Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 149.2

Cô nói cái gì?” Thang máy vốn dĩ rất bé, lúc tôi nói chuyện xong thì thang máy cũng vang lên tiếng đinh, đã lên tới lầu chín. Cũng không biết lúc tôi nói câu nói kia, Thẩm Hàm có  nghe được hay không.

Bên ngoài lầu chín là một mảnh đen nhánh, toàn bộ đèn hành lang cũng không sáng, chỉ có ánh sáng của thang máy chiếu rọi ra. 

Tông Thịnh dẫn đầu ra khỏi thang, tôi cũng đi theo ra. Vì trước đây từng tới nên trong lòng tôi càng thêm khẩn trương.

Ngưu Lực Phàm kéo Thẩm Hàm đi ra, thật sự chính là kéo, bởi vì từ sau khi tới lầu chín, Thẩm Hàm vẫn luôn la lối lập tức im lặng, như cọng hành héo, tới mức trong bóng tôi còn nghe thấy tiếng hàm răng cô ấy va vào nhau lập cập vì sợ.

Tông Thịnh dùng bật lửa chiếu sáng bốn phía, thang máy cũng đi xuống lầu, nguồn sáng duy nhất đã không còn. 

Anh nói: “Cô gái kia tuy đã chết nhưng vẫn sinh hoạt như người bình thường. Ban ngày, cô ấy còn thậm chí không biết rằng mình đã chết. Nhưng buổi tối vào thời gian mà cô ấy chết thì cô ấy nhất định sẽ trải qua lại thời khắc mình qua đời.

Hai người chỉ cần vào đúng thời gian đó, đi vào trong phòng, nhìn cô ta, rồi cùng nhau nói chuyện, truyền cho cô ấy tin tức là mình đã chết, hơn nữa không phải do hai người hai chết. Hai người không cứu được cô ấy, như vậy, cô ấy tự nhiên sẽ không quay lại tìm hai người.

Oan có đầu nợ có chủ, là của ai, cô ấy sẽ đi tìm ai.”

“Nói thì dễ dàng, làm mới khó.” Tôi nhẹ giọng nói.

Trong phòng truyền tới tiếng nước chảy, có vẻ là cô gái đó đang tắm. 

Ngưu Lực Phàm liền làm ra thái độ giống như dũng sĩ sắp sửa hy sinh, đẩy Thẩm Hàm tới bên cạnh Tông Thịnh, sau đó nói:

“Giúp tôi nhìn cô ấy vài phút, không phải là nói vài câu thôi sao, khiến cô ta biết mình đã chết và chúng ta không cứu được sao?! Việc nhỏ!!! Tông Ưu Tuyền, đi nào!”

Tôi cắn cắn môi, thở hắt ra thật dài, muốn đi đối mặt, vậy phải lấy hết can đảm rồi.

Thẩm Hàm cười với Tông Thịnh, nhưng chúng tôi lại chỉ nghe được tiếng hàm răng cô ấy đánh bọ cạp, cô nàng không nói nổi một lời.

Ngưu Lực Phàm hướng tới Tông Thịnh duỗi tay, Tông Thịnh nhìn hắn duỗi tay, không nói chuyện. 

Ngay lúc này, ánh sáng từ bật lửa cũng tắt. Anh lại bật lại,

Ngưu Lực Phàm vẫn đưa tay tới trước mặt anh, Ngưu Lực Phàm nói: “Cho tôi cái gì làm pháp bảo cứu mạng đi, miếng gỗ sét đánh kia tôi tiếc đó.”

Tông Thịnh nhìn cái tay kia, nhìn nhìn lại Ngưu Lực Phàm, nói: “Ngươi cảm thấy ta hôm nay có thể mang theo thứ gì?”

Lúc này tôi mới nhớ hồi trước Tông Thịnh luôn mang theo đèn pin nhỏ nhưng bây giờ lại dùng bật lửa chiếu sáng, bởi vì hôm nay anh mặc quần áo như thế này, đồ thật lịch sự đó, căn bản là không phải quần túi hộp như ngày thường.

Nhìn mặt Ngưu Lực Phàm sụ xuống, nhìn bên cạnh tôi: 

“Ưu Tuyền, em thì tốt rồi, tự mình có bùa hộ mệnh. Đi thôi, nếu đã là định mệnh của chúng ta thì cho dù đêm nay bị nữ quỷ kia giết chết thì nhớ đến thắp cho anh nén nhang dưới tàng cây đó nhé. Không biết chừng anh sẽ treo lơ lửng ở đó.”

“Đừng nói nữa, được không? Đi thôi, tiếng nước đã hết, cũng không biết có phải cô ta hay không. Nếu chúng ta đi chậm cô ta chết xong rồi đã sống lại thì đêm nay anh chờ cô ta tới cửa tìm gọi đi nha.”

Tôi đẩy Ngưu Lực Phàm đi về phía bên kia. Kỳ thực, không phải là tôi không sợ, mà là Thẩm hàm đang ở đây, tôi không thể trốn sau lưng Tông Thịnh vào thời điểm như thế này.

Tôi không xinh đẹp bằng cô ta, cũng không có tiền như cô ta, không có gì để mà so đo với cô nàng.

Cho nên tôi tự nói với bản thân, phải dũng cảm hơn, dũng cảm hơn nữa, không để cho người khác coi thường.

Ngưu Lực Phàm thấp giọng nói thầm, sao tự nhiên tôi can đảm đến thế.
Bình Luận (0)
Comment