt đậu, ngó quanh một vòng rồi “phịch” một cái, ngã xuống giường giả vờ ngủ.

Tôi thực sự cạn lời!

Thời Đình cuối cùng cũng hôn đủ, đuôi hiện ra vẫy loạn xạ, ôm lấy tôi cười ngây ngô:

“Thêm nửa năm nữa anh sẽ mua được căn nhà mà em thích! Đến lúc đó chúng ta kết hôn, rồi sinh một tiểu hồ ly!”

Tôi bị anh ôm trong lòng, bất lực phản đối:

“Em không muốn, em sợ đau, sợ cơ thể bị tổn thương.”

Bạch Tiên lập tức sống lại:

“Không sao đâu! Mọi đau đớn trong quá trình mang thai, Thời Đình đều có thể thay cô gánh chịu. Cô ngoài bụng lớn một chút ra thì sẽ không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, ngay cả cảm giác nặng nề khi mang thai cũng có thể chuyển sang Thời Đình gánh vác!”

“Hơn nữa có ta ở đây, thân thể của cô sẽ không chịu bất kỳ tổn thương gì, Thời Đình còn có thể dùng dương khí của mình bồi bổ cô, giúp cô sống lâu hơn, trẻ trung hơn, khỏe mạnh hơn đấy!”

Thời Đình ở bên cạnh liên tiếp gật đầu.

“Đúng đúng đúng không sai! Anh không phải như đàn ông loài người vô dụng của các em đâu, anh rất mạnh, rất tốt với vợ!”

Nghe thế, tôi lập tức xiêu lòng.

Vô đau đớn mà có một cô con gái xinh đẹp!! Ai mà không xiêu lòng cơ chứ?

Giây tiếp theo, tôi kéo đầu Thời Đình xuống, Bạch Tiên lại “rầm” một tiếng ngã xuống bàn, tiếp tục giả chết.

Liễu Tiên ngậm quả táo vừa bước vào, thấy vậy liền đặt táo xuống, ngậm lấy Bạch Tiên, mặt đầy bất lực, lặng lẽ rời đi.

10.

Về sau, tôi hỏi mãi về thân phận thực sự của ông nội mình, cuối cùng, Liễu Tiên bảo ông nội tự mình giải thích.

Đêm đó, trong giấc mơ, tôi thấy ông ngồi trên chiếc ghế mây ở sân quê ngày xưa, vẫy tay gọi tôi lại. Tôi đi tới ngồi cạnh ông, lắng nghe ông kể một câu chuyện xưa.

Hơn 1000 năm trước, gia tộc tôi từng xuất hiện một huyền sư tài hoa xuất chúng. Trước khi qua đời, người đó để lại một câu nói, cùng mối duyên sâu xa giữa gia tộc chúng tôi và Liễu Tiên.

Từ nhiều trăm năm trước nữa, tổ tiên của tôi đã cứu một Liễu Tiên vừa độ kiếp thất bại, thân thể suy tàn, mang về nhà chăm sóc chu đáo. Sau khi hồi phục, Liễu Tiên rời đi, nhưng lần xuất quan tiếp theo, người cứu họ lại chính là vị huyền sư tiên tổ của gia tộc tôi.

Nhà của chúng ta hậu bối không có làm huyền sư duyên phận, nhưng để lại ra ngựa tiên này một cái lộ.

Hậu duệ gia đình tôi không có duyên làm huyền sư, nhưng lại mở ra con đường “xuất mã tiên”. Gia tộc tôi trở thành gia tộc xuất mã tiên mạnh nhất trong giới huyền môn. Ngay cả những nhân vật đứng đầu huyền môn cũng phải cúi đầu kính trọng khi gặp ông nội tôi.

Nhưng ông nội tôi lại là đời cuối cùng, vì Liễu Tiên đã hóa rồng, Bạch Tiên cũng đã công đức viên mãn. Còn Thời Đình, anh vốn không cần dùng con đường tiên gia để tu hành, anh trở thành tiên gia chỉ vì muốn tìm tôi.

Bây giờ phải nói đến duyên phận của tôi và Thời Đình.

Thời điểm Thời Đình hóa hình lần đầu, bước vào nhân gian, anh đã yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khi đó, tôi là tiểu thư của một gia đình thương gia, chúng tôi quen biết và yêu nhau, nhưng tiếc rằng tôi sức khỏe yếu, đoản mệnh, chưa tới 25 tuổi đã qua đời.

tộc Hồ Ly tình sâu nghĩa nặng, từ đó, Thời Đình đã chờ đợi tôi, đợi tôi đầu thai chuyển kiếp để nối lại tiền duyên.

Ông nội kể xong, mỉm cười vỗ vai tôi:

“Công đức Thời Đình tích lũy khi làm tiên gia đều dành hết cho con, định bụng lo liệu cho con một công việc dưới đó, rồi cậu ấy làm Quỷ Vương, để hai đứa không phải chịu khổ luân hồi nữa.”

Khi tỉnh giấc, tôi thấy Thời Đình đang ôm chặt lấy mình, đầu gục trong hõm vai tôi. Tôi cử động, anh cũng tỉnh theo, ngái ngủ mở mắt, khẽ hôn tôi rồi lẩm bẩm:

“Buổi tối ăn thịt kho tàu không? Sáng nay anh mua miếng ba chỉ để tỏ lòng biết ơn.”

Tôi bật cười, vòng tay ôm lấy anh, nói:

“Chúng ta sinh một tiểu hồ ly đi, phải là con gái nhé.”

Ngoại truyện 1: Sinh con.

Thời gian mang thai, đúng là tôi không cảm thấy bất kỳ đau đớn nào, nhưng Thời Đình thì mỗi ngày nghén ngẩm, hết trầm cảm lại ôm tôi khóc, nói lo lắng tôi có con gái thì sẽ không thích anh nữa.

Cho nên nỗi khổ lớn nhất khi mang thai của tôi là phải dỗ dành một ông chồng đầy bất an.

Tôi thật sự hòa Q! (*)

(*) Là một từ hot trên Internet, nó là một lời phàn nàn đầy mỉa mai, thể hiện “tâm trạng cực kỳ không nói nên lời đối với ai đó hoặc điều gì đó”.

Vì không cảm thấy đau đớn, nên khi Thời Đình nhíu mày bế tôi lên xe đến bệnh viện, tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mãi đến khi vỡ ối, nằm trên giường, tôi mới biết mình sắp sinh.

Thời Đình ở lại phòng sinh với tôi, Bạch Tiên thì nhập vào thân bác sĩ mổ chính, nháy mắt tinh nghịch với tôi.

Thời Đình ngồi trên ghế, đau đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, vừa khóc vừa nói:

“May mà anh không phải người. Hu hu hu hu hu, nếu là người chắc chắn anh không để vợ mình sinh đâu hu hu hu hu hu!”

Tuy rằng các hộ sĩ bác sĩ nhìn anh đầy khó hiểu nhưng vẫn không quên lén dành cho tôi ánh mắt ghen tị.

Với sự giúp sức của Bạch Tiên, quá trình sinh nở của tôi diễn ra vô cùng thuận lợi.

Chưa đầy một tiếng, đứa trẻ đã chào đời. Là một bé gái loài người, chỉ có điều tóc bé màu trắng.

Bác sĩ, y tá kinh ngạc, tưởng là bệnh bạch tạng. Nhưng kiểm tra mãi không thấy vấn đề gì, Thời Đình liền nói anh vốn sinh ra tóc trắng, tóc đen là nhuộm sau này.

Câu chuyện kỳ bí của bệnh viện vì thế mà chấm dứt.

Thời gian mang thai, tôi ăn sáu bữa mỗi ngày, nhưng không hề tăng cân chút nào. Cho đến khi ở cữ xong, thấy Thời Đình mang về một cái máy chạy bộ, mỗi ngày điên cuồng chạy năm tiếng, tôi mới hiểu ra.

Thì ra là toàn bộ lượng mỡ thừa đã đi vào cơ thể anh.

Đối với điều này, tôi ôm Thời Đình, cung kính thề nguyện:

“Đời này em sẽ không bao giờ yêu một người thứ hai, hồ ly cũng vậy, em chỉ yêu anh, cho nên anh yêu, từ nay về sau có thể chuyển số lượng mỡ thừa của em vào cơ thể anh không?”

Thời gian tập thể hình của Thời Đình được kéo dài thêm hai giờ.

Ngoại truyện 2: Cầu Nại Hà.

Thời Đình không biết dùng cách gì, khi tôi 40 tuổi, tôi phát hiện Thời Đình bắt đầu già đi cùng nhịp với tôi.

Tôi có thêm một nếp nhăn, anh cũng có thêm một nếp nhăn.

Đến năm tôi 102 tuổi, lúc nằm trên giường chờ hơi tàn, Thời Đình đã thành một ông lão tóc bạc phơ.

Tôi nằm trên giường, anh nắm tay tôi, cúi người hôn lên trán tôi.

“Đừng sợ, chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau.”

(Hết.)

Bình Luận (0)
Comment