Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 149.1

Phía bên Ngưu Lực Phàm cũng không biết hai người trên xe tranh luận cái gì, dù sao vẻ khó chịu trên mặt Tông Thịnh là rõ ràng. 

Chúng tôi đã cố ý đánh một vòng quay lại chỉ vì muốn đón hắn, hắn trong điện thoại nghe thật đáng thương nếu không chúng tôi cũng không đi tới đây mà đã đi thẳng tới tòa nhà Linh Linh.

Tông Thịnh khoát tay nói tôi lên xe, bên này tôi vừa lên thì Tông Thịnh đã lái xe rời đi.

Dù sao bây giờ Ngưu Lực Phàm cũng coi như đã có xe,  hắn có thể tới tòa nhà Linh Linh trước 10 giờ không là việc của hắn. Còn nữa, người bị uy hiếp là hắn chứ không phải là tôi, nếu hắn không biết tự mình chú ý thì cũng chính là không biết chú trọng mạng sống của mình. 

Chúng tôi dừng xe trước cửa tòa nhà Linh Linh, vừa vặn chỗ dừng lại là cái cây có người treo cổ, tôi chỉ có thể quay mặt đi, nhìn sang bên kia vừa lúc là khách sạn Sa Ân.

Tông Thịnh xuống xe tử nói: “Vẫn để ý Lan Lan như vậy sao?”

“Em chỉ cảm thấy nếu ngày đó em nói thật với cô ấy thì không chừng sẽ không như ngày hôm nay.”

“Đường là do cô ta tự chọn, không có quan hệ gì với ai. Xuống xe đi, đèn lầu chín vẫn chưa bật.”

Tôi xuống xe ngẩng đầu nhìn tòa nhà. Buổi tối, tòa nhà Linh Linh này trông thật khủng bố. 

Trước đây tôi từng xem một bộ phim ma Hongkong, trong đó có hỏi một câu Quỷ có gì đáng sợ, không phải chỉ xuất hiện dọa người sao? Vì sao người không thể dọa quỷ? Sau đó, phim chuyển sang thật vui vẻ, vài người rượt theo một con quỷ, kêu la chí chóe. Con quỷ bỏ chạy lung tung.

Lúc xem phim tôi cũng từng nghĩ tới, vì sao không phải là người dọa quỷ chứ? 

Nhưng lúc này, sau khi thấy cảnh cô  gái bị hành hạ tới chết ở khách sạn Sa Ân, cả việc người phụ nữ đã chết ở tòa nhà Linh Linh ngày đó suýt nữa đã dùng gậy trúc giết chết chúng tôi, tôi mới hoàn toàn hiểu rõ.

Phim ảnh chỉ là phim ảnh, không có khả năng là sự thật.

Có những cái chết không thể hiểu được, nhưng lại tạo thành những sự kiện vô cùng ly kỳ.

Chiếc Mitsubishi chạy chậm rồi dừng lại bên cạnh xe chúng tôi, tôi có chút bất ngờ nhìn Ngưu Lực Phàm xuống xe.

Xe vốn dĩ của Thẩm Hàm nên cô ta ở trên xe là chuyện bình thường, có điều Ngưu Lực Phàm tới nơi rồi còn mang theo Thẩm Hàm qua đây.

Thẩm Hàm xuống xe, liền nhảy tới trước mặt Tông Thịnh, nói: 

“Tôi đã điều tra ra anh là tiểu lão bản của tập đoàn Tông An. Anh vốn luôn du học ở nước ngoài mới trở về. Còn cô ta,” Thẩm Hàm duỗi tay chỉ về phía tôi, “chỉ là người cùng quê với anh thôi.”

Tông Thịnh chân mày càng cau chặt, vẻ khó chịu không hề che dấu. Anh lười nói với cô ta  một câu. 

Trong lòng tôi thì hừng hực lửa, con nhóc này, làm ăn chẳng ra sao, năng lực yếu kém. 

Tông Thịnh là quỷ thai, việc này ở quê chúng tôi chẳng phải là bí mật gì. Mọi người không nói ra nhưng ai cũng biết. Cô ta nếu thật sự đi hỏi thăm thì sao lại lòi ra thông tin Tông Thịnh đi du học mới về chứ.

Tôi kéo Ngưu Lực Phàm lại thì thầm:

“Ngưu Lực Phàm, mắc gì anh đưa cô nhóc này lại đây. Đêm nay là giải quyết chuyện sinh tử của anh, nếu cô ta làm hỏng việc, tới chừng đó anh khó giữ được mạng thì anh cũng đừng có trách em và Tông Thịnh mà nên trách cô ta nghe không. Mỗi ngày buổi tối nhớ đứng ngoài cửa sổ phòng cô ta mà đòi mạng.”

“Xì, sao em lại hẹp hòi đàn bà thế hả? Anh nói rõ nha, giờ cô ấy cứ một hai phải dính lấy anh, anh còn đang đau đầu đây. Còn nói nữa, chuyện ở khách sạn cô ấy thật sự không biết, anh cũng không biết phải  nói với cô ấy như thế nào để bảo cô ấy phải cách xa ra.”

Tôi trừng mắt nhìn Ngưu Lực Phàm, hắn nhìn Thẩm Hàm,  ánh mắt kia của hắn rõ ràng chính là nói cho tôi rằng hắn căn bản không có nghĩ tới việc  muốn đuổi Thẩm Hàm rời đi.

Nhìn Thẩm hàm đang ra sức phóng điện với Tông Thịnh, tôi chỉ có thể cảm thán một chút, tuổi trẻ thật tốt. 

Tôi cũng từng học cấp ba, tôi cũng biết độ tuổi này sẽ làm ra những chuyện thật ngu ngốc, nhưng mình lại cảm thấy thật đúng đắn. 

Tôi thì thầm: “Ngưu Lực Phàm không phải là thật sự thích Thẩm Hàm chứ!”

Chúng tôi đứng bên này nói chuyện, Tông Thịnh bên kia đã sớm không còn muốn nghe Thẩm hàm nói nữa mà xoay người đi về phía thang máy của tòa nhà Linh Linh.

Thẩm hàm bám theo hỏi:

“Vì sao mọi người lại tới tòa nhà này vào buổi tối? Các người thuê phòng ở đây sao? Nơi này điều kiện tệ quá, hay là qua bên khách sạn Sa Ân thuê phòng đi. Em thuê phòng bên đó không cần trả tiền đâu.”

Ngưu Lực Phàm mang theo cô nàng đi vào thang máy, nói: “Thẩm bà cô à, làm ơn nghe lời, giờ chúng tôi đi lầu chín bắt quỷ đó, không phải đi chơi. Bà cô có sợ thì đừng đi theo.”

Thẩm Hàm đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó chu mỏ về phía tôi: “cô ta còn dám đi, tôi còn sợ cái gì.”

Tôi đang muốn rúc vào trong góc. Từ nhỏ tới lớn tôi chẳng dám xung phong lộ diện bao giờ. Cấp 1, cấp 2, cấp 3, ai cũng biết tôi có định thân từ bé, đó là một việc vô cùng mất mặt, tôi có thể không nói thì sẽ không nói, để cho không ai để ý tới mình.

Lên tới đại học cuối cùng tôi cũng đã có thể thoát khỏi bà của Tông Thịnh, nhưng vào đến đại học mới phát hiện ra nhà chúng tôi rất nghèo, những bạn nữ không muốn chơi với tôi, chỉ có Lan Lan coi như là cùng tình trạng với tôi. 

Tôi vẫn còn thói quen rúc  người trong góc. 

Bất quá, vào lúc này khi tôi lùi ra sau một bước thì Tông Thịnh lại không nặng không nhẹ nhéo vào eo tôi, đồng thời đẩy tôi tới trước  một chút. Tôi hiểu được ý của anh. Anh chính là khó chịu Thẩm Hàm, khó chịu tới mức không muốn nói một lời, nhưng lại muốn tôi đánh trả lại, để tôi thành hậu thuẫn của anh.

Tôi có chút bất an nhưng vẫn nói: “Quỷ trên lầu chín đó chúng tôi đã từng gặp. Thật sự khủng bố đó, nếu cô sợ thì nên về trước đi, nếu không tối nay sẽ sợ tới mức không dám ngủ đó.”

Nhưng chúng tôi không ngờ cô nàng chỉ xoay người một cái ôm lấy cánh tay của Tông Thịnh nói: “Không quan hệ, không dám ngủ, thì kêu Tông Thịnh ngủ với tôi. Tông Thịnh, nanh mặc quần áo nào cũng đều đẹp.”

Tông Thịnh sắc mặt đã cực kỳ tệ, Ngưu Lực Phàm vội kéo Thẩm Hàm đến bên cạnh, nói: “Lại đây lại đây, không dám ngủ, tôi hầu êm ngủ, đừng xằng bậy với hắn.” 

Ngưu Lực Phàm nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng của Tông Thịnh, sau đó làm động tác cắt cổ.

Vốn dĩ cho rằng Thẩm Hàm sẽ kiêng kị một chút, không nghĩ tới, cô nàng mắt càng lấp lánh: “Thật vậy chăng? không phải là rất lợi hại, thực lãnh khốc sao? Tôi thích đàn ông như vậy.”

Tôi quay đầu dựa vào vai Tông Thịnh nói nhỏ: “Em cảm thấy Thẩm Kế Ân nên đưa cô em gái này đi khám ở khoa não đi thôi.”
Bình Luận (0)
Comment